Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Chương 261 :
“Khoang đã thiếu gia!”
Minh Hạo dừng lại hành động, hướng về âm thanh nhìn lại.
Một người dáng vẻ già nua bước lên trước, tóc trắng, môi thâm đen, lưng không
thẳng mà cong lại như con tôm, bộ dáng khúm núm, mắt như mắt rắn nhìn Minh
Hạo.
“Tại sao?”
Minh Hạo không vì bị đánh gãy hành động mà tức giận, chỉ lạnh lùng hỏi.
“Thưa thiếu gia, ta từng tại trong gia tộc tình cờ đọc được cách thức luyện
dược cổ xưa.”
Minh Hạo nghe vậy hơi hứng thú, im lặng chờ hắn nói tiếp.
Cố Gạ Tình thấy Minh Hạo không phản ứng, biết Minh Hạo khơi nên hứng thú,
trong lòng có chút vui vẻ, hắn mau chóng nói tiếp: “Trong sách cổ nói, người
canh mộ thường sống trên vạn năm, thậm chí chục vạn, trăm vạn năm, nhưng đây
chỉ là lời của tiền bối các đời trước ghi lại, còn sống chính xác bao lâu
không ai biết được.”
“Bởi vì người canh mộ là do thần chọn, những người được chọn thường được thần
ban thưởng cho tuổi thọ cao hơn người thường gấp trăm ngàn lần, sống lâu hơn
người thường. Chính vì điểm này cho nên trong sách cổ có ghi một đoạn, nhưng
không ai tin tưởng hay xác thực cả.”
“Đoạn gì?” Minh Hạo đích thực bị Cố Gạ Tình khơi lên trong lòng tò mò, hỏi.
“Vâng thiếu gia, đoạn ghi chú đó là : Người canh mộ là người nữ, trinh tiết
được giữ từ lúc nhỏ, bởi vì sống hơn ngàn vạn năm, cho nên sữa các nàng được ủ
lên men, có chức năng rất đặc biệt khác với sữa thông thường.
Khi người uống được sữa các nàng có thể tăng lên tuổi thọ, còn có sữa các nàng
có thể lấy làm nguyên liệu luyện dược tuyệt hảo, tăng độ % thành công khi
luyện dược.”
“Đặc biệt nhất, nếu có người nam nhân lấy được trinh tiết của các nàng đó
chính là điều may mắn nhất, một bước lên trời.”
“Trong đó ghi là : Trinh tiết các nữ mộ (nữ mộ thường chỉ người canh mộ là
phái nữ) được ấp ủ hơn ngàn vạn năm trinh tiết, hấp thu nhiều loại khí khác
nhau, đặc biệt nhất, các nàng nhịn đái suốt hơn trăm ngàn vạn năm, cho nên
trinh tiết của các nàng vô cùng thuần âm, không dính một chút nước đái tạp
chất nào.
Vì vậy, nếu có người nam lấy trinh tiết các nàng, người nam huyết mạch không
chỉ tiến thêm một bước nâng cao phẩm chất, còn có cảnh giới đột phá lên vài
tầng đại cảnh giới, tùy theo thiên phú người nam.”
“Ha ha ha.”
Minh Hạo phân thân vừa nghe xong, dù tính cách lạnh lùng cũng không khỏi
“phóc” bật cười.
“Phóc”
“Ha ha ha ha ha”
Mọi người nghe xong không khỏi bật cười, kể cả lão già vừa Cố Gạ Tình kể xong
đều nhịn không được nở nụ cười.
“Ha ha ha ha ha”
Từ xa Minh Hạo chân thân nghe vậy càng cười dữ.
Thế Cương đang tu luyện nghe tiếng cười bừng tỉnh lại, hắn vẻ mặt khó hiểu
nhìn Minh Hạo, hỏi: “Cha, ngươi cười cái gì?”
