- Nhị đệ, ngươi làm như thế nào? Bình Xuyên Kỷ Phu cư nhiên có thể viết
được văn thư này? Việc này, việc này thật không thể tin nổi.
Diệp Ngâm Phong cầm bức văn thư, hai tròng mắt kích động đỏ bừng, khóe
miệng khẽ co giật, hưng phấn gần như sắp nhảy dựng lên.
Tiểu Bạch công tử, tiểu Hoàng đế không biết Diệp Ngâm Phong vốn trầm ổn như bàn thạch tại sao lại thất thố như thế.
Đợi sau khi xem xong ý tứ của văn thư kia, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, sững sờ tại chỗ thật lâu không thể tỉnh lại.
- Việc này … làm sao có thể?
Trong Tuyên Khánh các, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, tiểu Hoàng để đồng loạt hóa đá!
- Các ngươi không cần khoa trương như vậy được không? Chút tài mọn, không cần phải nói?
Trần Tiểu Cửu trong lòng đắc ý, cười bảo:
- Uy quốc nổi loạn, thế tử Mạc phủ tranh chấp, thực đã tới tình trạng
ngươi chết ta mất mạng, Bình Xuyên Kỷ Phu thân ốc còn không mang nổi
mình ốc, cầu Đại Yến ta tương trợ, âm thầm hứa hẹn điều kiện hấp dẫn mê
người, cũng là điều có thể hiểu được…
Tiểu Cửu thưởng thức trà thơm liền đem thế cuộc rối loạn của Uy quốc nói qua một lượt.
Về thân phận của Y Đằng Tuyết Tử, cũng thẳng thắn bẩm báo, cũng đem kế hoạch đồng hóa dị tộc của mình nói thẳng ra.
Những vấn đề to lớn này, mưu tính kế hoạch sâu xa từng tầng lột da hiện cốt, lộ ra tinh túy bên trong, khiến Diệp Ngâm Phong, tiểu Hoàng đế,
tiểu Bạch công tử cả kinh trợn mắt há mồm.
- Tiểu Cửu, những ý nghĩ này của ngươi khiến ta nghĩ trên một trăm năm cũng không thể đạt
được độ tinh thâm bằng ngươi, chỉ có điều phần lớn kế hoạch này quá uyên bác, không biết cần đến bao nhiêu năm mới có thể thành công! Ta lòng
nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức lấy được thành quả to lớn này.
Diệp Ngâm Phong nghe vậy, tán thưởng không ngừng, lại nghi ngờ nói:
- Trong mắt của ta, Chúng ta có được trong tay phần văn thư này của
Bình Xuyên Kỷ Phu, chỉ cần chúng ta xuất binh hiệp trợ y đoạt được chính quyền, Bình Xuyên Kỷ Phu đó chẳng phải sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của chúng ta sao?
- Đại ca lời ấy sai rồi!
Trần Tiểu Cửu trong con ngươi phóng ra tinh mang, khẽ nói:
- Cùng sói nhảy múa ư? Sao có thể không lo hậu hoạn đây?
- Từ xưa đến nay, giảo hoạt nhất, khó chơi nhất, hung ác nhất, dã thú
khiến cho thợ săn đau đầu nhất không phải lão hổ, không phải sư tử,
không phải báo săn mà chính là Sói. Không nói đạo nghĩa, vong ân phụ
nghĩa, ác lang trở mặt vô tình, mà hành vi giả dối của Uy quốc, cùng ác
lang có gì khác biệt?
Mọi người trầm mặc không nói!
Diệp Ngâm Phong suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói:
- Đúng là ta nghĩ quá lạc quan rồi!
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Ta gần như có thể khẳng định, sau khi chúng ta trợ giúp Bình Xuyên Kỷ Phu nắm được quyền hành trong ta nhất định sẽ trở mặt, lộ rõ bản tính
hung ác cắn ngược lại chúng ta, đâu để ý tới lý lẽ rỗng tuếch nào đó
chứ? Y chính là loài ác lang độc ác giả dối đó.
Tiểu Bạch công tử hỏi:
- Vậy vì sao Tiểu Cửu còn muốn ép Bình Xuyên Kỷ Phu viết ra bức văn thư này, cái này chẳng phải không có tác dụng gì sao?
