Chương 973: Đồng Suy Nghĩ!


Bình Xuyên Kỷ Phu nhận được tin tức Tiểu Cửu phát quân tương trợ, trong
lòng có tự tin, một lát cũng không muốn dừng lại, nửa đêm tới bái phỏng
Tiểu Cửu một lần, nói muốn trước tiên trở lại Mộ Bình, đem thuộc hạ dưới trướng của mình tập hợp lại đám chiến thuyền này, Tiểu Cửu ngay cả một
lời khiêm nhường cũng chưa nói, yên tâm thoải mái thu nhận, vốn dĩ giao
dịch này, có cái gì tốt để cảm ơn hay sao?

Bình Xuyên Kỷ Phu lại cùng Tiểu Cửu thảo luận nửa canh giờ, hẹn cùng đại quân gặp lại ở Mộ Bình, liền suốt đêm xuất phát.

Năm ngày tiếp theo, Trần Tiểu Cửu chỉnh đốn lại quân bị, làm tốt việc chuẩn bị đem binh sang Uy quốc.

Ăn tối xong, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Tuyết Tử, Tuệ Nương cùng ngồi vây quanh trong chòi nghỉ hóng mát. Đan Nhi, Tiểu
Đường muội muội thân mình không khỏe, Song Nhi, Chu Mị Nhi cùng hai
người nghỉ ngơi nên không có cơ hội đi tới cùng đám người Tiểu Cửu trò
chuyện vui vẻ.

- Tiểu Cửu, ngươi định đưa ai đi cùng?

Hỗ Tam Nương mặc váy lụa trắng, thắt eo thon, càng khiến bộ ngực sữa
thêm cao ngất, eo kiều nhỏ nhắn, trong con ngươi hiện ra ánh nhìn dịu
dàng thùy mị mê người, ánh nhìn chăm chú vào gương mặt của Tiểu Cửu,
trong lòng mơ hồ rung động, nghĩ có thể có cơ hội một tháng cùng nhau
ngắm cảnh, cảm giác này thật tốt.

- Đội quân Anh Mộc theo
chinh chiến, dũng mãnh phi phàm, hơn nữa tâm tư trí tuệ, lại có uy vọng. Vả lại lần này Anh Mộc tiến vào Uy quốc, chiếm được rất nhiều tin tình
báo quý giá, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, để hắn làm tướng quân, tốt chứ?

Trần Tiểu Cửu thưởng thức trà thơm, nói ra ý nghĩ trong lòng.

- Để đệ đệ của thiếp làm tướng quân?

Tuệ Nương vừa nghe, nhất thời cũng có chút nôn nóng, gắt giọng:

- Việc này phải chăng quá mức lỗ mãng rồi? Tuổi hắn còn nhỏ, làm việc
kích động, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, chơi đùa còn có thể, nếu thật
sự xuất lĩnh một vạn thiết kỵ, chỉ e sẽ làm hư việc lớn! Huống chi đây
là dẫn quân sang Uy quốc, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, càng cảm
thấy không thể được, việc này… Tuyệt đối không được….

Nàng mới không để cho Anh Mộc tiến vào chỗ mạo hiểm đâu!

Điều tra địa hình là một chuyện, dẫn quân đi lại là chuyện khác.

- Tuệ Nương, nàng đánh giá thấp đệ đệ của mình như vậy sao? Nàng nói lời này nếu để Anh Mộc nghe được, hắn không buồn bực ư?

Trần Tiểu Cửu cười trêu ghẹo, trong lòng cũng hiểu được Tuệ Nương là sợ đệ đệ mình gặp phải nguy hiểm.

Chỉ có điều nam nhân chí ở bốn phương, nếu có cơ hội giết địch lập
công, như thế nào lại làm rùa đen rút đầu, trơ mắt nhìn người khác thúc
ngựa giương đạo, đại sát tứ phía?

- Dù sao! Ta không đồng ý!

Tuệ Nương bĩu môi, hung hăng dậm chân một cái:

- Ta chỉ có một đệ đệ đó, còn chưa có lấy vợ đâu! Cũng chưa lưu lại gì, cũng không thể như vậy không có gì! Không được, không được! Nhất định
không được.

Nói rồi đứng phắt dậy, u oán trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, con mắt đo đỏ rồi bỏ chạy.

Nguyệt Thần nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại đó, cười khanh khách nói:

- Có một tỷ tỷ đau lòng vì mình thật tốt, ta trước đây lẻ loi hiu quạnh, đâu có người nào quản sống chết của ta?