Minh Hạo xua tay, cười đến nổi nước mắt đều ra, người cong lại như con tôm, ôm
bụng nói “kh…ông có gì đâu, ngươi tu luyện tiếp đi, ha ha ha.” Đang nói, nhớ
đến cái gì nhịn đái giữ trinh tiết sạch, Minh Hạo lại nhịn không được bật cười
Thế Cương gật đầu, nhắm mắt xếp bằng tu luyện tiếp, trong lòng ngây thơ nghĩ
“Chẳng lẽ cha có em bé?”.
….
Cười một hồi, Minh Hạo phân thân âm thầm liên lạc với chân thân để trao đổi,
một hồi sau cả hai trao đổi xong cắt đứt liên lạc, Minh Hạo nhìn về mỹ nữ xác
ướp, lạnh lùng nói: “Ta đổi ý, quyết định giữ ngươi lại, người đâu, trói nàng
lại, tốt nhất đem từng cộng lông dưới chỗ đó, buộc chặt lại hai chân nàng…”
“Vâng thiếu gia!”
Một tên đế cấp vâng lên, theo đó làm như mệnh lệnh Minh Hạo, đem rừng rậm cỏ
cây phía dưới của mỹ nữ xác ướp cột chặt dưới chân, trừ phi muốn đem toàn bộ
lông bứt đi, còn không thì đừng hòng chạy.
Trói xong, Minh Hạo kêu hai tên rinh lên mỹ nữ xác ướp, mở cửa đi vào bên
trong.
…
Trung tâm thần mộ, nơi bí mật bật nhất Dâm Giới, chưa từng có ai đi vào mà trở
ra, vậy mà lúc này có hơn mười người đế cấp cùng nhau đi vào, nếu chuyện này
truyền ra ngoài sẽ khiến toàn bộ Dâm Giới dâng lên một mảnh chấn động sóng
thần.
Minh Hạo dẫn đầu buớc vào trong trung tâm thần mộ, thần sắc lạnh lùng quan sát
nơi đây.
Căn phòng hình dáng cổ xưa, ngọn đuốc treo hai bên vách tường.
Từng lăng mộ phong cách cổ lão, những lăng mộ này Minh Hạo thường thấy trên
ti-vi, chiếu về lăng mộ của Ai Cập, hình dáng nó sao thì hiện tại những lăng
mộ tại đây như vậy.
Các lăng mộ được xếp đồng đều, hình dáng như nhau, không phân biệt to nhỏ như
ngôi mộ ngoài kia, chúng xếp thành hai hàng dọc từ trái qua phải, chỉ chừa một
con đường thẳng dẫn vào bên trong, con đường này rộng khoảng chừng 1m, đủ một
người đi vào.
Nhìn chung, không có gì nguy hiểm, tựa như chỉ là một căn phòng xây lăng mộ
bình thường.
Minh Hạo thử click kiểm tra từ hệ thống, nhưng lại không điều tra được gì,
nhìn về phía sau thuộc hạ hỏi: “Đám này lăng mộ là chôn ai chết? là thần linh
sao?”
Chúng dâm đế lắc đầu, một người trong đó nói: “Chúng ta không biết, trong gia
tộc chúng ta không ai biết, từ tổ tiên đến nay, không ai biết những lăng mộ
này chôn người nào, chỉ biết không được phép mở chúng ra, đây là điều cấm kỵ
từ trên đến xuống trong điều dạy của tổ tiên.”
Minh Hạo gật đầu, nhìn qua mỹ nữ xác ướp, nói: “Linh Thần Mộ, ngươi canh gác
hơn vạn năm chắc biết, nói xem.”
Linh Thần Mộ lạnh lùng nhìn Minh Hạo nói, “Hừ, cho dù ta biết cũng không nói
cho ngươi. Khoang đã, tại sao ngươi biết tên ta.”
Nàng nói giữa chừng giật mình lại, nhớ dến mình đâu nói tên cho Minh Hạo biết
đâu, tại sao hắn lại biết?
Tên của nàng rất bí mật, chỉ có tỷ muội đứng canh gác thần mộ với nàng mới
biết thôi, làm sao trước mặt nàng, người này biết?
