Người đăng: darksky
Một gã đàn ông ngồi trong quán nước dưới chân cầu Long Biên tức giận đập bàn,
tiện tay y cầm bức tượng thần tài trước mặt ném xuống đất vỡ choang một cái.
Gã càu nhàu.
Gã đàn ông này tên là Bá Kiến, trước cũng là một tay chơi khét tiếng ở đất Hà
Thành phồn hoa này, là con trai duy nhất của một gia đình tài phiệt giàu nhất
nhì cả nước. Nhưng năm 22 tuổi, cả nhà gã bị tai nạn xe cộ, cha mẹ gã không
may thiệt mạng, gã may mắn thoát chết nhưng cũng phải cưa mất một chân.
Kể từ lúc đó, gã như một kẻ điên, sống tiêu xài hoang phí, gia sản cha mẹ gã
để lại chẳng mấy chốc bốc hơi hết sạch. Bạn bè ngươì thân kẻ thì lừa tiền, kẻ
bỏ mặc, cuối cùng gã chỉ còn một ít vốn, mở một quán nước nhỏ ven đường, kiếm
từng cắc bạc sống tạm bợ qua ngày.
Hằng ngày gã chẳng có thú vui gì, chỉ cầm điện thoại đánh bài online, kiếm
được bao nhiêu tiền, gã nướng sạch vào chiếu bạc. Thế là dù quán của gã có khá
nhiều người ghé qua ủng hộ vì gã tàn tật nhưng gã vẫn bữa được bữa cái, ốm
nhom ốm nhách như thằng nghiện.
Đã vậy, thỉnh thoảng gã còn bị bọn giang hồ đến thu phí bảo kê. Không thu được
phí, chúng liền đánh gã lên bờ xuống ruộng. Những lúc ấy, gã nằm co người lại,
cười sằng sặc như thằng điên. Lũ giang hồ đánh mãi cũng chán, bỏ qua cho gã,
không chấp thằng thần kinh.
Hôm nay, gã lại nướng hết số tiền tích cóp được một tháng qua vào chiếu bạc
online, và đương nhiên, gã lại thua. Lần này gã tức giận đến mức ném thẳng cái
tượng đất thần tài gia truyền từ thời cụ tổ để lại cho gã, thứ duy nhất mà gã
còn giữ được đến ngày hôm nay, vì có bán cũng chẳng ai thèm mua cái tượng cũ
mèm, sứt mẻ ấy.
Đúng lúc gã vừa ném xuống, trời đang quang đãng, không một gợn mây vậy mà bỗng
xuất hiện một tia sét màu xanh bạc đánh thẳng về phía gã, sau đó là tiếng sấm
đùng đùng át đi tiếng la thất thanh của gã Bá Kiến.
Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, gã đã bị sét đánh thành tro tàn, trên mặt đất
chỉ còn lại chiếc smartphone cũ rích vỡ tan nằm trên mặt đất...
Một giọng nói nhẹ nhành lảnh lót vang lên, Bá Kiến giật mình thức giấc. Trước
mắt gã là một người con gái tết tóc hai bên, gương mặt thanh tú, tràn đầy sức
sống thanh xuân. Cô gái mặc bộ đồ học sinh áo trắng quần xanh đã cũ nhưng lại
được là rất phẳng phiu, còn đeo chiếc khăn quàng đỏ, vai mang cặp sách màu
hồng nhạt in hình Hello Kitty.
Bá Kiến còn nhớ rõ chiếc cặp này cô bé đã dùng từ hồi còn học cấp 1, là mẹ của
gã mua tặng cô bé nhân dịp sinh nhật đầu tiên cô bé đến ở trong nhà gã. Cô bé
giữ gìn rất cẩn thận, bảo đổi bao nhiêu lần mà vẫn không đổi.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà xa lạ ấy, trái tim Bá Kiến không khỏi rung
lên.
Chính cô bé này, người duy nhất không bỏ rơi gã cho dù gã táng gia bại sản. Cô
bé này đã vất vả sớm trưa, mặc kệ bàn ra tán vào, mặc kệ gã đối xử tệ bạc với
cô, vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ.
Ngày ấy, cô bé với dáng người mảnh khảnh này, đã vất vả bôn ba, vì gã mà làm
đủ thứ công việc khổ sở nặng nhọc, cuối cùng vì suy nhược, ốm đau mà chết đi.
Đến tận lúc nàng xuôi tay, trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ lo lắng. Bá Kiến
biết, nàng lo lắng sau này không có ai chăm sóc cho gã, gã biết, đó không phải
sự thương hại, mà là tình yêu sâu đậm đến tận cùng.
Lúc đó, gã mới biết có người yêu gã, quan tâm đến gã như vậy, nhưng tất cả đã
quá muộn. Từ đó, gã ngày càng sa đọa hơn, sống chỉ để chết mà thôi.
Hiện tại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ngay gần trong gang tấc, gã không
kìm nổi nước mắt, bậy dậy ôm chặt lấy cô bé.
Vừa bôí rối, hoảng sợ, xấu hổ không hiểu tại sao cậu chủ lại bỗng nhiên ôm
chầm lấy mình, nhưng vốn là người dịu dàng, lại tinh tế, Tiểu Vy liền cảm nhận
được nỗi niềm phức tạp vừa vui mừng vừa sợ hãi của Bá Kiến. Cô nghĩ chắc là
cậu chủ gặp ác mộng, liền đưa tay xoa đầu Bá Kiến ai ủi.
Ba ngày sau, chủ nhật, Bá Kiến ngồi trên chiếc xích đu trong khu vườn rộng
thênh thang nằm trong khuôn viên biệt thự sân vườn ở ngoại thành, lặng lẽ nhìn
Tiểu Vy đang đùa nghịch với chú cún con tên Rếch.
Gã biết mình đã sống lại thời 15 tuổi, khi mà gã còn đang đi học, gia đình gã
chưa gặp biến cố, gã vẫn còn là một thiếu gia con nhà giàu, hằng ngày chỉ biết
ăn, ngủ, chơi và học. Lúc đó cuộc sống của gã rất đơn giản, nhưng cũng rất
sung sướng, hạnh phúc, gã không phải lo nghĩ gì.
Cô bé Tiểu Vy là con gái của bác giúp việc nhà gã, ít hơn gã 1 tuổi. Gã còn
nhớ lúc vừa đến ở nhà gã, Tiểu Vy rất nhút nhát, cứ gặp gã là lại lẩn mất. Cô
bé được bố mẹ gã cho học cùng trường với gã để tiện đường đưa đón, cũng để cho
gã có bạn chơi.
Có một lần, lúc đang đi ra căng tin ăn vặt cùng đám bạn, gã bắt gặp Tiểu Vy bị
một đám con gái nhà giàu chê bai, trêu chọc đủ kiểu, máu anh hùng nổi lên, gã
liền xông ra bênh vực Tiểu Vy, cuối cùng gã bị cả đám con gái đánh cho một
trận, cầm tay Tiểu Vy chạy bán sống bán chết. Từ đó, Tiểu Vy không còn lảng
tránh gã nữa, hai đứa liền chơi thân với nhau. Lúc đó gã lớp 3, Tiểu Vy lớp 2.
Gã tuy là con nhà giàu, nhưng cả ngày chỉ thích ngồi trong phòng đọc sách,
nghe nhạc, chơi game và học bài. Gã học khá giỏi, nhưng việc giao tiếp xã hội
rất kém, ba mẹ gã bận rộn nhiều việc nên cũng mặc kệ gã, chỉ cần gã không sa
đọa, nghiện ngập, hút chích là được.
Vì vậy nên sau này gã bị nhiều kẻ lừa gạt, mất hết gia sản, cuối cùng phải
sống một cuộc đời điên dại, tạm bợ, vất vưởng, tự lừa gạt bản thân gắng gượng
qua ngày.
Nhưng giờ, gã đã được sống lại, được làm lại một lần nữa, gã biết vụ tai nạn
biến cố kia không phải là ngẫu nhiên, mà là một âm mưu to lớn để lật đổ tập
đoàn nhà gã. Gã không còn là kẻ ngây ngô như trước, mà đã là một kẻ trải đời,
biết rõ lòng người hiểm độc. Gã quyết không để mọi chuyện xảy ra như trước, gã
phải thay đổi lịch sử.
Trong mắt Bá Kiến toát lên một ngọn lửa hừng hực.
Tiểu Vy ngồi cách đó không xa, như cảm nhận được điều gì, kỳ lạ nhìn về phía
gã...