- Ai nói vô dụng?
Trần Tiểu Cửu cười hỏi lại:
- Sói tuy rằng trời sinh tính độc ác, giả dối, nhưng lại khuất phục
cường nhân, phần thư này tương đương với kim cô chú, chỉ cần chúng ta
quơ gậy lớn, đánh cho ác lang da tróc thịt bong, y còn không ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, chủ động dâng đến kim cô chú sao?
- Rất đúng! Rất đúng!
Nụ cười dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo của tiểu Bạch công tử:
- Đối đãi với loài ác lang, vẫn nên dùng loại biện pháp mạnh mẽ này.
Tiểu Hoàng đế lại kinh ngạc nói:
- Nhưng Tiểu Cửu chẳng phải tính toán để hai đứa con trai của Bình
Xuyên Mạc Phủ tự giết lẫn nhau, nâng đỡ cho Y Đằng Tuyết Tử thượng vị
sao? Đến lúc đó, Bình Xuyên Kỷ Phu cũng đã thất thế, đạo văn thư này
chẳng phải không còn chỗ nào để dùng ư?
- Gia tộc Bình Xuyên
cho dù thất thế tới đâu, ở Uy quốc lực ảnh hưởng cũng không hề suy
thoái, nhiều nhất chỉ biếm làm thứ dân tịch thu ruộng đất! Khi đó lực
ảnh hưởng của họ vẫn hùng mạnh như cũ, chúng ta chỉ cần diệt trừ phụ
thân và ca ca của Bình Xuyên Kỷ Phu, đạo văn thư này của y chẳng phải
vẫn còn sức sống như cũ sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt lộ nụ cười xấu xa, nói:
- Đến lúc đó tiểu Y Đằng kế nhiệm Thiên hoàng, thân chịu ảnh hưởng của
Nho giáo, ắt định hôn trong đó. Mà Bình Xuyên Kỷ Phu chính là một đầu ác lang mang lời kim cô chú, số mệnh tốt nhất của y chính là ngoan ngoãn
rút đi Sói tính, hóa thành một chó săn trung thực, nhận lệnh từ chủ
nhân.
- Cục diện như thế, chỉ cần tân khổ tiến hành, ở Uy
quốc mạnh mẽ mở rộng đạo Nho, không tới hai mươi năm, Sói tính của Uy
quốc tất vong. Một dân tộc không còn răng nanh sắc bén, ngoại trừ hữu
hảo hòa thuận cùng láng giềng, còn có con đường thứ hai để lựa chọn sao?
- Tốt! Tốt! Tốt!
Diệp Ngâm Phong thở dài mấy hơi, cảm khái nghìn vạn lời:
- Tiểu Cửu, ngươi đây là đang tiêu diệt một dân tộc…
- Không phải tiêu diệt!
Trần Tiểu Cửu khoát tay, cười nói:
- Ta là tinh lọc một dân tộc, bỏ đi thú tính của bọn họ, gột rửa tâm linh của bọn họ, cuối cùng bọn họ sẽ cảm tạ ta đấy!
**************
- Quốc công đại nhân, ngài rốt cuộc đã trở lại?
Bình Xuyên Kỷ Phu lòng nóng như lửa đốt, thấy Tiểu Cửu trở về, vội vàng chắp tay thi lễ hỏi:
- Hoàng thượng … hoàng thượng nói thế nào? Có đáp ứng không?
- Ôi chao! Hoàng thượng đương nhiên không muốn đáp ứng.
Trần Tiểu Cửu đe dọa:
- Đại Yến đất đai rộng lớn, còn chỗ nào kém nơi hoang man tí tẹo kia?
Nơi chật hẹp nhỏ bé, thật đúng là không khiến Hoàng thượng để vào trong
mắt!
- Hả?
Bình Xuyên Kỷ Phu mắt choáng váng, nhu nhu nói:
- Quốc công đại nhân không vì ta nói tốt vài câu ư?
- Chúng ta là bằng hữu! Ta đương nhiên sẽ không bỏ mặc.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Ta vừa thấy tình thế không ổn, đã đem phần tình cảm giữa ta và ngươi khoe khoang một phen.
