Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
Độc Đấu La biết mình đuối lý, lập tức phi thân chạy trốn, trước khi chạy, hắn
la lên: "Tiểu quái vật, ta thật sự không biết hắn là sư phụ của ngươi, lần sau
ta sẽ bồi tội lại!!!"
Về phần bội tội cái gì chỉ có hắn mới biết được...
"Độc Đấu La!!!"
Đường Tam, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực la lên, thần sắc phẫn nộ đỉnh điểm, bọn
hắn dù sao cảnh giới thấp hơn người ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn Độc Đấu La
chạy đi mà không làm gì được.
Trữ Trí Phong lúc này chạy đến, nói ra: "Các ngươi mau chạy, chúng ta có thể
mắc bẫy của Đường Minh rồi!!!"
"Đúng, ta xém quên, phải giết tên súc sinh này, báo thù cho Mã Hông Tuấn!"
Triệu Vô Cực cuồng hống nói ra, chưa đợi mọi người phản ứng, hắn chạy đến.
Phất Lan Đức, Trữ Trí Phong, đám Phong Hào Đấu La sắc mặt biến, vội vàng chạy
theo kêu lên: "Đừng lại gần hắn."
Minh Hạo liếm môi nhìn đám 'quái' chạy đến, trong mắt bắn ra ánh sáng lóng
lánh, tựa như nhìn thấy khối tài bảo đang chạy tới đồng dạng.
Hắn không thèm quan tâm nửa, quay qua nhìn Đái Mộc Bạch, cười hỏi: "Ngươi muốn
sống hay muốn chết?"
"Là ý gì?" Đái Mộc Bạch khuôn mặt âm trầm như muốn chảy ra nước hỏi lại.
"Ngươi còn nhớ Đái Duy Tư cùng Chu Trúc Vân chứ? Hai người đó chính là ta
giết, còn có, cái Tinh La Đế Quốc gì đó, ta cho nổ boom chết hết rồi, có thể
nói, nhà họ Tà Mâu Bạch Hổ chỉ còn lại Chu Trúc Thanh cùng Đái Mộc Bạch ngươi
là còn sống, cuối cùng của huyết mạch thôi." Minh Hạo cười nói, nụ cười trên
môi càng tươi hơn, trong lòng một mảnh vui vẻ, hành nhân vật chính lại cảm
giác sung sướng như vậy a.
"Ngươi! Tên khốn, ta muốn giết ngươi." Không nhấc đến còn tốt, vừa nhấc đến
Đái Mộc Bạch cả người run lên, trong mắt bắn ra tia đỏ thẩm sát ý ngưng thành
thực chất.
Đây chính là sát ý, sát ý chung cực, sát ý vì hận thù. Nhưng Đái Mộc Bạch sát
ý, chính là ngưng từ thực chất, đem nó cô đọng thành 'chân thật'.
Cái này giống như trong tiên hiệp, kiếm khí, hàn khí các loại.
Một người sát ý có thể cô động thành thực chất, thì biết trình độ hận thù
trong lòng cao đến thế nào.
"Đái lão đại bình tĩnh, hắn đang cố khích ngươi, đừng mắc mưu hắn!" Tạp Tư Áo
vội vàng nói.
"Tạp Tư Áo nói đúng đó, đừng mắc bẫy hắn." Trữ Vinh Vinh khi này cũng nói.
"Ta mặc kệ, ta muốn giết chết tên Đương Minh súc sinh này, báo thù cho anh em,
cha mẹ của ta!!!" Đái Mộc Bạch không nhẫn nhịn được nửa, thà giết hắn, chứ hắn
cũng không muốn người thân mình chết.
Nhớ đến anh trai mình, cha mẹ mình, nước mắt rơi xuống.
Hôm nay hắn đã khóc hai lần, lần thứ nhất vì đồng bạn chí cốt chết, lần thứ
hai, vì thân nhân chết.
Đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn khóc nhiều nhất.
"Ta mặc kệ hắn mạnh ra sao, ta phải giết hắn, trả thù cho Mã Hồng Tuấn, thân
nhân của ta!!!." Đái Mộc Bạch đôi đồng tử đỏ như máu, từng tia gân xanh xuất
hiện trên trán, thân thể bành chướng to lên, lông hổ trắng bao phủ khắp người,
đôi trảo sắc bén hiện ra.
Tiếng hổ gào vang lên, Đái Mộc Bạch như con thú hoang xổng chuồng, chạy đến
trước mặt Minh Hạo, một trảo giơ lên, đánh về phía hắn.
Trong cơ thể hắn, một đầu hung thú thức tỉnh, nó là một đầu cao lớn có hơn 3m
hổ trắng, đôi mắt tà mâu đỏ lừ, rống giận nói: "Tốt lắm nhóc, giết hắn, dùng
sức mạnh của ta giết hắn!"
Cùng lúc này, Đái Mộc Bạch phía sau xuất hiện hư ảnh có hổ cao lớn, nó hiện
ra, khí tức kinh khủng giáng lâm Đấu La Đại Lục, tựa như một đầu thống trị
vương giả thời thượng cổ thức tỉnh.
"Gaòooooo"
Tiếng hổ gào từ cơ thể Đái Mộc Bạch vang lên, âm vang xa xa, dù cho tại sâu
nhất Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hay dưới tận đái biển hồn thú cũng là nghe thấy loại
này gào thét.
Dưới 10 vạn năm hồn thú nghe tiếng hổ gào, cả người bọn chúng nằm úp không dám
ngẩng đầu nhìn lên, tựa như muôn thú kính bái vương giả giáng lâm.
Trong nháy mắt, hổ trảo của Đái Mộc Bạch đã đến đỉnh đầu Minh Hạo, chỉ còn vài
mét là đụng tới.
Minh Hạo như không nhìn thấy, hắn không hành động gì, để hổ trảo đánh đến.
"Ầm!"
Hổ trảo đánh đến, đụng ngay vầng sáng màu vàng bao vây Minh Hạo, Đái Mộc Bạch
cả người như bị sức mạnh vô hình đẩy lùi, cả người bay ra ngoài, Minh Hạo
trong mắt hiện lên khinh thường, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Sâu kiến!"
Hồn hoàn Hạo Thiên Chùy hiện, Minh Hạo cầm cây búa băng khổng lồ, hướng về Đái
Mộc Bạch, đập vào hư không một cái.
"Cờ – Crắc!" Âm thanh tựa như gương bể vang lên, không khí trong nhay mắt xuất
hiện từng vết rách chằng chịt, vết rách bắt đầu lan thành một vòng tròn lớn,
cùng lúc đó, khổng lồ sức mạnh chấn động mang theo hàn băng lạnh lẽo đập về
hướng Đái Mộc Bạch.
"A!" Đái Mộc Bạch đang bay trong không trung đứng hình lại, hắn thét thảm một
tiếng, nội tạng cơ thể vỡ nát, tim nát, gan nát, dạ dày nát, tiếp theo đó cơ
thể hắn xuất hiện từng lớp băng.
Lớp băng nhanh chóng bảo phủ từ chân đến đầu, đem cả người Đái Mộc Bạch đóng
băng lại.
"Đái Mộc Bạch!!!" Tại thời khắc này Triệu Vô Cực đã chạy tới, thấy Đái Mộc
Bạch bị đóng băng, không nhịn được kêu lên.
Ngũ quái còn lại thấy tình cảnh này, cùng lúc kêu lên.
"Nhanh, chạy trốn mau!" Triệu Vô Cực hướng đám ngũ quái quát lên, Phất Lan Đức
cùng đám Phong Hào Đấu La đã chạy đến, bọn hắn bày trận, bao vây Minh Hạo.
Mã Hồng Tuấn tử trận, Đái Mộc Bạch sống chết không rõ, Triệu Vô Cực không dám
để đám học viên Sử Lai Khắc lại tổn thất thêm.
Nhìn xung quanh đám người bao vây, Minh Hạo thần sắc bình tĩnh như không thấy
gì, chân bước tới trước một cái.
Một bước này, tựa như xuyên qua không gian, hắn ngay tức khắc đã đứng bên cạnh
Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh, một tay ôm hai nàng vào lòng, mặc kệ các
nàng giãy dụa, hắn chưa chờ người xung quanh phản ứng, lại bước ra một bước,
trong nháy mắt đi đến bên cạnh Hồ Liệt Na cùng Tiểu Vũ, một tay còn lại ôm hai
nàng.
"Đứng lại, thả các nàng xuống!!!" Tạp Tư Áo, Trữ Trí Phong, Phất Lan Đức,
Triệu Vô Cực, Kiếm Đấu La, Phong Đấu La sắc mặt kịch biến.
"Phong thúc nhờ ngươi" Trữ Trí Phong nhìn qua người trung niên tóc bạc, cung
kính nói.
Phong Đấu La gật đầu, hắn thuộc hệ không gian,ngay tức khắc hồn hoàn hiện ra,
hét lên một tiếng: "Khai!"
Không gian ba động, một cái lỗ đen hiện ra, Phong Đấu La bước vào trong.
"Tạm biệt, và cuối cùng, toàn bộ chết hết đi." Minh Hạo như không nghe thấy
đám người nói, hai tay ôm 4 người, nở nụ cười tàn nhẫn nói ra.
Nói xong, hắn không để lại dấu vết biến mất.
"Phanh!" Phong Đấu La lúc này xuất hiện bên cạnh Minh Hạo, một tay đánh ra,
đáng tiếc đã chậm một bước.
"Minh Hạo!!!!!" Đám người gào lên tên hắn, chỉ là le lên trong tuyệt vọng,....
Tại thời khắc này, trên bầu trời phát ra Ầm Ầm Ầm tiếng động, mọi người nhìn
lên, chỉ thấy một cái vật thể khổng lồ xuất hiện, vật thể này vừa ra, lập tức
che chắn toàn bộ bầu trời, khiến ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào được.
Một mảnh hắc ám giáng lâm Đấu La Đại Lục.
"Chuyện gì xảy ra, cái kia là hồn thú sao? Thật lớn!?"
"Ta cảm giác tử vong đến gần..."
"..."
Tại thời khắc này, trong bụng con 'quái vật' thả ra cùng lúc 10 cái hình trụ
khổng lồ.
...
10
8
6
4
2
1
0!
Minh Hạo đứng tại phía xa xa bên bờ phương tây cùng chúng nữ nhìn lên bầu
trời.
"Ầm!"
Toàn bộ đấu la đại lục một trận kinh thiên nổ vang, trong nháy mắt, Thiên Đấu
Đế Quốc, tam tông : Thất Bảo Lưu Ly Tông, Hạo Thiên Tông, Lam Điện Bá Vương
Long Tông, Sát Lục Chi Đô, Hải Dương Thâm Sâu...
Phồn hoa thành trì hoang tàn, tất cả biến thành bình địa, xác chết khắp nơi,
Hồn Thánh, Hồn Đấu La, thậm chí Phong Hào Đấu La, Tuyệt Thế Đấu La đều chết.
Tại một khắc này, đấu la đại lục trở thành mộ địa chôn cất người chết, tĩnh
lặng đầy chết chốc.
"Ai, ai phá Đấu La Đại Lục, là ai!" Âm thanh giận dữ vang dội toàn bộ thế
giới.
Hải Thần, Tu La Thần, Thiên Sứ Thần cùng lúc xuất hiện, một đám chấp pháp
thần, thần vương xuất hiện.
...
Minh Hạo khinh thường trả lời, hắn không rãnh để mà đi đánh nhau với đám đại
thần nha.
"Đing! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được +1 vé mời của
thần."
"Đing! Hoàn thành cả hai tuyến nhiệm vụ chính nghĩa cùng tà ác, sức mạnh giải
phóng trở về như cũ, bởi vì hoàn thành phá hư cốt truyện Đấu La, chủ nhân được
tăng thêm +10 cấp."
"Đing! Hệ thống thay đổi trở lại như cũ, từ siêu cấp đấu la yy hệ thống đổi
thành Siêu Cấp YY Hệ Thống"
"Đing! Chúc mừng chủ nhân đột phá đến cảnh giới Vô Địch Sáng Thế"
"Đing! Nhận được một gói quà lớn."
Trong tức khắc, mọi người đứng sau lưng Minh Hạo, bao gồm : Bỉ Bỉ Đông, Hồ
Liệt Na, Thiên Nhận Tuyết ,Mê Cốt Thỏ, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, đám Võ Hồn
Điện người, có thể thấy được Minh Hạo thay đổi, đó là từ người thiếu niên biến
hóa trở thành trung niên.
Thân thể cao ráo hơn 1m9, mắt sáng như sao, vàng biến thành tóc đen dài đến
chân, một luồng khí tức vô địch thiên địa từ người hắn tỏa ra.
"BangBang!" Đấu La Đại Lục phát ra âm thanh trầm thấp, tựa như nhịp tim người
đập, theo từng nhịp, chính là một hồi trống "bangbang" âm thanh vang lên.
"Ngươi, là Minh Hạo(Đường Minh)?" Đám người ở sau kinh ngạc hỏi, Bỉ Bỉ Đông
chúng nữ hỏi.
Minh Hạo quay qua, chúng nữ rốt cuộc thấy khuôn mặt của hắn.
Trên mặt non nớt ngày trước biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt thuần thục,
tang thương, lạnh lùng.
Minh Hạo gật đầu, hiện tại hoàn thành nội dung cốt truyện, hắn cũng không còn
gì giấu diếm, nói ra: "Ta tên thật là Minh Hạo, có thể nói cho các ngươi biết,
ta là đến từ thế giới khác, không phải người thế giới này."
"Người thế giới khác? Vậy bên ngoài còn có thế giới khác?" Bỉ Bỉ Đông chúng nữ
cảm giác hô hấp khó khăn, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng trong ánh mắt các
nàng không có sợ hãi, chỉ có hiện lên kinh ngạc. Đám võ hồn điện ánh mắt sáng
lên, nhất là lũ Phong Hào Đấu La. Bọn hắn bị vây ở một bước này rất lâu rồi,
chỉ cần bước thêm một bước thì trở thành thần, trường sinh bất tử...
Mà bọn hắn có thể từ trên người Minh Hạo cảm nhận được một tia khí tức kinh
khủng truyền đến, khí tức này, còn mạnh hơn khí tức từ trên Thiên Đạo Lưu gấp
trăm ngàn lần.
Minh Hạo thấy các nàng thở khó khăn, hắn nhanh chóng thu lại khí tức, hay tay
chắp ra sau, ánh mắt thâm thúy nhìn bầu trời, trầm giọng nói ra: "Đúng, bên
ngoài còn có ngàn vạn thế giới khác, nhưng tu luyện không giống các
ngươi...tựa như ngàn vạn hạt cát trong đại dương, các ngươi dù có thông thiên
năng lực đến mấy cũng không thể đi hết được."
Tại thời khắc này, toàn bộ đám người biến sắc. Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Trữ
Vinh Vinh ba nàng vừa bị bắt về, còn đang trong trạng thái mơ màng chưa biết
việc gì xảy ra, đột nhiên nghe lời nói của hắn, ánh mắt không khỏi co rút lại.
"Là ngươi đúng không, ngươi hủy diệt Đấu La Đại Lục đúng không!!!" Mười vị
thần xuất hiện trên đỉnh đầu Minh Hạo, lạnh lùng chất vấn.
"Chết đi sâu kiến." Minh Hạo khinh thường nói, hắn nhẹ nhàng giơ ngón tay lên
bầu trời, chậm rãi nhấn một cái.
"Ầm!"
Toàn bộ khu vực bầu trời nổ nát, toàn bộ bầu trời lõm vào trong, tựa như bị
thứ gì đó đánh vào.
10 vị thần còn chưa kịp phát ra kêu thảm, trong nháy mắt thịt nát xương tan,
thần hồn vẫn diệt.
Đám người phía sau há miệng to ra, mắt trợn tròn, thần sắc rung động, kinh
ngạc, khiếp sợ...
Bọn hắn hiện tại không biết dùng từ diễn tả gì cho phải.
"Được rồi, chúng ta rời đi thôi, cái thế giới này cũng không cần tồn tại."
Minh Hạo chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, hắn nhẹ nhàng phất tay một cái,
luồng ánh sáng bao phủ đám người.
Tiếp đó, một ngón tay đưa ra không trung, một hình tròn năng lượng truyền ra
khí tức kinh khủng trên ngón tay hiện ra.
"Đi!" Minh Hạo quát một cái, năng lượng trên ngón tay bắn về nơi xa xa...
...
"Ầm!" Âm thanh kinh thiên vang dội. Trong nháy mắt thiên địa nổ nát, không
gian vặn vẹo vỡ ra, nhật nguyệt sụp đổ, từng vì sao thảm thiết rơi xuống.
Mặt đất nứt ra, hình thành thâm uyên sâu không thấy đáy, núi lửa phun trào,
dung nham đốt chạy vạn vật, từng cơn sóng điên cuồng dâng cao hơn trăm ngàn
mét ập đến.
Thần giới sụp đổ, thần vị nổ nát, từng vị thần ở thế giới này vẫn diệt...
Mặt trời nát bấy, hắc ám hàng lâm, sinh linh lầm than...
Từng đợt sấm sét điên cuồng oanh tạc xung quanh, cuồng phong thổi lên, hình
thành lốc xoáy cuốn bay mọi thứ trên đường đi.
...
"Đi thôi." Minh Hạo mỉm cười, sau đó hắn mang theo đám người biến mất.
[Đấu La hết]
...
Haiz, phần này có thể nói là thất bại thảm hại,....T_T, ~ Rút kinh nghiệm,
không vào mấy map cỡ như vậy nửa!
- Cám ơn mọi người ủng hộ – theo dõi truyện.
-Chục mn buổi tối Noel vui vẻ nhé!!!
-Phần Sau gặp lại nha (ngày mai!:D:D)
-G9