Chiến Tranh Nổ Ra, Nội Dung Cốt Truyện Vào Khuôn Khổ.


Người đăng: wenset

Hơn 1 năm sau một tin tức mới từ hoàng cung truyền ra khiến cả nước sôi trào.
Đó là Quốc vương Lê Thiên quyết định khởi xướng chiến tranh với nước láng
giềng.
Các mật thám của các nước xung quanh biết chuyện thì ngay lập tức họp hội nghị
bí mật.
" Mọi người thấy tình hình có khả quan hơn không"
" Không nếu đánh từng nước một thì chúng ta sẽ thua nên chúng ta cần liên minh
lại để dẹp yên nước đó"
" Tôi đồng ý"
" Chúng tôi cũng đồng ý"
" Ừm được rồi vậy chúng ta sẽ chia làm 4 cách quản báo vây tứ phía hoàng cũng
bắt sống quốc vương nếu thành công mọi thứ sẽ trở thành của chúng ta, haha"
Tiếng cười vang vọng mật thất.
Một lính gác chạy vào quỳ xuống nói:" báo, quân địch đã liên minh với 3 nước
còn giờ vương thành đã bị báo vây tứ phía". Mọi người trong cùng hốt hoảng mà
Lê Thiên mặt không biểu tình nói:" mọi người trật tự nếu chúng muốn đánh thì
đánh không cần phải sợ, bây giờ các người tập hợp đại quân chia làm 4 cách bảo
vệ tứ phía, còn lại ở lại vương thành trấn thủ, Bãi triều" Lê Thiên nói xong
đứng dậy đi vào trong tẩm cung.
Trong tẩm cung lúc này đang nằm trên giường là một mỹ phụ với cái bụng to lớn,
lúc này mỹ phụ như cảm nhận thấy cái gì đó, từ từ mở mắt ra nhìn thấy Lê Thiên
cười nói: "Anh bãi triều rồi sao" mặt Kaguya lúc này lạnh xuống nói:" em nghe
nói vương thành bị báo vây bây giờ tình huống cực kỳ cấp bách"
"Đúng vậy anh đến đây để nói với em chuyện cực kỳ quan trọng, em biết vì sao
anh đặt tên là vương thành mà không phải hoàng thành không"
"Em không biết" Kaguya mặt nghi hoắc lắc đầu nói.
"Đó là vì anh muốn đợi đến khi thống nhất cả vùng đất này mới đặt mà đó cũng
là ước mơ của anh" Lê Thiên cười nói:
" Bây giờ em đang mang thai cần nghỉ ngơi anh sẽ bảo người đưa em lên q căn
nhà nhỏ gần với cây cổ thụ, để bảo vệ em" Lê Thiên mặt nghiêm túc nói. "Nếu
như nước ta thua thì em hãy rời khỏi đây càng xa càng tốt được chứ" Lê Thiên
nở nụ cười ấm áp nói.
"Không được em không thể bị ảnh có chết mình cũng phải cùng chết" Kaguya quật
cường nói.
" Anh sẽ không chết nên em không cần lo nhưng có lẽ sẽ rất lâu sau mới có thể
gặp lại" Lê Thiên nói.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết em không quan tâm thân thể mình thì cũng phải quan tâm
con của chúng ta chứ"
" Vâng, nhưng anh nhất định phải đến tìm em, em sẽ đợi đến lúc anh xuất hiện
đến lúc đó em sẽ tặng cho anh món quà cực kỳ ý nghĩa"Kaguya nói.
" Ừm, người đầu đưa hoàng hậu đi" Lê Thiên nói.
"Vâng" Một đám lính tinh anh đi vào hộ tống hoàng hậu đi.
"Chỉ mong kế hoạch vẫn diễn ra như cũ" Lê Thiên gương mặt sâu thẳm nói.
Lúc này 4 cánh quân bắt đầu giao phong, quân đội của quốc vương khá mạnh nên
chiếm thế thượng phong nhưng chỉ chiếm vẻn vẹn có 1 tuần thì quân tiếp viện
của địch đến khiến quân địch đông đảo hơn khiến quân vương thành liên tục bại
lui. Thời gian thấm thoát trôi đã một tháng kể tù khi chiến tranh bộc phát
quân vương thành thảm bại nặng nề giờ chỉ còn còn mỗi một toà thành đó là
vương cung" Người trong vương thành lập tức đầu hàng và giao ra quốc vương thì
còn có cơ hội sống"
Trong vương cung lúc này đứng đầy các quan đại thần.
" Quốc vương chúng ta làm sao bây giờ"
" Chúng ta sẽ chiến đáu đến người cuối cùng nếu bây giờ đầu hàng thì bọn chúng
sẽ đuổi theo hoàng hậu nên chúng ta cần đoạn hậu"
" Đúng vậy chỉ cần thái tử ( công chúa) còn sống thì lo gì không thể khôi phục
lại đất nước này, chúng ta thà chết bảo vệ hoàng hậu"
"Giết" Tiếng gầm phát ra từ trong thành vạng vọng ra ngoài.
"Vậy đây là câu trả lời của các người sao" Quân địch tức giận nói rồi lập tức
phái quân xông lên chiếm toà thành.
Cuộc chiến cuối cùng nổ ra cuộc chiến diễn ra 1 tuần và kết thúc bằng việc
quốc vương bị bắt sống.
Sau khi biết việc Kaguya khóc rất nhiều rồi lập tức đứng dậy chạy đến bên cổ
thụ để cầu nguyện vì trong tâm hồn Kaguya có cái gì đang thúc đẩy Kaguya đến
đây . Kaguya cấu nguyện được 3 ngày thì 1 trái cây từ trên cây rơi xuống cô
lập tức ăn vào rồi cô đắm chìm trong lực lượng mới.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian Kaguya tỉnh lại khi cô mở mắt ra 2 mắt
cô hiện ra


Siêu Cấp Vạn Vật Hệ Thống - Chương #10