Chương 969: Tuyệt Vọng Hy Vọng


Tiểu Cửu “say” rồi, Bình Xuyên Kỷ Phu tức giận thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Gã biết tửu lượng của hắn có thể nói đại hải vô lượng, hơn nữa mới vừa rồi còn cùng Trư Ngộ Năng ngồi một chỗ ôm vai bá cổ trò chuyện vui vẻ. Thế nào mình vừa muốn tiến đến mời rượu, hắn liền hôn mê bất tỉnh?

Thằng nhãi này rõ ràng đang giả bộ.

- Quốc công đại nhân! Quốc công đại nhân…

Bình Xuyên Kỷ Phu cho dù biết Tiểu Cửu đang giả say, cũng không thể tránh được, vẫn phải bày ra một bộ mặt tươi cười, vỗ vai hắn, kiên nhẫn kêu gọi.

Nhìn Tiểu Cửu vẫn không đứng dậy, Bình Xuyên Kỷ Phu vẫn không cam lòng, lại kéo cánh tay hắn, muốn cưỡng ép kéo hắn lên.

Oa!

Tiểu Cửu ngẩng đầu, há rộng miệng, phun lên khuôn mặt của gã.

Phun ra đầy những hải sản, thịt cùng nước, hòa cùng rượu, hỗn hợp tất cả mọi thứ đều “hạ cánh” lên mặt của Bình Xuyên Kỷ Phu

Bình Xuyên Kỷ Phu vô cùng ghê tởm, không nhẫn nhịn được nữa, vội lao ra ngoài bắt đầu nôn thốc nôn tháo, bao nhiêu rượu uống vào bụng đều nôn ra hết.

Y chạy vào phòng tắm lau rửa hơn nửa ngày, tuy rằng đã rửa sạch mặt, nhưng sự uất ức trong lòng lại không thể hết được.

Bình Xuyên Kỷ Phu là ai?

Y là người cạnh tranh mạnh mẽ với Bình Xuyên Mạc Phủ, đổi lại, chỉ cần y cạnh tranh thành công, thì có thể khống chế được toàn bộ Oa quốc.

Đây là thế lực lớn cỡ nào?

Nhưng chính là thế lực lớn mạnh như vậy thì lại phải chủ động xuất tiền túi ra, thấp kém hầu hạ Tiểu Cửu.

Dù là như thế thì thôi, nhưng lại còn bị Trần Tiểu Cửu nôn vào, y trăm phần trăm khẳng định là Trần Tiểu Cửu cố ý, bởi vì với thân thủ của y, không ngờ không thể nào tránh được cú nôn đó. Điều này đã chứng minh là Tiểu Cửu cố tình, sử dụng ám kình.

Nhưng dù Bình Xuyên Kỷ Phu biết Tiểu Cửu là cố ý, thì y vẫn phải nhẫn nhịn, bao bảo hiện tại mình đang cầu người ta cơ chứ?

Trong lòng y thầm thề, một ngày nào đó, nhất định phải trả đũa lại Tiểu Cửu, bồi thường lại gấp bội những thiệt thòi mà mình đã chịu.

Bình Xuyên Kỷ Phủ rửa sạch mặt, cố gắng kìm nén tâm trạng ổn định, lúc này mới một lần nữa trở về bàn ăn, tươi cười chào đón, giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tiểu Cửu vẫn “say” như cũ, đang ngã ra bên cạnh bàn.

Bình Xuyên Kỷ Phu cũng không dám đi...đỡ Tiểu Cửu nữa, sợ lại bị nôn vào người lần nữa, chỉ đứng bên cạnh, nói:

- Quốc công đại nhân uống nhiều quá, như này sao mà tốt được? Phải đưa Quốc công đại nhân về phủ nghỉ ngơi đi.

- Vẫn là Thế tử Bình Xuyên hiểu lý lẽ.

Trư Ngộ Năng mặt đỏ bừng, nói:

- Có lẽ ta đỡ Tiểu Cửu lên lầu nghỉ ngơi vậy.

Vừa nói vừa đỡ lưng Tiểu Cửu dậy.

Bất chợt cả người trượt xuống, té ngã.

- Cẩn thận!

Bình Xuyên Kỷ Phu vội vàng đưa tay bắt lây, Tiểu Cửu thuận thế trượt lên người Bình Xuyên Kỷ Phu.

Trư Ngộ Năng khiêm nhường nói:

- Bình Xuyên thế tử, ngươi sao lại giành cướp Tiểu Cửu với ta vậy? Rõ ràng vừa rồi Tiểu Cửu là ta đỡ mà? Thân thủ của ngươi thật cao minh! Nào, hay là để ta cõng cho, người này nhìn có gầy như vậy thôi, chứ thật ra còn nặng hơn Trư ta đấy.