Hoàng thượng nể mặt mũi ta, cũng gắng gượng mà làm, đáp ứng yêu cầu của Thế tử rồi!
- Đáp ứng rồi? Hoàng thượng đáp ứng rồi? Ha ha… Vậy thật tốt quá.
Bình Xuyên Kỷ Phu bị Tiểu Cửu lừa dối, cảm xúc không yên, tâm trạng lo
lắng treo lơ lửng, lúc cao lúc thấp, thiếu chút nữa hóa điên, giờ phút
này nghe được chuyện đã thành, không khỏi có niềm vui sau khi “Phạm tiến trúng cử”, cười rộ lên đầy ngu ngốc.
- Tuy nhiên Thế tử cũng đừng cao hứng quá sớm!
Trần Tiểu Cửu lại nhắc nhở:
- Hoàng thượng còn có mấy yêu cầu, vẫn phải xem ngươi có thể đáp ứng được hay không.
- Có thể! Điều kiện gì cũng có thể đáp ứng, Quốc công đại nhân cứ nói là được.
Bình Xuyên Kỷ Phu vội vàng gật đầu, y hiện tại không cầu cứu, trong đầu nghĩ chỉ cần Đại Yến đồng ý xuất binh, bắt y phải tỏ vẻ đáng thương y
đều nguyện ý.
- Đất phong của ngươi là Nhật Bản có phải không?
Trần Tiểu Cửu hỏi.
- Đúng vậy! Nơi này đích thật là đất phong của ta, chỉ có điều nơi này
rất gần cốc Tử Vong, người ở thưa thớt, kinh tế yếu ớt, so với đất phong của Bình Xuyên Vũ Phu kém hơn gấp bao nhiêu lần, ta rất không thích.
Bình Xuyên Kỷ Phu nắm chặt tay, cắn răng bộ dạng trong lòng tức giận.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thứ nhất, trong thành Nhật Bản, có một thị trấn, là huyện Kanagawa,
Hoàng thượng muốn đem nơi này làm khu riêng biệt nằm dưới sự khống chế
của binh lính Đại Yến, không biết Thế tử nguyện ý hay không?
- Kanagawa?
Bình Xuyên Kỷ Phu hoảng sợ, chau mày nói:
- Nơi đó cách cốc Tử Vong gần nhất, nguy cơ tứ phía, lựa chọn nơi này,
chẳng phải đi vào chỗ chết ư? Không biết Hoàng thượng tại sao lại có
cách nghĩ như vậy?
- Đây là tâm tư của Hoàng thượng, cũng không phải việc mà thần tử chúng ta có thể suy đoán lung tung được.
Trần Tiểu Cửu né tránh, hừ giọng nói:
- Ta chỉ hỏi Thế tử, có đáp ứng hay không?
Bình Xuyên Kỷ Phu vội nói:
- Đáp ứng! Làm sao có thể không đáp ứng? Nơi này người ở thưa thớt,
biến thành khu vực dành riêng cho binh lính Đại Yến cũng thuận tiện.
- Được! Thế tử quả nhiên thẳng thắn!
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Thứ hai, Hoàng thượng lại nói, binh lính Đại Yến vì Thế tử tranh
quyền tác chiến, lương thảo, chiến mã, trợ cấp đều phải do Thế tử cung
cấp, được không?
- Không có vấn đề! Đây vẫn là việc ta phải làm!
Bình Xuyên Kỷ Phu vội vàng đáp ứng, điểm ấy y sớm đã có sự chuẩn bị, vui vẻ đồng ý.
- Thứ ba! Binh lính Đại Yến tiến vào Uy quốc, phải cải trang làm đội
tàu kinh thương, dùng cái này để che dấu quân lực, Thế tử phải cung cấp
bến tàu cho binh lính Đại Yến dừng chân, cùng với năm mươi con tàu buôn, năm mươi con tàu sẵn sàng lúc nào cũng có thể bổ sung! Điều này có thể
làm được không?
- Việc này…
Bình Xuyên Kỷ Phu suy
nghĩ một chút, cũng biết nếu binh lính Đại Yến không ngụy trang cứ vậy
tiến vào Uy quốc, rất có khả năng sẽ khiến Bình Xuyên Vũ Phu cảnh giác.
Nếu hóa trang làm đội buôn, ngụy trang thật tốt cũng có cơ hội chiến thắng hơn.
- Được! Ta đem bến tàu Bình Võ chia cho Quốc công đại nhân!
Bình Xuyên Kỷ Phu lại nói:
- Những chiến thuyền này, thương thuyền ta cũng nhất định đáp ứng, tuyệt không đổi ý.
- Thế tử không câu nệ tiểu tiết, quả nhiên là người làm đại sự. Thế tử
có hùng tâm này, Uy quốc tương lai nhất định thuộc về Thế tử.
Trần Tiểu Cửu qua loa tán dương vài câu, liền cùng Bình Xuyên Kỷ Phu ký kết văn thư, cũng khách khí tiễn y rời phủ.
**************
- Tiểu Cửu, chuyện thành sao?
Tuyết Tử sớm đã sốt ruột khó chịu nổi, Bình Xuyên Kỷ Phu chân trước mới rời đi, Tuyết Tử liền vọt vào thư phòng, rúc vào trong lòng Tiểu Cửu,
hỏi hắn những việc đã xảy ra.
- Bình Xuyên Kỷ Phu bị ta bày ra lòng ham muốn, ta nói gì nghe nấy, đâu có đạo lý không thành?
Nhìn con ngươi quyến rũ mềm mại của Tuyết Tử, Tiểu Cửu tiến tới hôn nhẹ nàng, mới nói:
- Tuyết Tử, nàng yên tâm đi. Ta đã cùng Bình Xuyên đạt thành cam kết,
sẽ phái mười ngàn tay súng kíp ngụy trang thành đội buôn, lẻn vào Uy
quốc, phối hợp với Bình Xuyên Kỷ Phu, tiêu diệt Bình Xuyên Vũ Phu…
Hắn đem chân tướng sự tình nói một lần, nhưng không đề cập tới đạo công văn xác nhận Bình Xuyên Kỷ Phu nhận Đại Yến làm mẫu quốc.
Có một số việc, hiện tại thực không dễ bàn tới.
- Thật sự? Tiểu Cửu, ngươi thật tốt.
Tuyết Tử ôm chặt cổ hắn, đem bộ ngực sữa đầy đặn của mình gắt gao đè trong vòm ngực rộng lớn của hắn, vừa khóc vừa cười nói:
- Có được mười ngàn tay súng này, gia tộc Y Đằng của ta, rốt cuộc cũng
có cơ hội quật khởi, cha mẹ ta nếu trên trời có linh thiêng, cũng có thể an tâm!
Nàng tự nhiên biết mười ngàn tay súng này cũng không đơn thuần đi trợ giúp Bình Xuyên Kỷ Phu, mà chính là muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, làm hoàng tước giảo hoạt gian dối…
- Đây không chỉ là một cơ hội, mà là tất thắng! Tất thắng, nàng hiểu không?
Trần Tiểu Cửu lại thần thần bí bí nói:
- Tuyết Tử, ta trước kia đã đề cập với nàng, Thôi lão tổ từng nói với
ta: Bình Xuyên Mạc Phủ có cao thủ âm thầm giúp đỡ, bí mật điều chỉnh
long mạch trong cốc Tử Vong! Khiến cho phong thủy đạt đến cảnh giới đất
đá mù trời!
- Cho nên, nếu muốn Bình Xuyên Mạc Phủ hoàn toàn
sụp đổ, chỗ mấu chốt, phải phá đi long mạch trong cốc Tử Vong, biện pháp này mặc dù đối với Uy quốc có chút tổn thương, nhưng bị thương nặng
nhất chính là gia tộc Bình Xuyên! Không biết Tuyết Tử có thể đáp ứng
không?
- Đáp ứng? Thế nào không đáp ứng?
Trong đôi mắt đẹp lộ ra nét cứng cỏi, từng chữ rành rọt:
- Uy quốc ác khí cuồng bạo, phải đem long mạch toàn bộ phá hủy, triệt
triệt để để một lần nữa dời đi! Gia tộc Y Đằng ta sẽ không tàn bạo bất
nhân như Bình Xuyên Mạc Phủ! Tiểu Cửu, chàng cứ việc nghĩ biện pháp là
tốt rồi!