- Quốc công đại nhân, rốt cuộc ngài đã tới rồi!
Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn Tiểu Cửu mặt dày đi tới vội vàng đứng dậy thi lễ, mời Trần
Tiểu Cửu ngồi trên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nịnh nọt như cũ.
- Bình Xuyên thế tử, ngươi tìm đến ta rốt cuộc là chuyện gì?
Tiểu Cửu kêu bốn tỷ muội Xuân Hạ Thu Đông dâng trà, sau khi chờ các nàng lui ra, mới nghi hoặc hỏi:
- Bình Xuyên thế tử, mấy ngày nay ta càng nghĩ, cũng không nghĩ ra được lý do gì để có thể thuyết phục Hoàng thượng phát binh.
Đại
Yến và Oa quốc chỉ là hàng xóm bình thường, thậm chí còn đối chọi gay
gắt, trở mặt lẫn nhau, không tính là hàng xóm tốt. Quan hệ ác liệt như
thế, làm sao có thể hy sinh tính mạng của binh lính Đại Yến, trợ giúp
thế tử đoạt lại giang sơn Oa quốc chứ? Việc này...hoàn toàn không thể
thực hiện được thôi!
- Quốc công đại nhân, ta có một ý nghĩ,
nghĩ khi ngài nghe xong, nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận, phát binh giúp
ta đoạt được giang sơn, ngài sẽ không phải khó xử gì cả.
Bình Xuyên Kỷ Phu cắn môi, con ngươi ngưng trọng, dường như đã có quyết tâm lớn.
- Hả? Thế tử có ý tưởng gì vậy?
Trần Tiểu Cửu thầm cười lạnh trong lòng, nhưng lại giả bộ tò mò hỏi:
- Không ngại nói ta nghe, biết đâu có hiệu quả.
Bình Xuyên Kỷ Phu hít một hơi thật sâu, nhìn Tiểu Cửu với ánh mắt thâm thúy, từng chữ nói:
- Nếu Hưng quốc công phái người giúp ta đoạt được quyền khống chế Bình
Xuyên Mạc Phủ tay quyền, ta nguyện ý phụng Đại Yến làm Mẫu quốc, trong
một trăm năm tuyệt không phản bội.
- Cái gì?
Trần
Tiểu Cửu đứng lên, trong lòng mừng như điên, âm thầm hô to: Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc đã tới rồi, rốt cuộc gã này cũng đã hiểu rồi.
- Bình Xuyên thế tử, ngươi nói vậy là ý gì thế? Ý tưởng hoang đường như này, ngươi cũng có thể nghĩ ra sao?
Tuy rằng trong lòng Trần Tiểu Cửu vui sướng ngất trời rồi, nhưng định lực có đủ, nên cố gắng áp chế niềm vui trong lòng lại:
- Thế tử ngàn vạn lần không nên có ý nghĩ kỳ lạ như thế, không chỉ có
ta sẽ không đáp ứng, Hoàng đế Đại Yến cũng sẽ không đáp ứng, mà ngay cả
thế lực Oa quốc các ngươi đấy! Việc này, không bàn đến nữa!
Hắn hất mạnh tay áo, tựa như hết sức giận giữ đối với đề nghị này, hừ nói:
- Bình Xuyên thế tử, ta không ngại nói thẳng, Đại Yến ta vật hoa thiên
bảo, đất rộng của nhiều, báu vật hiếm có, cái gì cần có đều có, sao có
thể thèm muốn một quốc gia nhỏ bé của các ngươi chứ? Còn nữa, con dân
Đại Yến ta hiểu biết chữ nghĩa, thông giáo hóa, hiểu lễ nghi, biết nhân
hiếu, nhận thức tổng thể, nào có giống người Oa quốc các ngươi dâm độc
ác độc như vậy, ngoại trừ xâm lược công phạt, thì chẳng có chút nào hành động nào là có tính người cả. Bình Xuyên thế tử, việc này không được,
nếu ta tùy tiện đáp ứng rồi, chẳng phải là kéo thanh danh trung hiếu
nhân ái, có tri thức hiểu lễ nghĩa của dân chúng Đại Yến xuống sao?
Hừ... Bình Xuyên thế tử, đây rõ ràng là ngươi muốn hại ta rồi! Người
tới, tiễn khách! Lập tức tiễn khách cho ta!
Bình Xuyên thế tử hoàn toàn ngây ra đó, trong con người lóe lên tia thần thái không thể
tin nổi, giống như là nghe được lời răn dạy kinh ngạc nhất thế gian.
Đây là lời xuất ra từ miệng một Trần Tiểu Cửu có lòng tham không đáy sao?
Hai ngày trước, Bình Xuyên Kỷ Phu xin mượn binh với Tiểu Cửu, bị Tiểu
Cửu cự tuyệt, trong lòng buồn bực suy nghĩ gần như bạc cả tóc, áp lực
lớn làm lưng y như còng xuống, nhưng một hào rộng ngay trước mắt y, lại
làm cho y không thể vượt qua, trong đầu vẫn không ngừng hồi tưởng đến
tám chữ 'Vô cớ xuất binh, nề hà xuất binh?', trong lúc ngủ mơ, cũng
không biết niệm mấy vạn lần rồi.
Cuối cùng, đầu óc hắn nhạy bén, mới nghĩ ra một tư tưởng vĩ đại là tự hạ thân phận, phụng Đại Yến làm Mẫu quốc.
Y tưởng, chỉ cần mình đồng ý đưa ra ý tưởng phụng Đại Yến làm Mẫu quốc
với Trần Tiểu Cửu, Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ mừng rỡ nhảy lên ba thước
cao, xuất binh giúp Oa quốc, thì mọi việc sẽ ổn thỏa. Chỉ cần Trần Tiểu
Cửu đồng ý xuất binh, và thuận lợi trợ giúp y ổn định thế cục, thì Đại
Yến sẽ có thêm một nước phụ thuộc ra sức, trong cuộc đời kẻ đó sẽ có
thêm một công tích là mở mang bờ cõi. Phần công lao to lớn này, bất cứ
một kẻ ngu nào cũng biết nên lựa chọn thế nào!
Nhưng Trần
Tiểu Cửu ngoài dự đoán của mọi người, phản ứng lại khác hoàn toàn, giống như là dội một chậu nước lạnh lên đầu Bình Xuyên Kỷ Phu, lời lẽ nghiêm
khắc cự tuyệt, giống như là phỉ nhổ Oa quốc là một miếng thịt thối, hận
không thể đá văng ra xa, không có chút nào là vui mừng cả...
Sự thật và kế hoạch có tương phản to lớn, thế cho nên khiến Bình Xuyên
Kỷ Phu lâm vào sự mê man thật sâu, Trần Tiểu Cửu này, có phải là tên
ngốc không nhỉ?
- Thế tử, hay là ngài nên về đi.
Xuân Vũ mở cửa phòng, làm một tư thế mời với Bình Xuyên Kỷ Phu.
Mùi thơm xộc vào mũi, làm Bình Xuyên Kỷ Phu từ trong khiếp sợ bừng
tỉnh, nhìn Trần Tiểu Cửu tiễn khách, trong lòng đầy tuyệt vọng và bất
lực.
Không thể nhẫn nhịn được nữa, y quỳ thụp xuống trước mặt Tiểu Cửu, nói:
- Quốc công đại nhân bớt giận, là ta lỗ mãng rồi, do ta tự ý ngang
ngược đề xuất, kính xin Quốc công đại nhân bớt giận, để ta giải thích
một chút!
Tên này xương cốt đúng là mềm mà...
Nhìn Bình Xuyên Kỷ Phu chân thành quỳ ở trước mặt mình, Tiểu Cửu đã biết y
rốt cuộc chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của mình rồi, liền phất tay
ra hiệu cho Xuân Vũ ra ngoài, mới giả bộ tới nâng Bình Xuyên Kỷ Phu,
than thở nói:
- Thế tử, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không
phải là thuộc thần của Đại Yến chúng ta sao, sao có thể quỳ lung tung
vậy chứ? Ta không nhận nổi đâu.
- Nhận được, nhận được! Quốc công đại nhân, ngài hãy chịu nhận cái lạy của ta, ta ...ta cam tâm tình nguyện đấy.
Bình Xuyên Kỷ Phu giờ phút này tâm thần đều loạn, chỉ cầu Tiểu Cửu có
thể xuất binh, còn bất luận thiệt thòi gì khác, y đều có thể chịu đựng
được.
- Quốc công đại nhân, là ta khổ tâm suy nghĩ, mới nghĩ
ra biện pháp vâng theo Đại Yến là Mẫu quốc, ngoài ra, không còn biện
pháp nào khác nữa. Kính xin quốc công đại nhân nể tình tương giao giữa
ta và ngài, xin hãy giúp ta, nhận Oa quốc là nước phụ thuộc đi!
Y thê thảm cầu xin.
Ha ha...Kẻ này thật sự cái gì cũng có thể làm khi mà tuyệt vọng!
Trần Tiểu Cửu đoán ra nhận định của Bình Xuyên Kỷ Phu, hừ nói:
- Thế tử, không phải ta không muốn, mà là bởi vì Oa quốc các ngươi chỉ
có một vài đảo chẳng ra gì, nhận làm nước phụ thuộc có gì tác dụng?
Chẳng phải còn liên lụy tới Đại Yến ta sao? Ta cũng không muốn tiếp tục
đưa vàng bạc lương thảo tới Oa quốc, tâm tư này, ngươi nên sớm bỏ đi đi.
- Không cần!
Bình Xuyên Kỷ Phu cầm lấy tay áo Tiểu Cửu, hấp tấp nói:
- Quốc công đại nhân, Oa quốc tuyệt sẽ không liên lụy Đại Yến đấy, nếu
ta cầm quyền, tuyệt sẽ không yêu cầu Đại Yến chia ra chút tài vật nào,
và hàng năm đều sẽ cung cấp vàng bạc tiền tài cho Đại Yến, nếu không giữ lời, trời giáng sấm sét xuống. Chỉ cầu quốc công đại nhân có thể xuất
binh tương trợ.
- Việc này...
Trần Tiểu Cửu mừng đến mở cờ trong bụng, lại vẻ mặt đau khổ, khó xử nói:
- Thế tử, ngươi là đang làm ta khó xử đấy.
- Kính xin quốc công đại nhân dàn xếp!
Bình Xuyên Kỷ Phu thấy Trần Tiểu Cửu thủy chung chưa mở miệng, vội vàng dập đầu ba cái, đáng thương nói:
- Quốc công đại nhân đã nhận đại lễ quỳ lạy của ta, thì đã thừa nhận Oa quốc ta là nước phụ thuộc của Đại Yến rồi, kính xin quốc công đại nhân
tế nguy đỡ khó, trợ giúp Oa quốc ổn định thế cục.
- Hài, là ngươi đang ép ta đó à!
Trần Tiểu Cửu thản nhiên nhận ba cái dập đầu, rồi mới nâng Bình Xuyên Kỷ Phu dậy, khó xử nói:
- Như vậy đi, chúng ta viết một công văn, Thế tử ký tên vào, ta sẽ đưa
vào cung cho Hoàng thượng đọc, tin rằng Hoàng đế thấy được thành ý của
Thế tử, nói không chừng sẽ đồng ý đó! Mà dù là Hoàng thượng vẫn không
đồng ý, ta sẽ nói thêm vào, hẳn là việc sẽ thành...
- À, phải....phải viết công văn, ký tên đồng ý?
Bình Xuyên Kỷ Phu phản ứng không kịp, lại đờ ra.
- Đúng rồi! Ngươi không viết công văn, sao có thể biểu hiện thành ý của ngươi? Hoàng thượng sẽ tin tưởng ngươi sao?
Trần Tiểu Cửu không kiên nhẫn khoát tay, sẵng giọng:
- Hóa ra thế tử là đang đùa giỡn ta đấy à, ngươi đi đi, ta không làm
khó người gặp khó khăn, Thế tử cũng đừng làm khó ta nữa.
Nhìn Tiểu Cửu lại muốn đuổi nhân, Bình Xuyên Kỷ vô cùng thấy uất ức trong lòng.
Thân là Bình Xuyên Mạc Phủ chính, quyền lực đủ người cạnh tranh, có đủ
trí tuệ và giảo trá, nhưng hôm nay, hết lần này đến lần khác y đều phải
tự hạ thấp thân phận, nhận Đại Yến làm mẫu quốc, nhưng y cũng nghĩ mình
chỉ thừa nhận bằng miệng, sẽ không lập chứng từ gì.
Kể từ đó, chỉ cần mình thắng thế, ổn định được thế cục, đương nhiên sẽ vứt bỏ Đại Yến sang một bên, còn Mẫu quốc chó má gì nữa chứ?
Đợi ta nghỉ ngơi phục hồi xong, sẽ đánh là mẫu quốc ngươi đấy.
Tâm tư của Bình Xuyên Kỷ Phu đúng là gian xảo, xấu xa đê tiện, lừa gạt, cho nên giờ phút này nghe Tiểu Cửu muốn y phải ký tên đồng ý, trong
lòng y đương nhiên cực kỳ khiếp sợ.
Nhưng cục diện đã thế này rồi, mình đã tốn bao tâm huyết, đã hạ mình, đã quỳ lạy, đã dập đầu ba
cái, mới vừa rồi mới khiến Trần Tiểu Cửu đồng ý việc này, nếu hiện tại
đổi ý, để hắn ta biết mình không có thành ý chút nào, chẳng phải là tự
mình đem đá đập vào chân mình hay sao?
Việc mượn binh, cuối cùng lại trở thành bong bóng...
Suy nghĩ thật lâu, Bình Xuyên Kỷ Phu khẽ cắn môi, nói:
- Được, ta sẽ viết công văn ngay bây giờ, để biểu hiện thành tâm của ta!
Y múa bút thành văn, viết ra điều kiện vừa rồi đã đáp ứng với Trần Tiểu Cửu. Mà trong lòng của y đã có chủ ý của mình, bất kể có chứng cứ thế
nào, chỉ cần sau khi cầm quyền, y sẽ một mực phủ nhận tất cả. Công văn
gì chứ, chứng cứ gì chứ, chỉ cần mình trở mặt không nhận, hết thảy đều
là chó má!
- Được, Thế tử quả nhiên là người sảng khoái.
Trần Tiểu Cửu nhìn Bình Xuyên Kỷ Phu viết, lại nhìn tận mắt y đồng ý,
tảng đá trong lòng mới buông xuống, tay cầm công văn lên, đọc kỹ, nghiêm trang nói:
- Thế tử ngồi tạm, ta đây phải đi gặp mặt Hoàng
thượng, nghĩ chắc Hoàng thượng sẽ rất cảm động thành ý của Thế tử, chắc
chắn phát binh tương trợ.
- Làm phiền quốc công đại nhân!
Nhận được lời này của Tiểu Cửu, Bình Xuyên Kỷ Phu như trút được gánh nặng, lắp bắp nói:
- Quốc công đại nhân, trước khi ta giành được thắng lợi, xin hãy giấu
bản công văn này được không, càng ít người biết càng tốt, bằng không,
cục diện sẽ trở nên rất phiền toái...
Dù là đang chưa đoạt được thế cục, y cũng không hy vọng mình bị xếp vào tội danh bán nước.
- Thế tử cứ việc yên tâm, ta là bằng hữu của Thế tử, sao có thể làm như vậy được chứ?
Trần Tiểu Cửu đang lo nên che giấu Tuyết Tử việc này như nào, lại không nghĩ rằng Bình Xuyên Kỷ Phu còn lo lắng cẩn thận hơn cả mình, nghĩ thầm y có tâm tư này, cũng sẽ tránh được phiền toái.
Tiểu Cửu đáp ứng rồi Bình Xuyên Kỷ Phu một tiếng, mới vội vã ra thư phòng, đi thẳng đến hoàng cung.