- Cái đó…
Vương Ngữ Yên gương mặt đỏ bừng, thật thẹn thùng, vụng trộm liếc mắt nhìn Anh Mộc một cái, mới nhu nhu nói:
- Có tầm một tháng rồi, chính là trước khi Anh Mộc đi Uy quốc…
- Hả? Không ngờ đã khoảng một tháng rồi ư?
Tuệ Nương lại nhìn Triệu Nhã Tư, Triệu Nhã Tư vội vàng bụm mặt, rụt rè nói:
- Tỷ tỷ đừng hỏi ta, ta … cũng như vậy.
Trần Tiểu Cửu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư trên trán cũng đổ ra tầng tầng mồ hôi lạnh, ngược lại cũng không chút hoài nghi, trong lòng cũng hiểu được ở thời đại này chưa kết hôn đã có con là chuyện đáng chê cười như thế nào? Quy định ở thời này vô cùng nghiêm ngặt.
- Chậc chậc… Chính là một phát nổ hai pháo đó!
Tuệ Nương nét mặt như hoa, yêu thương đánh Anh Mộc một cái, oán giận nói:
- Ngươi tên tiểu tử khốn kiếp, làm ra chuyện lớn như vậy, thế nào lại không nói cho tỷ tỷ một tiếng?
Anh Mộc ngượng ngùng nói:
- Ta cũng không biết hai người bọn họ có thể mang thai.
- Cái đó cũng dung!
Tuệ Nương cười không ngậm miệng được, chậc chậc tán than nói:
- Anh Mộc cũng thật tài giỏi, phụ thân nếu biết có tôn tử, còn không mừng rỡ đến ngất đi?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ừ, Anh Mộc vẫn nên báo cho Trần nhạc phụ, để ông cụ vui vẻ một chút.
Tất cả mọi người cười rộ lên, không khí thật thoải mái.
- Ồ! Đúng rồi…
Tuệ Nương chợt nhớ ra điều gì, vui vẻ nói:
- Việc vui lớn như vậy, thế nào cũng muốn để Triệu đại nhân, Vương học sĩ biết mới được. Dù sao hiện tại vô sự, liền đem chuyện này làm việc vui đi.
Trần Tiểu Cửu phụ họa nói:
- Ta thấy được đó!
- Không … không nên.
Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư thất kinh đứng dậy, đồng loạt phản đối, khuôn mặt thoáng đỏ lại trắng, dường như có chút sợ hãi.
Trần Tiểu Cửu mày nhíu chặt, trong lòng không hiểu, cười hỏi:
- Hai vị cô nương, các ngươi vội cái gì?
Vương Ngữ Yên lắp bắp nói:
- Cái đó… Chúng ta đã hoài thai, bị phụ thân cùng huynh trưởng biết, nhất định… nhất định sẽ hung hăng trách phạt. Cho nên rất … rất hoảng sợ.
- Ồ, hóa ra là vì vậy.
Trần Tiểu Cửu trong lòng một tiếng, lại khó hiểu nói:
- Việc các ngươi hoài thai sớm muộn gì cũng phải để cho người nhà của các ngươi biết? Chẳng lẽ các người không chuẩn bị tâm lý ư? Hơn nữa, Anh Mộc đã đưa các ngươi tới tìm ta, không phải để giải quyết việc khó này sao? Ha ha.. Các ngươi yên tâm, chỉ cần ta ra mặt làm mối, phụ huynh các ngươi sẽ không làm khó các ngươi, ai dám nói nửa chữ không đồng ý chứ. Hừ… Ta lột da hắn làm triều phục!
Lời nói cực kỳ hống hách, cũng có mười phần khí thế.
- Đúng! Chính là đạo lý này, nữ nhân đệ đệ ta đã xem trọng, ai dám không đồng ý?
Tuệ Nương mặt mày hớn hở phụ họa, lại muốn chuẩn bị đồ làm lễ thăm hỏi người nhà hai vị cô nương.
- Không! Không được!
Triệu Nhã Tư và Vương Ngữ Yên cùng giữ chặt cánh tay của Tuệ Nương, không cho nàng gọi người chuẩn bị sính lễ.
- Hả?
Tuệ Nương hiếu kỳ nói:
- Quốc công đại nhân chẳng bảo sẽ chịu trách nhiệm mọi việc sao? Các ngươi còn lo lắng gì nữa?
- Cái đó…
Triệu Nhã Tư yêu kiều than nhẹ, hung hăng dậm chân một cái, hướng Anh Mộc gắt giọng:
- Ngươi nhanh giải thích cũng tỷ tỷ, ta… ta không biết nên nói thế nào nữa rồi.
Anh Mộc khó xử nói:
- Tỷ, là như vậy! Ta có phải hay không chỉ là một quan Đô úy bậc ngũ phẩm nho nhỏ?
Tuệ Nương nói:
- Đô úy ngũ phẩm còn nhỏ? So với ngươi trước kia còn chẳng phải tốt hơn rất nhiều ư?
Anh Mộc ngượng ngùng cười một tiếng, lại nói:
- Tuy rằng so với làm hỗn trướng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn muốn cùng người khác so bì nha! Vương học sĩ là Giam chính Quốc Tử Giám, chính là quan tam phẩm. Triệu đại nhân lợi hại hơn, là Công bộ Thượng thư, đây chính là đường đường quan lớn đó! Ta một Đô úy ngũ phẩm nhỏ bé, ở trong mắt người ta được cho là cái gì chứ?
- Ồ! Đó chỉ là chuyện nhỏ.
Tuệ Nương thấp giọng đáp một câu, lại chỉ vào Tiểu Cửu nói:
- Vậy ngươi có chỗ nào tự ti, ngươi chẳng phải có một vị tỷ phu cực phẩm đó sao? Có một vị tỷ phu như vậy đỡ cho, ngươi ai cũng không cần e ngại.
- Nói là nói vậy, nhưng ta là nam nhân, cũng không thể làm cáo mượn oai hùm cả đời được.
Anh Mộc lời nói xoay chuyển, giận dữ bảo:
- Cửu ca, tỷ, các ngươi ngẫm lại xem. Ta chỉ là một Đô úy ngũ phẩm nho nhỏ, nếu chỉ là cưới một vị Vương cô nương và Triệu cô nương còn có thể qua loa đại khái. Nhưng Vương cô nương, Triệu cô nương đều mang thai cốt nhục của ta, ta nhất định phải cưới đấy.
- Nhưng bây giờ cấp độ, phẩm chất, tư cách và sự từng trải của ta làm sao dám si tâm vọng tưởng, đem hai vị cô nương này cưới vào cửa chứ? Nếu may mắn Vương học sĩ, Triệu đại nhân trên mặt lo lắng làm mất lòng Cửu ca, nhưng trong lòng đối với đứa con rể là ta cũng không thấy vừa ý.
Trần Tiểu Cửu tâm tư thoáng động, vừa rồi chỉ là hoài nghi động cơ của Anh Mộc, nhưng những lời gã vừa nói khỏi miệng cũng khiến hắn mơ hồ đoán trúng được tâm tư của gã. Nhằng nhãi này, đầu thật thông minh đó, cũng khó có được hai vị cô nương đánh cuộc danh dự phối hợp diễn trò cùng gã.
- Vì vậy, Anh Mộc ngươi đã nghĩ nhanh chóng lập quân công, nâng cao thanh danh, địa vị cùng tư cách và kinh nghiêm, như vậy có thể hướng Vương học sĩ, Triệu đại nhân cầu hôn?
Trần Tiểu Cửu cười tiếp lời.
- Ai nha, Cửu ca, cũng chỉ có huynh hiểu lòng ta!
Anh Mộc kích động vỗ tay, bùm một tiếng, quỳ gối trước mặt Tiểu Cửu, lại ra hiệu cho Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư cũng quỳ xuống, nói:
- Cửu ca, huynh xem, ta cũng đem bung Vương cô nương, Triệu cô nương làm lớn rồi. Đã đâm lao phải theo lao. Để có thể cho chúng ta một kết cục viên mãn, vì có thể khiến phụ huynh của các nàng hài lòng, ta chỉ có thể lập tức giành lấy công huân, mới có thể vẹn cả đôi bên thôi?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Cho nên, lần này hành trình tới Uy quốc, ngươi không đi không được phải không? Hơn nữa vì lập nhiều công lớn, chức vị chủ soái này còn phải ngươi làm mới được?
- Đúng! Đúng! Đúng! Vẫn là Cửu ca một câu đã nói trúng!
Anh Mộc quỳ xuống bò về phía trước, lôi kéo ống tay áo của Tiểu Cửu, lấy lòng nói:
- Cửu ca, huynh nghĩ một chút xem, chỉ cần lần này ta lập công lớn, thật oai phong cỡ nào? Ta một Đô úy ngũ phẩm nho nhỏ còn không phải lập tức thăng lên làm Tướng quân tứ phẩm sao? Khi đó quân công trong người, nở mày nở mặt thế nào? Vương học sĩ, Triệu đại nhân cũng nhất định nguyện ý cùng ta kết thân… Ha ha… Đó chẳng phải là việc tất cả mọi người cùng vui sao! Tất cả mọi người cùng vui mừng thôi!
Ha ha… Đuôi hồ ly rốt cuộc đã lộ ra rồi…
Trần Tiểu Cửu nhìn rõ quỷ kế của Anh Mộc, còn chưa kịp phản bác, chỉ thấy Tuệ Nương không biết từ nơi nào lấy ra chổi lông gà, nhằm cột sống Anh Mộc đánh tới.
Anh Mộc ủy khuất nói:
- Tỷ làm gì đánh ta?
- Ngươi còn dám mạnh miệng?
Tuệ Nương lại muốn đánh tiếp, Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư hai người cùng ghé trên lưng gã, che không cho Tuệ Nương ra roi.
Tuệ Nương khoa tay múa chân hai cái, rốt cuộc không có chỗ xuống tay, tức giận đem chổi lông gà ném sang một bên, chống hông, cáu giận nói:
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói rõ ràng cho ngươi biết, ta không đồng ý cho ngươi xuất binh, ngươi liền chết phần tâm tư này đi.
- Vì cái gì ta không thể xuất binh?
Anh Mộc lửa giận đùng đùng, đứng phắt dậy, quát lớn:
- Chính miệng tỷ nói với ta, chỉ cần ta tạo ra tôn tử cho cha, sẽ để cho ta xuất binh. Hiện tại đã có đứa nhỏ, ở ngay trong bụng đây, tỷ dựa vào cái gì nói không cho ta xuất binh. Thế nào tỷ nói không giữ lời, phải chăng bị Cửu ca hôn nhiều nên hỏng rồi, nói chuyện cũng không tính toán gì cả?
- Ngươi… ngươi nói hươu nói vượn cái gì?
Tuệ Nương đỏ mặt, nhất thời nghẹn lời, ủy khuất vô cùng, nghiêng người hừ giọng với Tiểu Cửu:
- Miệng của ta bị chàng hôn đã tê dại, không biết nói gì rồi. Chàng nhanh chống đỡ cho ta, sửa chữa Anh Mộc một chút thật tốt.
Đám người Nguyệt Thần, Độc Hoàng cũng bật cười.
Đàn bà miệng rộng bại gia, Trần Tiểu Cửu hung hăng trừng Tuệ Nương một cái, cáu giận nói:
- Đúng là phụ nữ! Anh Mộc nói rất đúng, làm rất đúng. Muốn lấy hai vị Vương, Triệu cô nương còn không phải xem thường Vương học sĩ, Triệu đại nhân ư. Có được phần nhận thức này, ta cảm thấy không tồi. Anh Mộc à, quả nhiên ngươi đã trưởng thành rồi, không còn là cái tên côn đồ hỗn đãn lúc xưa nữa.
Anh Mộc mừng rỡ, đứng lên cười ha hả nói:
- Cửu ca, huynh đồng ý? Ha ha… Ta biết rõ Cửu ca rất hiểu đạo nghĩa, đâu có không hiểu đạo lý đâu? Ngữ Yên, Nhã Tư, các người còn không mau cảm ơn Cửu ca?
Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư liền đối với Tiểu Cửu hành lễ.
- Miễn đi, nhanh đứng lên, đều là người một nhà, quỳ ở đó làm gì?
Trần Tiểu Cửu sai Xuân Vũ đỡ hai người dậy.