Minh Hạo nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Ta không chỉ biết tên ngươi, còn biết
thân phận của ngươi, nếu cần, ta có thể nói ra nếu ngươi muốn.”
“Ngươi nói dối!” Linh Thần Mộ la lên, nhưng vừa nói ra, nàng vẻ mặt cứng lại,
nàng lạnh lùng nhìn Minh Hạo nói: “Ngươi đang muốn lừa gạt ta để ta nói ra?
Đừng hòng!”
Minh Hạo lạnh lùng cười, ta có hệ thống chức năng điều tra làm sao không biết?
Dù là phân thân, nhưng vẫn có một số chức năng hệ thống cơ bản nhất định,
trong đó là điều tra người khác.
Minh Hạo nở nụ cười, lạnh lùng nói ra: “Ngươi không phải ngươi thế giới này,
ngươi đến từ một vị diện có tên là Hằng Nga Nứng Trai, ta nói đúng chứ?”
“Không thể nào, tại sao ngươi biết.” Lúc này Linh Thần Mộ không còn cách nào
giữ được bình tĩnh nửa, nàng hoàn toàn lâm vào hoảng sợ.
“Và, nếu ngươi cần, ta có thể nói hết ra, kể cả cha mẹ ngươi…Tất nhiên là ta
có cách để đi đến vị diện ngươi…” Minh Hạo nhìn nàng cười lạnh nói.
“Đừng, không cần, ta nói ra.” Linh Thần Mộ biến sắc, vội vàng nói.
Minh Hạo gật đầu, để nàng nói.
Linh Thần Mộ hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Ta nói, nhưng với điều kiện,
ngươi không được phép nói cho người ngoài biết, vì ta nói ra chính là đã xúc
phạm thần quy, ta sợ liên lụy đến gia tộc.”
“Ta biết.” Minh Hạo gật đầu.
Linh Thần Mộ nhìn đám Dâm Đế phía sau Minh Hạo, không nói cũng biết, Minh Hạo
thấy vậy lạnh lùng nói: “Bọn hắn là thuộc hạ của ta, không có lệnh, bọn hắn sẽ
không nói, ngươi yên tâm.”
Linh Thần Mộ nghe vậy yên tâm, biết đường cùng, không thể không nói, chỉ có
thể bất đắc dĩ kể ra: “Ta cũng không biết gì nhiều lắm, theo như ta biết thì
các lăng mộ này được xây chôn cất những người có thân phận vô cùng cao, có thể
biết, cho dù Dâm Thần đứng ở đỉnh phong tại thế giới này cũng không được phép
chôn cất tại đây.”
Minh Hạo gật đầu, hỏi: “Còn gì nửa không?”
Linh Thần Mộ liếc nhìn xung quanh như kẻ trộm, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ biết tất
cả lăng mộ này được chôn một thứ kinh khủng đang ngủ say, bởi vì đề phòng có
người đột nhập đánh thức, cho nên chúng ta được giao nhiệm vụ đứng tại đây
canh gác.”
Minh Hạo hiểu rõ hơn, hắn lạnh giọng hỏi tiếp: “Vậy ai là người giao nhiệm vụ
cho các ngươi?”
Linh Thần Mộ lắc đầu, nói: “Chúng ta không biết, bởi vì người đó là một cái
bóng đen, ta và tỷ muội không ai thấy được khuôn mặt, hình dáng của hắn.”
Minh Hạo phân thân lẫn bản thể trầm tư, bóng đen, chẳng lẽ là…
Minh Hạo không chắc chắn lắm, nhưng có thể là vậy, nhưng mục đích cuối cùng
của hắn là gì? Phong ấn? hay là cái gì?
Minh Hạo trầm tư hồi lâu, mở miệng hỏi: “Như vậy, sâu trong thần mộ, nơi cuối
cùng có thứ gì, ngươi biết không?”
Linh Thần Mộ lần nửa lắc đầu, nàng nói: “Ta không biết, chúng ta không được
phép bước vào trong đây, huống hồ đi sâu vào bên trong.”