Người đăng: ๖ۣۜ†im☪
"Ah~~~!"
Liễu Như Ân hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từ trán liên tục đổ
hột, chân quỳ xuống, hai tay nàng ôm lấy hạ thân rồi, miệng lẩm nhẩm:
"Chim...chim của ta..."
Sau đó cả người xụi lơ ngất xỉu...
"Bịch bịch bịch bịch."
Vài phút sau, khi đám sư nghe tiếng hét của Liễu Như Ân, bọn hắn đã nhanh
chóng chạy tới.
Khi thấy Liễu Như Ân nằm trên sàn nhà, máu tươi từ dưới thân liên tục chảy ra,
không cần Cát Lâm ra lệnh, hai, ba người sư cô nhanh chóng chạy tới, đem nàng
khiêng đi...
Cát Lâm già nua đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm nam tử đứng trước mặt, hắn trầm
giọng hỏi: "Ngươi làm gì Liễu sư muội chúng ta?"
Nam tử hai mắt nhắm nghiên, hắn lắc đầu, lười biếng nói: "Ta không làm gì
nàng."
Chỉ một câu ngắn gọn, khiến mọi người đều không hiểu hắn nói gì.
"Sư huynh, người này có thể bị thần kinh, tấn công sư tỷ rồi không nhớ gì thi
sao? Chúng ta phải mau chóng đem hắn đuổi ra ngoài..."
"Sư muội nói đúng đấy, người này..."
"..."
Đám người bắt đầu ồn ào hẳn lên, đòi đuổi người nam tử kia ra ngoài.
"Im lặng!" Cát Lâm khí thế kinh khủng tỏa ra, đám người nhanh chóng im miệng.
Hắn nhìn đám người, trầm giọng nói: "Các ngươi là còn nhớ những điều phật dạy?
Nếu các ngươi lại còn làm ra dạng như vậy một lần nửa, đừng trách ta vô tình,
không nể tình huynh trưởng đuổi các ngươi ra chùa."
Nghe Cát Lâm nói, đám người sợ tái mét, nhanh chóng nói: "Mô phật! Chúng ta
biết sai, xin sư huynh từ bi, đừng đuổi chúng ta..."
....
Cát Lâm gật đầu không nói gì, coi như tha thứ cho bọn hắn, quay qua nhìn nam
tử, nói: "Ngươi đi theo ta."
Sau đó mặc kệ đám kia, quay người rời đi.
Người nam tử không chút do dự gật đầu, vẫn là hai mắt nhắm như cũ lại, đi theo
sau hắn.
...
Căn phòng sơn tường trắng sạch sẽ, thanh nhã, bên trong trang trí rất đơn sơ,
chỉ để vài cái giường nằm.
Cát Lâm bước vào phòng, hắn nhìn về nằm trên giường Liễu Ân Như sắc mặt tái
nhớt, sau đó quay qua nhìn vị Sư Cô thân hình mập mạp đứng trong phòng, hỏi:
"Nàng thế nào? Ra sao?"
Vị sư cô mập mạp kia mặt mỡ rung rinh, cười khổ nói: "Thưa sư huynh, Liễu Như
Ân sư muội không sao, chỉ là..."
Cát Lâm nhíu mày, trầm giọng: "Nói!"
Sư cô mập mạp gật đầu, thịt mỡ trên mặt càng rung hơn, nàng nói: "Thưa sư
huynh, là cái nơi ấy của sư muội bể thành lỗ to, cũng may là chúng ta kịp thời
phát hiện, nếu không nàng bởi vì máu chảy ra quá nhiều mà chết. Ta hiện tại đã
thể tạm thời giá lại cho nàng, nên tạm thời an toàn, nhưng mà từ nay về sau sư
muội chỉ có thể đi tiểu tiện bằng đường 'cúc hoa', cái kia...bị phế a"
Nói xong, nàng nhịn không được che miệng cười nhỏ, thịt mỡ trên má nàng càng
rung hơn.
Đám người theo sau bước vào, vừa nghe vự sư mập nói thế, bọn hắn nhịn không
được sắc mặt đỏ lên.
Cát Lâm cũng là hơi đỏ, không nghĩ đến chỗ ấy của sư muội thế mà bị phế...hơn
nửa khi đó chỉ có nàng cùng một nam tử trong phòng, chẳng lẽ hai người đã....
Đám người vừa nghĩ vậy, hai mắt bọn hắn cùng lúc quái dị nhìn về nam tử tóc
dài trẻ tuổi trong phòng.
Nam tử giống như không nghe thấy vị sư cô mập nói gì, vẫn là hai mắt nhắm lại,
tựa như đang ngủ, mặt không đỏ, tim không nhảy, mặt không đổi sắc.