Anh Mộc liếm mặt nói:
- Cửu ca, huynh đã đồng ý phải không?
- Đồng ý cái gì?
Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.
- Ai chao, Cửu ca sao lai thế? Vừa rồi huynh nói ý đó, rõ ràng đồng ý cho ta xuất binh đi Uy quốc. Ngươi… là Hưng quốc công, cũng không thể giống tỷ ta nói không giữ lời.
Anh Mộc nóng nảy, sợ Tiểu Cửu phủ nhận.
Tuệ Nương nhặt chổi lông gà quay sang Tiểu Cửu thị uy:
- Chàng nói một câu, chàng rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?
Đây là uy hiếp trắng trợn nha! Tiểu Cửu nào dám nói đồng ý.
Hắn hung hăng đưa mắt lườm Tuệ Nương một cái, làm cho nàng cút sang một bên, mới lần nữa ngồi xuống nói với Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư:
- Đã hoài thai, đã tìm người khám qua chưa? Như vậy đi, ta tìm người bắt mạch cho các người, cũng xác định rõ ràng. Sau đó mới có thể quyết định.
- Hả? Việc này… còn muốn bắt mạch?
Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư rõ ràng hoảng hồn, mới vừa rồi còn bình tĩnh nay khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên trắng bệch, vội vàng hướng Anh Mộc ra hiệu.
Anh Mộc vội vàng đưa mắt về phía Đan Nhi.
Đan Nhi ôm bụng, tiếp lời:
- Nói đến đúng dịp, vừa rồi ta đã gọi Lưu thái y xuất cung bắt mạch cho ta. Lưu thái y giờ này vẫn còn ở trong quý phủ nghỉ ngơi. Ta liền phái người tìm ông ta tới, bắt mạch cho hai vị cô nương. Các ngươi yên tâm, Lưu thái y không phải người hay lắm miệng.
Các nàng tự cho là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, cũng không nghĩ tới hết thảy tất cả đều rơi vào tầm mắt của Tiểu Cửu.
Độc Hoàng trong lòng lại tò mò: chính mình rõ ràng là thầy thuốc cao minh bậc nhất, còn mời người khác làm gì?
Nàng đứng dậy, liền muốn đích thân động thủ, đã thấy Tiểu Cửu hướng nàng lắc đầu ra hiệu nàng không cần nhúng ta. Độc Hoàng tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng biết Tiểu Cửu làm việc tất có thâm ý, vội vàng ngồi xuống xem cuộc vui.
Một lúc sau, Lưu thái y một đường đi tới. Đầu tiên hướng Tiểu Cửu cùng các vị phu nhân thỉnh an, sau đó mới vì Vương cô nương, Triệu cô nương bắt mạch.
Lưu thái y sờ soạng một trận, lại nhíu mi, mắt lim rim, chờ thật lâu, mới lộ ra một khuôn mặt tươi cười nói:
- Ai nha, chúc mừng hai vị cô nương, các ngươi đã có tin vui! Thật đáng mừng…
Đan Nhi, Anh Mộc, hai cô nương thẹn thùng cùng đồng loạt như trút được gánh nặng, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi tắn.
- Cửu ca, ngươi nghe được không?
Anh Mộc khẩn trương nắm chặt tay, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Coi như vì hạnh phúc của hai cô nương, ta cũng không thể làm rùa đen rút đầu! Cửu ca, huynh liền đáp ứng ta đi!
- Ừ! Trước tiên không vội!
Trần Tiểu Cửu vượt Đan Nhi liếc mắt một cái mới nói:
- Đan Nhi, Tuệ Nương, Độc Hoàng, các ngươi lưu lại, theo ta giúp Vương cô nương, Triệu cô nương một lát. Những người khác ra ngoài trước đi.
- Hả? Việc này…
Anh Mộc trong lúc nhất thời mơ hồ, không biết Tiểu Cửu muốn làm gì.
- Còn không đi ra ngoài?
Trần Tiểu Cửu hét lớn một tiếng, khiến Anh Mộc hoảng sợ, vụng trộm hướng Vương – Triệu cô nương đánh mắt. Lúc ấy mới ngượng ngùng rời đi.