- Mẹ nuôi, Nguyệt Thần, Độc Hoàng, Tuyết Tử, các ngươi hãy nói một
chút, để Anh Mộc làm chủ tướng rốt cuộc có thích hợp không?

Trần Tiểu Cửu khó xử gãi đầu, trong lòng có chút lo lắng.

- Ta cảm thấy có chút nóng vội!

Hỗ Tam Nương trầm ngâm nửa ngày, nói ra tâm tư của mình. Nàng trước kia chính là Nữ Gia Cát dưới trướng của Hoa Vô Ý, lời nói ra, tự nhiên có
chút phân lượng.

- Hả? Mẹ nuôi hãy nói lý do.

Nhìn cặp mắt quyến rũ kia của Hỗ Tam Nương, Tiểu Cửu thèm muốn chết, đi tới trước mặt nàng, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người nàng, lòng
hươu dạ vượn vụng trộm hướng nàng nháy mắt, nói:

- Mẹ nuôi tham gia quân ngũ nhiều năm, giải thích chắc chắn tinh thâm.

Nhìn Tiểu Cửu đứng trước mặt mình, trong lòng Hỗ Tam Nương cũng có chút hoảng hốt, cố tình trong mắt hắn lại cất giấu chút ý cười, khiến Hỗ Tam Nương cả kinh tim đập như hươu chạy, chấn kinh tựa như bé thỏ con, nhảy dựng lên tránh sau lưng Độc Hoàng, ôm lấy ngực mình đang bang bang nhảy loạn, ngượng ngùng không ngừng, mặt phấn quyến rũ đầy xuân ý mê người.

Nguyệt Thần cười khanh khách:

- Tam Nương sợ cái gì? Xem bộ dáng xuân ý đầy mặt của ngươi dường như
chạm vào xuân tình, ha ha… Rốt cuộc là ai trêu chọc đến Tam Nương rồi,
khiến Tam Nương thẹn thùng như thiếu nữ?

- Ai… ai thẹn thùng hả? Nguyệt Thần, ngươi cũng đừng nói bừa!

Hỗ Tam Nương càng nói, khuôn mặt nàng thêm nóng bừng.

Nàng biết đôi mắt kia của Tiểu Cửu đang len lén nhìn mình, cho nên càng không dám cùng hắn đối diện, ánh mắt xấu hổ liếc qua đám người Nguyệt
Thần, Hồng Hạnh, Độc Hoàng, Tuyết Tử, vốn tưởng rằng sẽ khiến tâm tình
của mình bình tĩnh hơn chút ít, làm sao nghĩ đến lại không thoát khỏi
một trận ngượng ngùng, u oán.

Nàng chợt phát hiện, các vị nữ
quyến ngồi ở chỗ này đều là lão bà của Tiểu Cửu, chỉ có chính mình, lại
mang thân phận là một mẹ nuôi…

Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm ủy khuất nồng đậm, ngược lại hòa tan đi chút suy nghĩ ngượng ngùng.

- Anh Mộc chẳng những dũng mãnh, hơn nữa cơ trí đầy bụng, xung phong
lên phía trước, hưởng thụ ở phía sau, là tướng tài hiếm có, nhưng…

Hỗ Tam Nương ép mình khôi phục lại suy nghĩ bình thường, lời nói xoay chuyển:

- Nhưng Anh Mộc xét về kinh nghiệm còn ít, cái nhìn đại cục vẫn chưa
được rèn luyện, thực sự sẽ một lần sai lầm để hận thiên cổ!

- Hơn nữa khiến người lo lắng là, dưới trướng Anh Mộc binh mã đều bị Ngọc Nhi đưa đến Ninh Đô, mà nhân mã trong kinh thành tuy rằng cũng thuộc
Thiết Giáp doanh, nhưng chưa từng cùng giao tập lần nào, vẫn như người
lạ. Thế quân không biết tướng, tướng không nhìn được cục diện binh, vào
lúc nóng vội kiến công Anh Mộc làm sao có thể xử thế? Không thể ra lệnh
cho binh lính dưới trướng, một khi khai chiến, hậu quả thiết nghĩ không
lường được!

- Lời Tam Nương nói rất đúng, không thể không suy nghĩ.

Độc Hoàng suy nghĩ một chút, cũng thấy Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Tuyết Tử tuy không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt nhìn Tam Nương lại tràn đầy
vẻ khâm phục!