Chợt, lúc này chỉ nghe hắn mở miệng, lười biếng nói: "Đây là do lỗi ta, đích
thân ta sẽ chữa trị cho nàng."
Nói xong, mặc kệ đám người ánh mắt kinh ngạc, hắn tự nhiên đi tới bên cạnh
giường đang nằm Liễu Như Ân, sau đó hai tay cuồng bạo xé quần nàng ra, bị nam
tử xé, bên trong Liễu Như Ân lộ ra bên trong một mảnh rừng rậm màu đen...
Nam tử xé xong, hắn một ngón tay đút vào, à đừng nhầm đút vào chỗ kia, mà
chính là đút vào miệng hắn, sau đỏ hắn nhả nước bọt lên ngón tay.
Nam tử đem ngón tay dính nước bọt đưa vào chỗ rừng rậm kia.
Đám người, kể cả Cát Lâm, nhìn một loạt hành động của nam tử mà ngây người,
cho tới khi thấy nam tử đem ngón tay đút vào chỗ kia của Liễu Như Ân, bọn hắn
mới lấy lại tinh thần, muốn chạy đến ngăn cản hành động của hắn nhưng đã muộn.
"Bọp bẹp..."
Âm thanh nhọp nhẹp xấu hổ vang lên...
"A, ngươi làm gì sư muội ta tên **!"
Cát Lâm lần này không giữ được bình tĩnh nửa, đối với hắn, dược điền bị hủy có
thể bỏ qua, cây trượng hủy, vẫn có thể tha thứ.
Nhưng Liễu sư muội bị nam tử kia thế mà đem ngón tay * vào! Đây là chuyện dơ
bẩn nhất, hủy hoại tâm nhất sư muội hắn, hắn không thể bỏ qua!
Nếu hắn hiện tại mà biết lúc trước Liễu sư muội bị tên nam tử này cho uống
'sữa' no nê, chắc chắn hắn bây giờ đã nổi điên lên, không chút do dự bỏ phật
lập đao, đi đồ sát tên súc sinh này!!!
"Ah..."
Âm thanh yêu kiều rên lên, nghe âm thanh, mọi người quay đầu nhìn lại, Liễu
Như Ân lúc nàng tỉnh lại, thậm chí sắc mặt vô cùng hồng hào...
Bà sư cô mập thấy Liễu Như Ân tỉnh, nàng vội vàng đuổi mọi người ra ngoài, :"
Mọi người làm phiền đi ra ngoài, ta muốn kiểm tra lại Liễu muội sức khỏe."
Đám người gật đầu đi ra.
...
5 phút sau
"Kẹt—kẹt"
Cửa mở ra, bà sư mập hai mắt kỳ dị nhìn về nam tử, rồi quay qua nhìn đám
người, nói: "Sau một hồi ta kiểm tra, Liễu sư muội đã hoàn toàn khỏe, hơn nửa
nơi ấy bị phế nhưng khi này đã 'hoạt động' bình thường trở lại."
Đứng ngoài cửa, đám người nghe vậy, dùng hai mắt hoảng sợ nhìn về nam tử tuấn
mỹ vẻ mặt lười biếng kia, bọn hắn ngàn vạn không nghĩ đến, một ngón tay, bọt
nước miếng của người nam tử lại thần kỳ đến thế, trong chốc lát đem con chim
bị què chữa trị thành con chim sống a...
"Ngươi là làm thế nào được?" Một người nhịn không được, nhìn nam tử hỏi thăm.
Nam tử kia như không nghe thấy, hắn dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, tựa như
đang ngủ.
Thấy nam tử dáng vẻ đang ngủ, đám người nhìn nhau, biết hắn là không muốn nói,
trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khổ.
Cát Lâm sắc mặt không còn âm trầm như trước, hắn vui vẻ nhìn nam tử, cười nói:
"Đi thôi, đi kiểm tra phật phú của ngươi..."
...
5 phút...
10 phút...
Cát Lâm thấy nam tử đứng đó không trả lời, mày nhíu lại, tự đi đến trước người
nam tử, đặt tay lên ngực hắn, truyền linh lực vào kiểm tra.
1 phút sau.
Cát Lâm sắc mặt đen lại, quay qua nhìn đám người, cười khổ nói: "Hắn lại ngủ
rồi, các ngươi ai tới khiêng hắn đi."
Đám người nhìn nhau, trên mặt đều nở nụ cười khổ, bọn hắn có chút bó tay bó
chân với nam tử này.
Trong cuộc đời bọn hắn lần đầu tiên gặp một người cực phẩm đến thế, có thể ngủ
trong một năm mà không cần ăn uống.
Có thể dùng ngón tay cùng nước miếng để cứu lợn què thành lợn lành, à không,
phải nói chính xác là cứu chim què thành chim lành.
...
"Để chúng ta." bốn vị hòa thượng xung phong giơ tay lên.
Cát Lâm gật đầu nói: "Tốt, bốn người các ngươi khiêng hắn đi."
Bốn người đi đến, hai người trước, hai người ở sau, một người vác tay phải lên
lưng, một ngươi vác tay trái, một người vác chân trái, một người vác chân
phải...
Vừa vác nam tử lên lưng, bốn người sắc mặt chuyển đổi, "Ầm" một tiếng, bốn
người giống như bị cục đá nặng nề đè xuống, cả bốn người trong chốc lát nặng
nề ngã xuống đất.
"Chuyện gì xảy ra?" Cát Lâm kinh ngạc hỏi.
Bốn người hòa thượng bị nam tử đè phía trên người, sắc mặt đỏ lên, một người
trong đó nói: "Tên này nặng quá, chúng ra khiêng lên không nổi..."
"Nặng?" Cát Lâm cùng đám người xung quanh nghe vậy vô cùng kinh ngạc.
Cát Lâm đi đến, hai tay bắt vào lưng nam tử, hắn muốn tự mình khiêng nam tử
lên, nhưng vào lúc này, tên nam tử như một tòa núi sừng sững bất động không
ngã, nặng nề như tòa núi lớn, cho dù cố thế nào vẫn là nằm im đó không dậy
nổi.
"Lên!!!..." Hắn không tin mình không khiêng lên được một người, phật lực cuộn
trào ra, trán nổi lên gân xanh, hai tay từng cái cọng xanh hiện lên.
"Lên..."
"Lên...."
Cát Lâm không biết nói từ 'lên' bao nhiêu lần, dù có sử dụng bao nhiêu linh
lực, nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích được nam tử, dù chỉ một cen-ti-mét.
Theo thời gian trôi qua, trên đầu hắn ngày càng nhiều mồ hôi, rốt cục chịu
không nổi nửa, hắn bỏ cuộc.
Mà bên dưới bốn người hòa thượng bị nam tử đè, sắc mặt ngày càng đỏ, bọn hắn
hiện tại có cảm giác cái lưng của mình muốn gãy ra rồi.
"Hít hà....người này là người hay quái vật" Đám người kinh sợ nhìn xem Cát Lâm
không nhúc nhích được tên nam tử dù chỉ một chút, không khỏi hít một hơi lạnh.
Phải biết Cát Lâm cảnh giới Hộ Pháp, cũng là tương đương với cảnh giới tu tiên
Khai Đạo cảnh.
Cát Lâm sắc mặt trắng bệch, cả người đầy mồ hôi, vô vọng ngồi dưới đất, hai
tay khô khéo liên tục run rẩy.
Ngồi nghỉ ngơi một lát, Cát Lâm đứng lên, nhìn phía dưới bốn vị hòa thượng mặt
ngày càng đỏ, có dấu hiệu chuyển thành tím, quay qua đám người quát: "Nhanh,
kêu thêm nhiều người đến đây, đem thêm cái kiệu để khiêng hắn, không là bốn vị
sư đệ bị hắn đè chết."
"Vâng sư huynh." Đám người vội vàng đi kêu thêm, trong chốc lát hơn 50 vị hòa
thượng trung niên đi tới, còn có mang theo một cái kiệu lớn.
Thấy bọn người tới, Cát Lâm thúc giục: "Nhanh lên, đem tên tên khiêng lên."
Nói xong, hắn đi trước.
Đám người gật đầu theo sau, trong cơ thể vận chuyển phật lực.
Luồng sáng chói từ cơ thể bọn hắn bắn ra, chiếu sáng tứ phương bát hướng.
Ánh sáng này tụ tập lại, lập tức thế giới xung quanh như được gọt rửa, không
khí trong lành, mát mẻ hơn, khiến người hít vào cảm thấy cả người sảng khoái.
"Lên!!!!"
Tiếng hét rung trời, hơn 50 người cùng lúc vận chuyển phật lực, cái trán nổi
lên gân xanh.
"Ầm!"
Đông đúc phật lực bao vây thân thể nam tử, đưa hắn lên cao đem vào kiệu.
Làm xong, đám người thở phào một hơi, đầu ai nấy đều đổ mồ hôi hột.
"Tốt rồi mọi người, khiêng kiệu lên nào, đi tới kiểm trắc phật tâm." Cát Lâm
thở phào, nở nụ cười nói.
"Vâng." Sau đó hơn 50 người trai tráng hòa thượng gồng mình khiêng lên, nhờ có
kiệu, cho nên giảm nhẹ gánh nặng tên nam tử hơn nhiều.
....