- Ôi chao! Đại tẩu thật sự là diệu kế!
Cao Cung cười lớn, vỗ tay khen hay, xoay người đi ra cửa, bỗng nhiên lại đau khổ quay lại, ngượng ngùng nói:
- Đại tẩu, những cô nương kia dựa vào cái gì mà vì Anh Mộc nói dối? Người ta đều là nữ nhi trong trắng đó, cũng không nhất thiết nguyện ý phối
hợp! Kính xin đại tẩu nghĩ biện pháp…
- Nghĩ cái đầu ngươi!
Đan Nhi ôm bụng, hung hăng trợn mắt lườm Cao Cung một cái, gắt giọng:
- Ngươi không phải vừa mới khoe khoang đám nữ nhân này yêu Anh Mộc đến
rối tung rối mù lên sao? Nếu đều rối tinh rối mù rồi, còn chuyện gì
không thể làm vì hắn nữa?
- Nhưng…
Cao Cung vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta là sợ đồ mặt dày Anh Mộc, nhưng không có phần bản lĩnh thật sự! Loại chuyện bị đám nữ nhân này quấn quít bám chặt lấy, ngoại trừ Cửu ca, ai
còn có thể đủ năng lực ôm vào ngực?
- Cút! Tiểu Cửu làm chuyện gì?
Đan Nhi phun một ngụm khí, sẵng giọng:
- Ta đây không quản, dù sao chủ ý ta đã nghĩ rồi, còn lại liền xem bản
lĩnh của Anh Mộc thôi. Tuy nhiên nói gì thì nói, ngay cả mấy người phụ
nữ cũng làm không được, còn có tư cách dẫn vạn người đi ra ngoài chiến
đấu ư? Ta nhổ vào…
************
Cao Cung bị Đan Nhi mắng một trận, mặt xám mày tro trở lại gặp Anh Mộc.
- Bí đao, cô gái nhỏ Đan Nhi kia nói thế nào? Có biện pháp gì hay không?
Anh Mộc nhìn Cao Cung cút về trước mặt mình, vội vàng truy hỏi.
- Đại tẩu có biện pháp, nhưng vẫn e lão Đại ngươi không dám làm!
Cao Cung ngượng ngùng nói.
- Ngươi thối lắm, vốn không có việc gì ta không dám làm.
Anh Mộc chỉ vào mũi Cao Cung, vẻ mặt khinh thường nói:
- Ngươi nói, Đan Nhi cô gái nhỏ đó rốt cuộc nói gì với ngươi?
- Lão Đại, Đan Nhi đại tẩu bảo ngươi dùng sắc… sắc dụ nữ nhân!
Cao Cung lắp bắp nói.
- Cái gì? Sắc dụ?
Anh Mộc quơ nắm đấm, tức giận nói:
- Ta biết ngay cô gái nhỏ này cũng không đưa được chủ ý gì tốt đẹp! Tuổi
nàng thực tế còn nhỏ hơn so với ta, lại thêm bản tính điêu ngoa, vẫn là
tính người, có thể đưa được chủ ý gì tốt? Sớm biết ta sẽ không bảo ngươi tìm nàng rồi, hiện tại hay rồi, trong lòng nàng không chừng vẫn đang
chê cười ta đó!
Cao Cung nói:
- Vậy… vậy ta không nói nữa?
- Nói, tại sao không nói?
Anh Mộc hừ giọng:
- Ta muốn nghe thử xem, là biện pháp sắc dụ như thế nào?
- Cái này… Lão Đại, ngươi chẳng phải hàng ngày vẫn thường khoe khoang,
thiên kim các nhà đều rất thích ngươi sao? Ta liền đem việc này nói với
Đan Nhi đại tẩu, nàng liền nghĩ ra một biện pháp!
Cao Cung ăn
nói không giỏi, nói chuyện ấp a ấp úng, thực khiến Anh Mộc lo lắng. Tuy
nhiên cuối cùng vẫn giữ nguyên được ý tứ của Đan Nhi mà biểu đạt ra.
- Ai nha! Chủ ý này của Đan Nhi …
Anh Mộc vốn muốn mượn cơ hội hung hăng nói móc Đan Nhi một lần, nhưng nghe
rõ ý tứ trong lời của Cao Cung, thái độ đối với Đan Nhi không khỏi thêm
phần kính nể.
Lại nói dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, lời ấy tuyệt đối không giả. Đan Nhi cô gái nhỏ này cả ngày cùng hồ ly ngủ
chung một chỗ, đầu óc cũng trở nên thông minh hơn.
- Ha ha…
Anh Mộc cười ha ha:
- Chủ ý này cũng có ý tứ đó.
- Có ý tứ?
Cao Cung nhíu mi nói:
- Đám muội tử nhà người ta nguyện ý cùng ngươi nói láo? Đây chính là
chung thân đại sự, không phải trò đùa. Lão Đại, ngươi chớ nên cao hứng
quá sớm.
- Ngươi biết cái gì! Không nắm chắc, ta sẽ cao hứng như vậy ư?
Anh Mộc tự nhiên, phóng khoáng lắc lắc mái tóc đỏ, đắc ý nói:
- Cô bé này nửa đêm canh ba đến thăm ta mấy lần, ta vẫn không nhẫn tâm để các nàng ngủ lại, ngươi nói nếu ta bảo các nàng phối hợp làm chuyện
này, các nàng có nguyện ý hay không?
- Hô hô! Lão đại uy vũ!
Cao Cung vội vàng đưa ra một câu ninh bợ, trái tim đang treo ngược cũng được yên ổn kéo xuống, thúc giục nói:
- Nếu lão Đại long tinh hổ mãnh, chúng ta hiện tại hành động ngay chứ?
Dương Bình chau mi, do dự nói:
- Lão Đại, bí lùn, chúng ta hiện tại cũng không phải côn đồ, càng không
thể tùy tiện đùa giỡn con gái nhà lành. Lão Đại, ngươi dùng kế này, có
thể tương đương với việc đưa cho cô gái thích ngươi một chút danh phận
giả trang, như vậy danh tiết của bọn họ có thể sẽ bị hủy hoại. Chúng ta
cũng biến thành kẻ xấu không chịu trách nhiệm, nếu Cửu ca biết được,
không muốn lột da của ngươi ra ư?
Mọi người một hồi im lặng!
Anh Mộc rất nhanh nắm tay, thở hổn hển, nhẫn nhịn nửa ngày, mới nghiêm mặt nói:
- Ta cũng không lừa các nàng, chỉ cần các nàng nguyện ý phối hợp, chờ ta
chiến thắng trở về, nhất định đều đem các nàng cưới vào cửa. Lần này…
haha… Coi như là hỏa luyện chân kim, khảo nghiệm các nàng một chút!
- Lão Đại uy vũ!
Đám người Cao Cung lại hô to ủng hộ.
************
Trong mấy ngày tiếp đó, Anh Mộc trở nên lén lút, cũng không tới quấy nhiễu
Tuệ Nương cùng Tiểu Cửu. Cả ngày đi theo sau mông mấy cô nương ước hẹn.
Ngược lại biến thành Tiểu Cửu, Tuệ Nương trong lòng sợ hãi: Tiểu tử này
khi nào thì tính tình thay đổi? Không còn quấn chặt lấy mình không tha
nữa ư?
Trần Tiểu Cửu đương nhiên không nhàn
nhã thoải mái đi nghiên cứu hành động khác thường của Anh Mộc, mỗi ngày
loay hoay luyện võ, chỉnh quân, sắp xếp mọi việc, luyện binh, tuyển
binh, làm sao còn tâm tình để ý tới gã?
Việc Tiểu Bạch công tử
xuất binh tới Uy quốc, là việc đã định, nhưng đối với bên ngoài lại
tuyên bố muốn trú binh tại Mộ Bình, phòng ngừa hải tặc Uy quốc gây rối
biên cảnh. Tiểu Cửu cũng không muốn quá sớm bại lộ ý tưởng thực tế của
mình. Suy cho cùng chính là, thắng trận cuối cùng mới là đạo nhà binh.
**********
- Tiểu Cửu, sắc trời đêm nay thật tốt!
Tuệ Nương cũng đám nữ quyến ngồi trong Lương Đình tử, líu ríu nói cười.
Trần Tiểu Cửu thưởng thức trà thơm, nghe chim oanh hót, không nói hết được thích ý.
- Đại nhân, Anh Mộc cầu kiến!
Xuân Vũ một đường chạy tới, hướng Tiểu Cửu bẩm báo. Nha đầu Xuân Vũ kia,
được Nguyệt Thần phóng túng, cũng không biết cùng Tiểu Cửu dây dưa bao
nhiêu lần, nàng hiện tại chỉ hy vọng bụng của mình không chịu thua kém,
mang thai đứa nhỏ của hắn, sau đó “hiệp tử phù chính”.
- Hả? Anh Mộc biến mất nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng dám lộ diện rồi ư?
Tuệ Nương tiến lại gần, nói với Xuân Vũ:
- Xuân Vũ muội trở về bảo với nó, chúng ta không rảnh gặp nó, bảo nó cút
đi! Dám can đảm xông vào, chổi lông gà của ta chờ hầu hạ nó.
Chúng nữ nhân cười khanh khách, cũng hiểu được Tuệ Nương tại sao đối với Anh Mộc đau đầu như vậy.
- Tuệ Nương tỷ tỷ thật lợi hại nha.
Xuân Vũ vụng trộm lè lưỡi, lại nói:
- Nhưng, Anh Mộc lần này còn mang theo hai cô nương xinh đẹp tới cùng,
hơn nữa dáng vẻ thân mật, vừa nói vừa cười. Hai cô nương đó cử chỉ đoan
trang, khí chất xuất chúng, cũng không biết là nữ tử của nhà ai?
- Hả? Anh Mộc dẫn theo cô nương về?
Tuệ Nương lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười, thản nhiên cười nói:
- Mau đưa các nàng vào, ta muốn xem xảy ra chuyện gì!
- Tỷ! Cửu ca, mọi người đều ở trong này!
Không đến thời gian nửa nén hương, Anh Mộc một đầu tóc đỏ dẫn theo hai cô
nương dáng vẻ ngọt ngào, khí chất xuất chúng tiến vào đinh.
Anh Mộc vẻ mặt cười đắc ý, nhìn hai cô nương phía sau thẹn thùng mặt đỏ bừng nói:
- Thấy Cửu ca còn không hành lễ?
Hai cô nương mặt đo đỏ, non nớt như trái đào mật có thể nặn ra nước, liếc mắt nhìn nhau một cái, cực kỳ lễ phép nói:
- Bái kiến Quốc công đại nhân, bái kiến các vị phu nhân!
- Ai nha! Không cần đa lễ, không cần đa lễ!
Tuệ Nương nhìn hai cô nương này thật tốt, không khỏi mặt mày hớn hở, cũng
không hỏi thân phận các nàng, liền thân thiết kéo các nàng ngồi xuống,
lo pha trà mời nước, khiến hai cô nương vì được yêu thích mà khuôn mặt
vốn đã đỏ này còn kéo dài tới tận cổ.
Anh Mộc ngượng ngùng cười:
- Ta đến giới thiệu, hai vị đây là …
Trần Tiểu Cửu khoát tay, cắt ngang lời Anh Mộc, cười nói:
- Vị cô nương áo xanh này chắc hẳn là hòn ngọc quý trên tay của Triệu Thượng thư Công bộ a?
- Hả? Quốc công đại nhân biết thân phận của ta?
Cô nương áo xanh rất kinh ngạc, vội đứng dậy đáp lễ:
- Tiểu nữ tên Nhã Tư, không thể nghĩ được Quốc công đại nhân đến phủ một lần, liền nhớ được tên của ta.
Tiểu Cửu cười cười, lại hướng cô nương mặt tròn bên phải nói:
- Ngươi hẳn là muội muội của Vương học sĩ Quốc Tử Giám. Ngươi đừng khẩn
trương, ta cùng Vương học sĩ uống qua không biết bao nhiêu lần rượu đâu? Ca ca của ngươi sau khi say, chỉ thích vẽ tranh, một lần đã đem dáng vẻ của ngươi vẽ ra, không nghĩ tới hôm nay được gặp mặt. Người so với
tranh càng thêm phần diễm lệ, thế mới biết tài vẽ tranh của ca ca ngươi
thật không được tốt lắm, ha ha…
- Quốc công đại nhân quá lời rồi.
Cô nương mặt tròn bị Tiểu Cửu chọc cười, trái tim khẩn trương đi lên, đứng dậy nói:
- Ta tên Ngữ Yến, cái đó… Ca ca ta kỹ năng vẽ tranh không được tốt lắm, ta… ta vẽ khá hơn chút.
- Ha ha, vậy thì thật là “cân quắc bất nhượng tu mi” rồi, thật khiến cho người ta hâm mộ!
Trần Tiểu Cửu cùng hai vị nữ nhân vui đùa vài câu, lời nói xoay chuyển, lại nói:
- Tuy nhiên hai người các ngươi cùng Anh Mộc tới nhà, không biết sẽ khiến bao nhiêu người ghen tị đâu.
Chúng nữ quyến lại cười khanh khách.
Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư xấu hổ đỏ mặt, nhưng vẫn lén liếc mắt đưa mày
nghiêng nhìn Anh Mộc, trong con ngươi ngập tràn hạnh phúc.
Đợi tiếng cười vãn đi, Vương Ngữ Yên rốt cuộc cố lấy dũng khí nói:
- Quốc công đại nhân, các vị phu nhân, ta cũng Nhã Tư muội muội là đổi cỗ kiệu, vụng trộm đi vào, dọc đường cũng không ai phát hiện ra. Chuyện
này, kính xin đừng nói ra.
- Hả?
Vụng trộm tới được?
Tuệ Nương cau mày hỏi:
- Hai vị cô nương, các ngươi cùng Anh Mộc là quan hệ thế nào? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Cái đó… Chúng ta…
Vương Ngữ Yên miệng nhỏ khẽ nhếch, lại lắp bắp nói không nên lời, khuôn mặt đỏ bừng, hướng Triệu Nhã Tư nói:
- Nhã Tư muội muội, ngươi tới nói đi.
- Ta … ta cũng không biết nên nói thế nào…
Triệu Nhã Tư ngượng ngùng không thôi, lại hướng Anh Mộc dậm chân một cái, nhăn nhó nói:
- Anh Mộc, ngươi làm chuyện tốt, tự nhiên ngươi phải nói đi, thẳng thắn
tựa như cây côn dài, dáng vẻ nhiệt tình phong lưu khi chơi đùa cùng ta
đâu rồi?
Anh Mộc gãi đầu, lấy hết dũng khí, nói:
- Cửu ca, ta nói thật với ngươi vậy, Ngữ Yên và Nhã Tư đều đã hoài thai hài tử của ta rồi.
Hô!
Tiếng kinh hô tràn ra, Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Chu Mị Nhi cũng kinh sợ.
Tuệ Nương kinh ngạc ôm môi đỏ mọng, ngọc thủ chỉ phía Anh Mộc, Nhã Tư, Ngữ Yên kêu lên:
- Cái gì? Các ngươi… có con?
- Đúng vậy!
Anh Mộc vội vàng hướng Nhã Tư, Ngữ Yên nháy mắt:
- Các ngươi mau nói? Tỷ tỷ đang hỏi các ngươi đó!
- A! A!
Vương Ngữ Yên đỏ mặt đáp một tiếng, tay ôm bụng, cúi đầu, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Ta cùng Nhã Tư muội muội đều… đều mang thai hài tử của Anh Mộc. Tỷ tỷ
người cũng không nên trách Anh Mộc, cũng không nên oán tỷ muội chúng ta
không tuân theo cấp bậc lễ giáo, chúng ta cũng là…
- Ha ha! Ta làm sao sẽ trách các ngươi chứ?
Tuệ Nương sau khi kinh ngạc qua đi, chợt cười lớn, đứng dậy tiến tới dùng sức vỗ vai của Anh Mộc, tán thưởng nói:
- Anh Mộc giỏi, ngươi thực có vài phần phong thái của Cửu ca!
Lại tiến về phía Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư, ôn tồn dịu dàng hỏi:
- Nói cho tỷ tỷ nghe, mang thai được bao lâu?