- Ôi chao! Ta lo lắng, cũng chính là điểm này!

Ngón tay Trần Tiểu Cửu khẽ nhịp trên mặt bàn đá hoa cương, bất đắc dĩ nói:

- Anh Mộc à Anh Mộc! Ta ngay cả tự bản thân mình cũng không thuyết phục được, thì làm thế nào thuyết phục được người khác đây? Ngươi cũng đừng
oán trách ta không để cho ngươi có cơ hội kiến công lập nghiệp.

- Mẹ nuôi, Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hạnh Nhi, các người cho rằng ai xuất binh đi đánh là hợp lý?

Thấy năm người đều muốn nói, Trần Tiểu Cửu phất tay bảo:

- Không vội, chúng ta không bằng chơi một trò chơi, đem suy nghĩ của
mình viết ra tay, xem anh hùng mỹ nhân chúng ta, có phải hay không suy
nghĩ giống nhau?

- Được! Được! Ta thích chơi trò chơi!

Hồng Hạnh vỗ tay thích thú, chạy đem văn phòng tứ bảo tới, mỗi người
cầm bút, thần thần bí bí đem tên người viết lên lòng bàn tay.

- Mở!

Các nữ nhân cùng kêu lên, năm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mê người mở
ra, trên lòng bàn tay không ngờ đều viết bốn chữ nhỏ “Tiểu Bạch công
tử”.

- Tiểu Cửu, ngươi thì thế nào?

Hồng Hạnh nóng nảy, thúc giục nói:

- Xem ngươi viết cái gì?

- Ai! Chúng ta quả nhiên tâm đầu hợp ý.

Trần Tiểu Cửu đem lòng bàn tay mở ra, trên đó cũng viết bốn chữ “Tiểu Bạch công tử”.

- Xem ra, trận chiến này ngoài Tiểu Bạch công tử không còn ai nữa…

Tiểu Cửu đến bên cạnh dòng suối nhỏ, lấy nước rửa mực trong lòng bàn
tay, nhưng trong lòng thầm kêu đáng tiếc. Hắn cuối cùng vẫn không dám
quyết định để Anh Mộc mạo hiểm.

Hỗ Tam Nương giải thích:

- Binh mã Thiết Giáp doanh trong kinh, tất cả đều là dòng chính của
Tiểu Bạch công tử, tựa như Thiên Lôi mặc Tiểu Bạch công tử chỉ đâu đánh
đó, chiến lực tự nhiên không tầm thường, quân không biết tướng, tướng
không nhìn thấu được binh sẽ không có đất sống.

- Vả lại,
Tiểu Hoa công tử thân phận còn đó, lực kêu gọi càng mạnh. Còn có năm
trăm cự giác cung thủ của Viên Tử Trình cùng bên tả hữu, sức chiến đấu
rõ ràng tăng lên mấy cấp độ. Tiểu Hoa công tử thân cũng hiểu chiến sự, ở trong cuộc chiến Mộ Bình, tích lũy được kinh nghiệm phong phú. Từ đó
quan sát, toàn bộ triều đình vốn không có ai so với tiểu Hoa công tử là
người thích hợp bằng.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu tuy không cam tâm, lại cũng chỉ có thể chấp nhận lời bàn bạc như vậy.

Ngày thứ hai, Trần Tiểu Cửu đem tin tức này báo cho tiểu Bạch công tử,
Tiểu Bạc công tử nghĩ một chút, lập tức đáp ứng. Sau đó liền chỉnh đốn
quân đội, muốn năm ngày sau xuất phát tới Mộ Bình, ngồi thuyền thẳng
tiến Uy quốc.

- Không được! Vì sao không chọn ta? Cửu ca,
ngươi nói dối ta, ngươi chẳng phải đã đáp ứng ta, để cho ta xuất binh
tiến nhập Uy quốc sao? Như thế nào lại thay đổi? Ta là em vợ ngươi, có
người tỷ phu khi dễ người như vậy sao? Ta… ta không phục?

Anh Mộc sau khi nhận được tin tức, tức giận tới mức muốn đập đầu vào tường!

Hắn cùng với Cao Cung và năm thành viên tổ Anh Mộc càng nghĩ càng không cam lòng, uống cả nồi rượu, dựa theo cảm giác say che mặt, ở trước mặt
Tiểu Cửu mượn rượu nổi điên.

- Làm gì? Tạo phản rồi hả? Uống
vào mấy cân nước tiểu mèo, cũng không biết đông tây nam bắc rồi sao?
Ngươi… cút ra ngoài cho ta, ít theo ta lải nhải thôi kẻo ta không để yên đâu!

Trần Tiểu Cửu sớm đã đoán được Anh Mộc sẽ luẩn quẩn
trong lòng, nhưng không nghĩ tới người này sẽ để ý việc này như vậy.
Chẳng ngờ còn mượn rượu gây rối, tìm phiền toái cho mình.

- Lăn hướng nào? Ngươi không cho ta một lý do, đánh chết ta cũng không cút!

Anh Mộc mượn men rượu, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tiểu Cửu, thở phì phò nói:

- Ta liền quỳ chờ ở chỗ này, trừ phi cho ta một lý do thích hợp!

Ngươi!

Trần Tiểu Cửu thực sự bị Anh Mộc ép buộc, hắn chung quy không thể nói
thẳng rằng gã kinh nghiệm chưa đủ, không thể ra lệnh cho các tướng sĩ
mà?

Biết được sẽ đả kích nghiêm trọng đến lòng tự trọng của gã!

- Được lắm! Là Tuệ Nương không cho ngươi lãnh binh đi đánh giặc, nếu
ngươi muốn tìm người, không nên oán ta, ngươi tìm Tuệ Nương đúng hơn!
Tuệ Nương nếu đáp ứng ngươi, ta tự nhiên sẽ cho ngươi xuất núi…

Không có cách nào khác, hắn liền lấy Tuệ Nương làm tấm khiên mộc.

- Hóa ra là gia tỷ coi thường ta? Ai nha! Tức chết ta…

Anh Mộc nhảy vụt đứng dậy, dẫn theo bốn người đám Cao Cung thẳng tới khuê phòng của Tuệ Nương.

- Tỷ, ngươi sao làm khó dễ ta? Nam nhân sinh thời, sẽ kiến công lập
nghiệp, lưu lại muôn đời! Không phải có câu vậy sao? Xưa nay hỏi có ai
không chết, lưu lấy tấm lòng son chiếu rọi sử xanh…

- Chiếu cái đầu nhà ngươi!

Không đợi Anh Mộc nói xong, chổi lông gà của Tuệ Nương đã vung lên cao, nhằm hướng mông Anh Mộc hung hăng quất xuống, khiến gã đau nhe răng
nhếch miệng, vừa ôm mông bỏ trốn vừa cầu xin tha thứ:

- Tỷ! Đừng đánh! Có chuyện cứ từ từ nói, ôi chao, đừng đánh…

- Xem ta không đánh chết ngươi ư!

Tuệ Nương đối với Anh Mộc trước ngực sau lưng trút mấy chục roi, thắt eo đau mỏi hư suyễn nói:

- Nam nhân nên kiến công lập nghiệp không sai, nhưng còn có một câu,
một phòng không quét, sao có thể quét cả thiên hạ? Ngươi chỉ lo đánh
giặc, chẳng lên không biết hiếu thuận cha sao?

- Ta bất hiếu chỗ nào hả?

Anh Mộc tránh ở trong góc, ôm mông nói:

- Cha những ngày vừa qua so với những năm trước đó đã sống dễ chịu hơn, năm đó uống là rượu cao lương, hiện tại uống là nữ nhi hồng đó!

- Ngươi hiếu thuận cái rắm!

Tuệ Nương dùng chổi lông gà chỉ vào Anh Mộc, tức giận nói:

- Câu cửa miệng nói rất hay, có ba tội bất hiếu, không có con nối dõi
là tội nặng nhất. Ngươi trưởng thành rồi, còn chưa sinh được tôn tử, tôn nữ, cả ngày chỉ lo đánh giặc. Như vậy là hiếu thuận sao?

- Cái này …

Anh Mộc nhất thời hoa mắt váng đầu, không biết nói gì cho phải!

Tuệ Nương đi lên trước, níu lấy lỗ tai gã, không thuận theo không buông tha nói:

- Ngươi tên hỗn tiểu tử này, nghĩ đến đánh Uy quốc thích đến vậy sao?
Đánh thắng mấy trận, xương cốt nhẹ thêm mấy phần, không ngờ còn vọng
tưởng muốn một mình dẫn quân? Đầu óc ngươi bị cháy hỏng rồi sao? Không
có Tiểu Cửu chống đỡ cho ngươi, ngươi thắng trận bằng cái rắm?

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #973