Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
6 năm sau.
Thánh Hồn Thôn chỉ là một cái thôn nhỏ thuộc Pháp Tư Nặc Hành, tỉnh Nặc Đinh
Thành Nam, một cái thôn nhỏ. Sở dĩ được đặt tên Thánh Hồn Thôn vì năm trăm năm
trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc. Điều này
cũng là Thánh Hồn thôn mãi mãi lấy làm kiêu ngạo.
Trời vừa sáng, phía bên ngoài gò đất cao hơn trăm mét, có hai đứa trẻ dáng vẻ
chỉ năm, sáu tuổi.
Một đứa trẻ làn da có chút nâu, đôi mắt đen tròn trịa linh động nhìn qua đứa
trẻ này rất linh lanh lợi, hắn mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ vô
cùng.
Một đứa trẻ khác làn da trắng như ngọc thạch, đôi mắt sáng như sao, đôi mắt
đen thâm thúy lại có chút nhàn nhạt tang thương, khiến người tưởng hắn là một
lão già hơn là một đứa trẻ.
"Đường Minh, ngươi muốn tu luyện không?" Đường Tam đang ngồi nhắm mắt, hắn mở
mắt ra, quay qua Đường Minh hỏi, ngữ khí nghiêm túc.
"Không đại ca." Đường Minh lạnh nhạt lắc đầu từ chối, "Huyền Thiên Bảo Lục
công pháp? Ta không thèm, chỉ là có chút tò mò về võ hồn hiện tại mà thôi."
Tại mấy năm này Đường Minh (Minh Hạo) dần thích ứng với thế giới này, đối với
cái gọi là Võ Hồn cũng hiểu rõ hơn.
Võ Hồn : cái này nếu tại thế giới huyền huyễn thì cách nói khác là Thiên Phú
Chia làm hai loại Khí Võ Hồn cùng Thú Võ Hồn.
-Khí võ hồn : kiếm, búa, thương, ...
-Thú võ hồn : phượng hoàng, bạch hổ...
Khí võ hồn còn gọi là Khí Hồn Sư, thú võ hồn gọi là Thú Hồn Sư.
...
Hồn Lực : cái này như cảnh giới, hoặc nói là giống như linh lực mà thôi.
Chia ra làm : 99 cấp, Hồn sĩ, Hồn sư, Đại Hồn Sư, Hồn Tôn, Hồn Tông, Hồn
Vương, Hồn Đế, Hồn Thánh, Hồn Đấu La và Phong Hào Đấu La.
1~10 Hồn Sĩ
11~20 Hồn Sư
21~30 Đại Hồn Sư...
[...]
-Phong Hào Đấu La, trên cấp 90, sẽ được người trong đấu la đại lục phong một danh hiệu đặc biệt! Đây chính là vinh dự lớn lao nhất, cũng chính là cấp bậc đỉnh phong cường giả đứng đầu thế giới này.
Hồn Hoàn : chính là săn giết hồn thú để tăng cấp bậc, ví dụ khi đến bình cảnh
cấp 10 Hồn Sĩ, muốn đột phá lên cấp 11 cũng chính là Hồn Sư, người đó phải săn
giết hồn thú để lấy hồn hoàn cho mình.
Mỗi cái hồn hoàn mang theo một hồn kỹ riêng biệt, mạnh hay yếu tùy theo hồn
hoàn số năm cao hay thấp của hồn thú.
Số năm cùng hồn hoàn có màu sắc phân biệt khác nhau :
- 10 năm hồn thú : trắng
100 năm hồn thú : vàng
1000 năm hồn thú : tím
1 vạn năm hồn thú (10.000) : đen
10 vạn năm hồn thú (100.000) : đỏ
Số năm càng lâu, tương ứng với hồn kỹ khi phóng ra càng mạnh mẽ.
...
Đường Tam gật đầu không nói nửa, hắn cũng không ép buột đứa em trai này, mấy
năm qua hắn cùng đứa em trai này như một trời một vực, khi hắn giao tiếp với
đứa em trai này tựa như đang nói với một khối băng lạnh, lúc nào cũng lạnh
lùng từ chối ý tốt của hắn.
Không tiếp tục quan tâm nửa, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Đường Minh nhàm chán click hệ thống xem thông tin bản thân.
"Tên : Đường Minh
Cấp Bậc : 0
Võ Hồn : 0 (chưa giác tỉnh)
Hồn Lực : 0 (chưa giác tỉnh)
Hồn Hoàn : 0 (chưa giác tỉnh) "
"Không biết Võ Hồn của mình tại thế giới này thế nào đây?" Đường Minh vu vơ
suy nghĩ, một hồi lười biếng nhắm mắt lại, rơi vào ngủ say.
Một giấc đến buổi trưa.
"Đường Minh, về nhà thôi, ta còn phải nấu cơm, cha chờ chúng ta." Đường Tam
luyện công xong thu lại, hắn quay qua nhìn Đường Minh nằm dưới đất kêu dậy.
"Ừ, biết rồi." Đường Minh nhàn nhạt trả lời, lười biếng đứng dậy.
Đường Tam vẻ mặt cứng ngắt nở nụ cười, dù là làm người hai đời, nhưng đối với
loại mặt lạnh như Đường Minh này có chút khó đối phó, nhất là người này còn là
em trai mình.
Nếu hắn biết Đường Minh chính là làm người hai đời như hắn, hơn nửa càng là
một tên siêu cấp cường giả, một chân đạp thiên, một tay phá địa, thì không
biết hiện tại vẻ mặt ra sao?
...
Hai anh em một đường đi đến căn nhà gỗ cũ kỹ, trogn đây chỉ có ba gian phòng
đơn sơ. Giữa căn nhà, có một bài gỗ đường kính dài chừng một thước, mặt trên
có vẽ đơn sơ búa rèn. Búa rèn đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn.
Mở cửa vào, một người trung niên để râu rậm rạp, tóc bù xù như hơn mười ngày
chưa tắm, nằm trên giường gỗ. Đường Tam đi vào bếp cẩn thận đem nồi cháo nóng
lên bàn, đây chính là hắn từ sớm chuẩn bị làm trước, bây giờ chỉ còn hâm nóng
lại thôi.
Khi còn nhỏ 4 tuổi, một mình hắn đã vào bếp làm đồ ăn, cha thì suốt ngày uống
rượu nằm ngủ, còn em trai thì như cha, hai cha con ngủ.
Để lại mọi việc như nấu ăn đều tự tay hắn chăm lo.
Còn Đường Minh tự giác ngồi lên trước, chờ đợi Đường Hạo cùng đến ăn cháo, mặc
dù nói là cùng sinh một ngày một tháng, nhưng Minh Hạo tính cách như trước vẫn
không thay đổi.
"Ăn thôi cha." Đường Tam kêu lên.
"Ừ." Đường Hạo lười biếng ừ một tiếng, đi đến bàn cùng ăn.
.
...
Tại ba người ăn xong, một giọng nói hòa ái vào lúc này bên ngoài nhà vang lên:
"Đường Hạo có nhà không?"
"Có!" Đường Hạo kêu lên, đứng dậy đi đến mở cửa ra.
Đường Minh cùng Đường Tam biết giọng này là ai, đó chính là của thôn trưởng
Thánh Hồn Thôn, Lão Kiệt Khắc.
Cửa mở, đi vào là một lão nhân, nhìn đã hơn 60 tuổi, vóc người cao gầy, làn da
nhăn nheo, nhưng tinh thần sáng quấc, tóc được chải gọn gàng, so với Đường Hạo
bộ dáng lôi thôi kia đúng là đối lập nhau.
Lão Kiệt Khắc nhìn Đường Hạo mỉm cười, hỏi thăm hắn: "Các ngươi dạo này sống
tốt chứ?"
Đường Hạo gật đầu, lạnh nhạt nói: "Cám ơn ngài Lão Kiệt Khắc quan tâm, chúng
ta ổn."
Lão Kiệt Khắc gật đầu, tựa hồ đã quen thuộc với thái độ của hắn, bước qua
người hắn, đi đến chỗ hai người Đường Minh cùng Đường Tam, nhìn hai đứa, lão
nở nụ cười hòa ái, nói: "Các ngươi tốt?"
Đường Tam cùng Đường Minh gật đầu, bộ dáng lễ phép, nói :"Kiệt khắc gia gia,
chúng ta tốt! Ngài khỏe?"
"Ta khỏe." Lão Kiệt Khắc mỉm cười, càng là yêu thích bọn hắn, tay kia nhẹ
nhàng vuốt vuốt đầu hai ngươi.
Đường Minh bị vuốt đầu cảm giác có chút là lạ, nhưng nhanh chóng đè ép đi, dù
sao hắn không phải là loại cường giả vô địch thiên địa thế giới kia rồi hoặc
nói hiện tại hắn chỉ là một người phàm không hơn không kém, duy nhất là có hệ
thống bên mình.
Sau một hồi trò chuyện, Lão Kiệt Khắc mới đi vào vấn đề chính, hắn quay qua
nhìn Đường Hạo nghiêm túc nói: "Hai đứa trẻ 6 tuổi, cũng đến lúc rồi. Năm nay
thức tỉnh nghi thức bọn hắn hẳn phải tham gia."
Đường Hạo gật đầu, hắn cũng biết việc này, chỉ là lạnh nhạt hỏi : "Ngày nào?"
Lão Kiệt Khắc nói: "Là ba ngày sau, khi đó ta sẽ đến đây đón hai đứa."
Đường Minh không nói gì, hắn hoàn toàn biết cốt truyện sắp sửa bắt đầu, Đường
Tam thì khác, hắn mặc dù giống Đường Minh là người xuyên việt, nhưng chỉ là
người dị giới khác đi đến đây, chưa biết gì về cái gọi là giác tỉnh, không
khỏi tò mò nhìn Lão Kiệt Khắc hỏi: "Kiệt Khắc gia gia, thức tỉnh nghi thức là
cái gì?"
Lão Kiệt Khắc nghiêm túc giảng giải: "Chúng ta từng người đều có võ hồn thuộc
về mình, tới khoảng 6 tuổi tiến hành thức tỉnh...."
Như cốt truyện, Lão Kiệt khắc bắt đầu giảng giải các khó hiểu cho Đường Tam.
Sau khi nói xong, hắn chào tạm biệt mọi người nhanh chóng rời đi, đem tin tức
này cho đám 6 tuổi trong thôn biết.
...
3 ngày sau.
Lão Kiệt Khắc như đúng hẹn đến, dẫn hai người Đường Tam cùng Đường Minh đến Võ
Hồn Điện chính giữa thôn. Đương nhiên cái gọi là Võ Hồn Điện chỉ là một gian
nhà gỗ lớn hơn một chút mà thôi.
Trong đây tổng cộng 9 đứa trẻ tham gia thức tỉnh võ hồn. Tại đây có một người
thanh niên tuấn lãng, trên ngực trái, có một huy chương khắc hình trường kiếm,
trên huy chương có tổng cộng ba thanh trường kiếm lần lượt thay đổi, trước
ngực, vị trí ở giữa có một chữ Hồn to cỡ nắm tay. Đây chính là tiêu chí của
nhân viên Võ Hồn Điện.
Hắn chính là Võ Hồn Điện chấp sự, trách nhiệm giác tỉnh võ hồn.
Trên toàn bộ đấu la đại lục, khắp nơi đều có thể thấy Võ Hồn Điện người.
"Ngươi khỏe, tôn kính chiến hồn sư, lần này làm phiền ngươi rồi." Lão Kiệt
Khắc cung kính hướng người thanh niên hành lễ.
Người trẻ tuổi vẻ mặt kiêu ngạo, gật đầu một cái coi như hoàn lễ, hắn nói ra:
"Thời gian của ta không nhiều lắm, bây giờ bắt đầu đi. Các ngươi đứng xếp hành
một hàng..."
Giống như cốt truyện, người trẻ tuổi này giới thiệu tên tuổi của mình, sau đó
đem ra các dụng cụ để thực hiện nghi lễ thức tỉnh võ hồn, 6 khóa hắc thạch
cùng quả cầu thủy tinh. Hắn chỉ tay vào từng dụng cụ giới thiệu.
Kế tiếp là từng người thức tỉnh võ hồn của mình, toàn bộ đứa trẻ đều là khí võ
hồn, sau đó là trắc hồn lực trong cơ thể từng người, đặt tay lên quả cầu xanh.
Không ngoại lệ, 7 đứa trẻ đều là không hồn lực.
Cuối cùng tới hai người Đường Tam cùng Đường Minh.
Tố Vân Đào thần sắc có chút thất vọng, nhìn hai đứa trẻ còn lại, trong lòng có
chút hi vọng, nói :"Người kế tiếp!"
"Ta đi trước." Đường Tam nhịn không được nửa, quay qua nhìn Đường Minh nói.
"Ngươi đi trước đi." Đường Minh hoàn toàn nắm giữ cốt truyện, không có một
chút nào bất ngờ, chỉ là lạnh nhạt gật đầu nói.
Đường Tam gật đầu, sau đó chạy lên trước 6 khỏa hắc thạch, đặt tay lên.
Ánh sáng xung quanh Đường Tam bừng lên, theo đó Tố Vân Đào hai mắt sáng lên.
Đối với Võ Hồn Điện chấp sự phụ trách Võ Hồn giác tỉnh như bọn hắn mà nói, nếu
giác tỉnh thêm một đứa trẻ có tiềm lực siêu việt, lại đem nó gia nhập Võ Hồn
Điện, có thể thu được đánh giá tốt từ cấp trên, đối với việc thăng chức có lợi
rất lớn.
Trên tay Đường Tam lúc này xuất hiện một cây xanh lá.
"Lam Ngan Thảo!"
"Ha ha, lại Lam Ngân Thảo, chỉ là phế võ hồn mà thôi...."
Đám trẻ bị loại không khỏi cảm thấy vui sướng, cười đùa nói.
Tố Vân Đào trong lòng thất vọng, loại này phế võ hồn thì làm được gì? Thở dài
một cái. Hôm nay đến Thánh Hồn Thôn có chút lãng phí thời gian rồi, hắn phất
tay, Nói: "Người kế tiếp!"
"Khoang đã thúc thúc, ta còn chưa kiểm tra hồn lực mà?" Đường Tam vội vàng
nói.
Tố Vân Đào hơi do dự, nhưng nhìn hai mắt bình tĩnh cùng kiên định kia của
Đường Tam, hắn suy nghĩ một tí, nói :"Cũng được, ngươi đến quả cầu kia đặt tay
lên thử, dù sao ta cũng chưa thấy ai võ hồn Lam Ngân Thảo lại có hồn lực."
Đường Tam gật đầu hành lễ, nói: "Cám ơn thúc thúc" Rồi nhanh chạy đến quả cầu
thủy tinh kia đặt tay lên. Vừa đặt tay lên quả cầu, cả người hắn run bần bật,
theo đó quả cầu thủy tinh giống như bảo thạch phát sáng chói mắt lên, đem gian
phòng chiếu sáng một mảnh.
"Trời ạ, không nghĩ lại là bẩm sinh mãn hồn lực(Gốc : Tiên Thiên Mãn Hồn
Lực)."
Tố Vân Đào vừa nhìn liền giật mình, nhịn không được la lên, hai mắt nhìn Đường
Tam như nhìn con quái vật.
Đường Tam bình tĩnh trở lại, vừa mới nãy tiếp xúc với quả cầu, bên trong cơ
thể nội lực Huyền Thiên Công bị quả cầu thủy tinh kia hấp thu, trong lòng thầm
nghĩ: "Chẳng lẽ nội lực của mình tại thế giới này biến thành hồn lực?"
Lại nghe bẩm sinh mãn hồn lực, không khỏi tò mò nhìn Tố Vân Đào hỏi: "Bẩm sinh
mãn hồn lực là gì vậy thúc thúc?"
Tố Vân Đào bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng rung động vẫn chưa dứt, hắn
nhìn Đường Tam ánh mắt hoàn toàn thay đổi, kiên nhẫn giải thích: "Mỗi người
tại võ hồn thức tỉnh trừ việc hình thái quyết định, còn hồn lực nhiều hay ít,
mà khởi đầu người thức tỉnh đa số không có hồn lực như đám nhỏ kia...
"Khởi đầu hồn sư cao hay thấp đều do quyết định của hồn lực bẩm sinh, tựa như
người bẩm sinh mãn hồn lực liền là cấp mười, không cần phải tu luyện nửa, chỉ
cần hấp thu một hồn hoàn là từ Hồn Sĩ lên Hồn Sư."
"Có điều...ngươi là phế võ hồn, cho dù có cố gắng thế nào chung quy vẫn là phế
hồn, cho nên không thể gia nhập Võ Hồn Điện được." Nói đến cuối cùng Tố Vân
Đào, vẻ mặt có chút tiếc hận.
Đường Tam nghe xong giải thích hoàn toàn hiểu, hắn gật đầu, hành lễ: "Cảm ơn
thúc thúc, như vậy ta đã thỏa mãn rồi..."
Quay về bên Đường Minh, hắn nói :"Tới lượt ngươi."
Đường Minh gật đầu, thần sắc lạnh lùng như băng bước tới 6 khối hắc thạch.
Tố Vân Đào nhìn hai người mặt mũi 7 phần giống nhau, chỉ là một người lạnh
lùng, một người linh động, chắc hẳn hai người là anh em ruột, hắn đặt hi vọng
vào Đường Minh.
Đi đến 6 khối hắc thạch, Tố Vân Đào cầm tay Đường Minh, truyền hồn lực vào hắc
thạch.
"Đing! Chủ nhân xin mời lựa chọn trận doanh : Chính Nghĩa – Tà Ác!?"
Tại thời khắc này âm thanh hệ thống trong đầu Đường Minh vang lên.
...
p/s : chương có chút dài dòng, chủ yếu giới thiệu cho ae nào mới đọc đấu la
hoặc là đọc rồi mà quên. Cốt truyện có chút giống, nhưng về sau sẽ khác hoàn
toàn nhé.