Trong lòng Bình Xuyên Kỷ Phu rất muốn khóc: ai nguyện ý cõng một con quỷ say cơ chứ? Rõ ràng là thằng nhãi này nhân cơ hội mà trượt xuống mà đẩy sang y rồi.

Y vài lên sử xuất ám kình muốn quẳng Tiểu Cửu cho Trư Ngộ Năng, nhưng đều không thành công, dĩ nhiên mơ hồ đoán được tâm tư của Tiểu Cửu.

Người này rõ ràng là muốn ta cõng hắn đây mà!

Được rồi, ta nhận...

Bình Xuyên Kỷ Phu cõng Tiểu Cửu lên lầu bốn.

Trư Ngộ Năng chỉ chỉ lầu 7, nói:

- Phòng của Tiểu Cửu ở trên lầu cao nhất...

Rốt cuộc Bình Xuyên Kỷ Phu đành phải chịu khuất nhục, cõng Tiểu Cửu lên lầu bảy, vào một căn phòng, đặt hắn lên giường, chịu sự đau lòng, rã rời ra khỏi phòng.

***

- Được rồi, còn giả chết nữa sao? Tửu lượng ngươi thế nào sao ta không hiểu chứ?

Trư Ngộ Năng đóng cửa phòng, cười xấu xa vỗ vào bụng Tiểu Cửu:

- Ta không hiểu, ngươi tra tấn Bình Xuyên Kỷ Phu như thế làm gì? Người ta tốt xấu gì cũng là một Thế tử, nên để cho người ta một đường lui chứ, để ngày sau gặp nhau còn dễ...

Phù!

Tiểu Cửu bật người lên, sắc mặt hồng hào, ánh mắt thâm thúy sáng sủa, nào có say chút nào?

- Ngươi thì biết cái gì?

Trần Tiểu Cửu ngâm trà, uống vài ngụm, chậm rãi nói:

- Hắn là một độc nhân vật soán quyền đoạt vị, lòng lang dạ sói, tại sao ta phải cho hắn mặt mũi? Còn nữa, Bình Xuyên Kỷ Phu chính là một con sói, ngươi càng độc với hắn, hắn càng sợ ngươi, ngươi càng nhân từ với hắn, hắn càng ức hiếp ngươi, đối phó với một kẻ khốn kiếp như vậy, sao không thể cho hắn ta biết sự lợi hại của ngươi chứ?

- Tâm tư của ngươi tỉ mỉ quá, ai cũng không bằng ngươi!

Trư Ngộ Năng buông một câu, rồi lại nghi ngờ nói:

- Rốt cuộc Bình Xuyên Kỷ Phu có chuyện gì yêu cầu ngươi vậy? Một tiệc rượu tiêu tốn mười vạn lượng bạc cũng không đau lòng, thậm chí bị người ta nôn vào mặt cũng không dám nói, thậm chí còn không dám giận, mà kinh ngạc hơn chính là, không ngờ còn giống như tôi tớ cõng ngươi là chủ tử ương ngạnh lên tận lầu bảy để nghỉ ngơi, với thân phận Thế tử của Bình Xuyên Kỷ Phu, kiểu nịnh nọt như thế thật là buồn nôn, nhưng rốt cuộc là hắn ta muốn gì?

- Muốn gì ư? Còn không phải là vì quyền thế sao?

Trần Tiểu Cửu thưởng thức trà thơm, đem chân tướng sự việc nói cho Trư Ngộ Năng nghe.

Trư Ngộ Năng cũng là một người thấy việc là hiểu, nghe là thấu, thâm ý nói:

- Tiểu Cửu làm khó Bình Xuyên Kỷ Phu như thế, có phải là đang thử “thành ý” của Bình Xuyên Kỷ Phu?

- Ngộ Năng ơi là Ngộ Năng, rốt cuộc ngươi không thể giả vờ là Trư đầu heo hay sao?

Trần Tiểu Cửu cười ha ha:

- Ta chính là muốn biết Bình Xuyên Kỷ Phu gặp phải tình thế trước mắt thì sẽ xử lý như nào, để bắt đúng bệnh hốt thuốc.

- Cái gì mà bắt đúng bệnh hốt thuốc, rõ ràng là muốn mũi sư tử mở rộng miệng rồi.

Trư Ngộ Năng bĩu môi, giễu cợt nói:

- Bình Xuyên Kỷ Phu tạm nhún mình vì lợi ích toàn cục như thế, tình thế quốc nội nhất định là nguy cơ tứ phía. Lần này Tiểu Cửu đúng là “công phu sư tử ngoạm” rồi, nếu không, ngươi cũng không phải là Trần Tiểu Cửu ăn tươi nuốt sống.

- Ha hả... Người hiểu ta, chỉ có Trư huynh!

Tiểu Cửu cười gian xảo, uống chén trà, thả người theo cửa sổ nhảy ra ngoài...

Ai nha má ơi! Thật cao...

Trư Ngộ Năng đứng ở lầu 7, nhìn theo hướng nơi bóng dáng Tiểu Cửu nhanh chóng biến mất, đầu óc choáng váng, người này đúng là biến thái mà, không ngờ dám nhảy từ lầu bảy? Thật là ngưỡng mỗ quá đi!

Y ngưỡng mộ giơ ngón cái lên theo bóng Tiểu Cửu, cảm giác say sưa trào dâng, mắt lờ đờ, nhưng lại không cam lòng ngủ, bèn gọi vài nữ tỳ quyến rũ tư sắc hầu hạ mình.

Chiếc giường lắc lư chấn động mạnh, trải qua phong lưu, say mê không biết chốn về.

****

- Bình Xuyên thế tử, tổng cộng một vạn ba ngàn lượng bạc, thế tử là bằng hữu của Tiểu Cửu, vậy cũng là bằng hữu của ta, thế này đi, ta nhận của ngươi mười vạn lượng bạc cho tròn, thế nào? Ta có đủ rộng rãi không? Ha ha...

Phan Tường đưa tờ giấy cho Bình Xuyên Kỷ Phu xem, nói đùa vài câu, lại không ngừng khen tặng:

- Hy vọng lần sau thế tử còn tới nữa, ngoài ra, trong kinh thành ngoại trừ Minh Nguyệt lâu, còn có tửu lâu kia cũng rất xứng với thân phận của Bình Xuyên thế tử đó ạ.

Bình Xuyên Kỷ Phu nghe lời nói của Phan Tường tuy rằng cảm thấy thoải mái, nhưng chi trả số bạc trắng bóng kia thì cũng vô cùng đau lòng, thầm nghĩ ngươi mà hào phóng so với ta sao? Ngươi chỉ giảm chút cho ta một vạn lượng, ta vẫn phải trả mười vạn lượng đấy...

Y không muốn tốn nhiều lời, nghiến răng đem ngân phiếu mười vạn lượng đưa cho Phan Tường, cố nặn ra nụ cười:

- Phan Thiếu Đông ra tay hào phóng, miễn phí một vạn lượng, làm ta rất khâm phục, toàn bộ tổng quản ở kinh thành, có ai rộng rãi hơn Phan Thiếu đông đâu chứ?

- Ha ha... Thế tử thật sự là giỏi tài ăn nói...

Phan Tường cười nói câu sáo rỗng với Bình Xuyên Kỷ Phu.

Hơn hai trăm người của Truy Nguyên viện rốt cục đã tản đi, người đi - nhà trống.

Bình Xuyên Kỷ Phu làm sao chịu đi, liền đứng ở cửa thang lầu của lầu bảy, chờ Tiểu Cửu thức dậy.

Nhoáng cái đã qua ba canh giờ, bên ngoài trời đã tối đen, trong lúc này ngoại trừ vài nữ nhân dung mạo xinh đẹp từ trong lòng lục tục đi ra thì không thấy bóng dáng một ai nữa.

Gã Tiểu Cửu này rõ ràng còn tìm Diêu tỷ (Kỹ viện) hầu hạ sao? Trong nhà hắn nhiều giai nhân cực phẩm như vậy, hắn vẫn không sợ mệt chết hay sao?

Lại đợi gần nửa canh giờ, Bình Xuyên Kỷ Phu thật sự không kiên nhẫn được nữa, bèn đến gõ cửa.

Cộc cộc cộc

- Ai vậy? Là kẻ nào đui mù đấy, còn không để bản thiếu gia ngủ sao?

Giọng ngái ngủ của Trư Ngộ Năng từ trong phòng vọng ra, cửa phòng cũng được mở, gã mặc một cái quần cộc, hở cái bụng to, vẻ mặt buồn ngủ, đập vào mắt Bình Xuyên Kỷ Phu.

- Ồ, là Bình Xuyên thế tử nha...

Ngộ Năng vội vàng mời y vào phòng.

- Vị..Quốc công đại nhân đang ở đâu?

Bình Xuyên Kỷ Phu thăm dò vào bên trong nhìn xung quanh, khi y phát hiện không có tăm hơi của Tiểu Cửu, quả tim đập mạnh, hy vọng như rơi vào trong đáy cốc mù mịt.

- Ngươi tìm Tiểu Cửu à?"

Trư Ngộ Năng đảo tròng mắt, cười nói:

- Ba canh giờ trước hắn đã đi rồi...

- Đi rồi?

Bình Xuyên Kỷ Phu rốt cục nóng nảy, đỏ mặt hét:

- Quốc công đại nhân đi như nào?

- Đương nhiên là nhảy cửa sổ rồi.

Trư Ngộ Năng chỉ ngoài cửa sổ, thâm ý nói:

- Tiểu Cửu đi bằng con đường không tầm thường, hẳn là đã làm Bình Xuyên thế tử thất vọng rồi.

Trong lòng Bình Xuyên Kỷ Phu thật sự là không chịu nổi nữa.

Đùa bỡn người ta đến mức này, coi như là đã thành công rồi, nhưng dù vậy, thì hắn ta vẫn vỗ mông bỏ của chạy lấy người như cũ.

Thế gian đau buồn nhất chỉ có như thế thôi!

- Hưng quốc công sẽ đi nơi nào?

Bình Xuyên Kỷ Phu lo lắng nói:

- Kính xin Chu công tử có thể chỉ điểm bến mê.

Trư Ngộ Năng lại nằm ở trên giường, trầm mặc nửa ngày, mới lầm bầm:

- Tiểu Cửu chắc hơn phân nửa là đang ôm nữ nhân rồi?

***

Bình Xuyên Kỷ Phu nhanh chóng chạy tới phủ đệ Trần Tiểu Cửu!

Lúc này sắc trời đã tối, gió lạnh phơ phất, thổi thấu làm lòng người lạnh buốt, y bước tới gõ cửa, lại rất lâu không có ai đáp lời.

Bình Xuyên Kỷ Phu rốt cục nhịn không được, trèo tường vào.

- Có thích khách? Dám tập kích quấy rối phủ Quốc Công?

Chỉ nghe một tiếng hô khẽ, một ánh lửa đỏ rực, quyến rũ như Phượng hoàng giương cánh rực rỡ bắn ra bốn phía, tấn công đi lên, sát khí trong lòng bàn tay này có thể chấn vỡ ngũ tạng lục phủ.

Khuôn mặt nàng tươi tắn xinh đẹp, dáng người quyến rũ, võ công quỷ dị tàn nhẫn, ngoại trừ Nguyệt Thần, còn có thể là ai?

Á, không hay rồi!

Bình Xuyên Kỷ Phu nào có phải là đối thủ của Nguyệt Thần, huống chi còn bị Nguyệt Thần đánh lén?

Y giữa không trung không thể trốn tránh, rút loan đao bên hông ra, ở trên bức tường khẽ điểm, mượn lực dùng sức, xoay người bỏ trốn.

Nguyệt Thần nũng nịu gào to, càng làm tinh thần Bình Xuyên Kỷ Phu hoảng hốt, thân mình thoáng khựng một chút.

Cánh tay nàng tăng vọt, nhân cơ hội bắt được cánh tay của Bình Xuyên Kỷ Phu, nắm mạch môn, cả người Bình Xuyên Kỷ Phu mềm nhũn, rơi trên mặt đất, không có lực phản kháng.

Bốp bốp

Nguyệt Thần không nói lời gì, trước tiên thưởng cho y bốn bàn tay trắng trẻo, sau đó mới nhìn kỹ mặt y, gắt giọng:

- Tại sao lại là ngươi? Hôm qua làm tên ăn mày, hôm nay không ngờ lại làm kẻ trộm? Xem ta không bắt ngươi vào tù ăn cơm tù là không được rồi.

Bình Xuyên Kỷ Phu nản lòng thoái chí, cầu khẩn nói:

- Là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, kính xin nữ hiệp thủ hạ lưu tình, ta... không phải kẻ trộm...

- Cút! Nếu để ta tiếp tục gặp ngươi nữa, thì ta sẽ móc mắt ngươi cho chó ăn.

Nguyệt Thần yêu kiều gắt một câu, lúc giận giữ, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, diễm lệ.

Hai má Bình Xuyên Kỷ Phu đỏ rực sưng phồng, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng, mặt xám mày tro rời khỏi.

- Chờ một chút!

Song Nhi cười tươi chạy tới, nói với Bình Xuyên Kỷ Phu:

- Thế tử dừng bước, lão gia cho mời!

Bình Xuyên Kỷ Phu vui mừng quá đỗi!

Ông trời ơi, rốt cục tay vén mây mờ, trăng đã tỏ rồi.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #969