- Tiểu Cửu huynh định làm thế nào?
Thấy đôi mắt thâm thúy của Tiểu Cửu, nghe ý trong lời nói của hắn, Tuyết Tử
cũng dự cảm được một điều gì đó, cảm xúc bắt đầu khởi động, bang bang
nhảy loạn, nâng hai má Tiểu Cửu lên, run rẩy nói:
- Huynh….huynh thực sự sẽ xuất binh tới Uy quốc sao?
- Đúng vậy! Lần này phải chơi thật.
Tiểu Cửu nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tuyết Tử, gật đầu chắc chắn.
- Tiểu Cửu, huynh thật tốt.
Trong ánh mắt của Tuyết Tử ngập nước, ánh ra sự dịu dàng, quyến rũ, nói:
- Huynh thực sự…thực sự tình nguyện vì một người phụ nữ không có gì quan
trọng, mà trả giá bằng tính mạng của binh sĩ Đại Yến sao? Tiểu Cửu,
huynh phải biết rằng, một khi khai chiến, sẽ là đẫm máu, là chết chóc!
Số lượng thắng bại, cũng khó mà đoán trước được.
- Nói bậy.
Tiểu Cửu yêu mến nhéo hai má trắng mịn của Tuyết Tử, sa sầm mặt nói:
- Tuyết Tử sao lại là người phụ nữ không quan trọng chứ? Tuyết Tử đã là
thịt xương của ta rồi, ta tình nguyện trả giá mọi thứ vì Tuyết Tử. Đương nhiên…ta cũng có chút tư tâm…
Nhìn cặp mắt sáng rỡ của Tuyết Tử, Tiểu Cửu nói:
- Nếu dưới sự trợ giúp của binh lính Đại Yến, giúp gia tộc Y Đằng giành
được thắng lợi, gia tộc Y Đằng hẳn sẽ nhớ mãi ân tình này, cũng phải cam đoan, chỉ cần Tuyết Tử tỷ tỷ có thể nắm đại cục trong tay, vĩnh viễn
không động binh tới Đại Yến! Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ có đồng ý với yêu cầu
này không?
- Có thể? Tại sao không thể? Ta cũng không phải có dã tâm muốn chiến tranh, đâu thể tự dưng động binh chứ? Hơn nữa…
Tuyết Tử nhếch môi đỏ mọng, oán giận nói:
- Ngoài điều này ra, huynh không phải đã thực hiện được kế vẹn toàn sao?
Tiểu Cửu đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Ta đâu có.
- Còn nói không có?
Tuyết Tử rúc vào lòng Tiểu Cửu, u oán nói:
- Huynh để đệ đệ của ta nhận Khổng đại gia là sư phụ, không phải để trong lòng đệ đệ của ta có thiện niệm với huynh, tin tưởng vào nho đạo sao?
- À? Ta…ta đâu có?
Bị Tuyết Tử nói trúng tâm sự, một Tíểu Cửu chưa từng thấy hổ thẹn cũng đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:
- Tuyết Tử, suy nghĩ của ta bị tỷ đoán trúng, trong lòng thực sự có chút
hổ thẹn, ta không nên dùng kế với người phụ nữ ta yêu thương.
-
Nhưng tuy ta hổ thẹn, tuy bị tỷ phát hiện, ta cũng vẫn muốn như vậy! Bởi vì, cái ta dùng là dương mưu, những gì ta đã làm chỉ là để diệt cái họa rơi xuống đầu Tiểu Y Đằng, để giảm trừ ác khí, huyết khí, sự tàn bạo,
để Tiểu Y Đằng học được nhân nghĩ lễ tín tuyệt diệu! Điều này chỉ có lợi mà không hề có hại với Tiểu Y Đằng! Về lý thuyết, điều này là một việc
tốt với toàn bộ dân tộc, một dân tộc có lòng cầu tiến, không thể dựa vào sự tàn bạo mà đoạt được, phải có thủ đoạn phục hưng dân tộc đàng hoàng, nếu không, giết chóc nữa, thiên lý sáng tỏ, mất nước, diệt dân, là
không thể tránh được! Khổng đại gia là một đại tài đương thời, Tiểu Y
Đằng theo Khổng đại gia học tập, tất sẽ trở thành một minh quân….
- Tiểu Cửu! Huynh không cần tự trách.
Tuyết Tử che miệng Tiểu Cửu, cơ thể mềm mại dán chặt vào ngực Tiểu Cửu, cảm xúc khởi động nói:
- Ta đâu phải không hiểu được dụng tâm lương khổ của huynh chứ? Trên thực tế, ta không những không trách huynh, trái lại còn vô cùng cảm tạ
huynh, cảm tạ huynh vì đã tìm cho đệ đệ của ta một sư phụ tốt..
- Điều này…có thật không?
Tiểu Cửu lau mồ hôi trên trán, nói:
- Tỷ không trách ta là tốt rồi.
Tuyết Tử ôm chặt cổ Tiếu Cửu:
- Sư phụ ta là một một vị đại trí giả, cũng từng nhắc nhở ta về đạo lý
xâm lâu ắt vong, ta luôn nhớ trong lòng, nhưng vì gia tộc Y Đằng nhà ta
đã thất thế, tuy có tâm thay đổi con đường xâm phạt hưng quốc, nhưng
cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
- Bây giờ hy vọng cuối cùng tới rồi, chỉ cần Tiểu Cửu có thể giúp gia tộc Y Đằng của ta phục quốc, ta
nhất định sẽ sửa chữa cái con đường xâm phạt tội ác tày trời này, còn
nữa, đệ đệ của ta còn nhỏ, nếu đoạt quyền kế thành, cũng là do một tay
ta nắm tất cả, trong lòng ta luôn thầm nhủ, huynh tốt, lời huynh nói, ta luôn nghe, huynh sẽ không hại ta.
- Ai! Tuyết tử tỷ tỷ, chỉ cần tỷ có thể hiểu được đại nghĩa này, ta yên tâm rồi…
Trong lòng Tiểu Cửu cảm khái vô cùng, cười khẽ thổi mạnh vào mũi Tuyết Tử, cảm khái nói:
- Nếu ta hại tỷ, thiên lôi đánh chết.
- Xuỵt! Không được ăn nói lung tung.
Tuyết Tử chặn miệng Tiểu Cửu, quyến rũ nói:
- Chúng ta la quan hệ gì chứ? Ta còn không tin huynh, cần huynh nói ngoan thoại sao?
- Tuyết Tử tỷ tỷ, tỷ thật tốt! Ta phát hiện ta không nỡ rời tỷ rồi…
Trần Tiểu Cửu ôm eo mềm mại của Tuyết Tử, cắn tai, dịu dàng nói:
- Không bằng tỷ gả cho ta đi! Cũng không thể để Tiểu Y Đằng mất công gọi mấy tiếng tỷ phu.
- Gả cho huynh? Huynh nói thật sao?
Tuyết Tử đôi mắt quyến rũ, nhìn Tiểu Cửu.
- Đương nhiên là thật!
Tiểu Cửu kéo Tuyết Tử lại, để nàng nghe thấy tiếng tim đập của mình.
- Bây giờ không được.
Tuyết Tử vẽ lấy một vòng tròn trên ngực Tiểu Cửu, u oán nói:
- Nếu thật sự huynh muốn lấy ta, chỉ cần đợi khi đệ đệ ta có thể điều
khiển mọi thứ mới được! Nhưng lúc đó, ta có lẽ là đã hoa tàn ít bướm,
không đẹp như bây giờ nữa rồi..
- Tỷ trở thành lão thái bà, ta cũng thích tỷ.
Tiểu Cửu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Tử, chân thành nói:
- Đợi tỷ hoa tàn ít bướm, ta sẽ đếm xem từ đầu tới trán của tỷ rút cuộc có bao nhiêu nếp nhăn.
- Tiểu Cửu, huynh đừng để ta khóc, được không?
Tuyết tử ôm cổ Tiểu Cửu, trong mắt ngấn nước, có nước mắt đảo quanh, nàng
không dễ dì ép mình phải thu lại cái cảm xúc bắt đầu khởi động này,
tưởng tượng nói:
- Thật hy vọng đệ đệ của ta có thể mau chóng
trưởng thành dưới sự dạy dỗ của Khổng đại gia, trở thành một Thiên Hoàng nhân nghĩa nho chính, đợi tới khi đó, ta sẽ được giải thoát rồi, hoặc
là ta có thuật trú nhan, còn không có nếp nhăn.
Tiểu Cửu ôm cơ thể mềm mại của Tuyết Tử, cơ thể phản ứng lại, liền đẩy Tuyết tử lên giường.
Tuyết Tử ôm ngực mình, không để Tiểu Cửu cởi quần áo, u oán nói:
- Không được! Đêm nay huynh ngủ ở đây, chính là hại ta, ta mới không bị người ta nói là người phụ nữ hư đốn.
Tiểu Cửu bất đắc dĩ, đành sờ soạng lung tung vài cái trên người Tuyết Tử,
mới lưu luyến không nỡ rời phòng Tuyết Tử, rồi quẹo vào phòng Mỵ Nhi.
Vừa mới mở cửa, thấy Tiểu Đường muội muội nâng bụng, ngồi trước giường, u oán nói với Tiểu Cửu:
- Thiếp đoán là Cửu ca yêu Mỵ Nhi tỷ tỷ nhiều hơn thiếp mà.
Tiểu Cửu đổ mồ hôi, ngượng ngùng nói:
- Nàng đừng nói nhảm, nàng không phải đang mang thai, không được gây sức ép sao?
- Ai...ai nói?
Tiểu Đường muội muội đỏ mặt, bĩu môi, buồn bã nói:
- Thiếp hỏi Độc Hoàng tỷ tỷ, Độc Hoàng tỷ tỷ nói có thể được mà, chỉ là…chỉ là cẩn thận chút.
- Nhưng….
Tiểu Cửu vẫn lo lắng như cũ.
- Còn nhưng gì nữa?
Mỵ Nhi mặc chiếc áo ngực màu hồng nhạt, làn da mềm mại như ẩn như hiện ánh vào mi mắt Tiểu Cửu, kéo Tiểu Cửu ngồi lên giường, dán vào lỗ tai hắn
cười, lẩm bẩm:
- Sao chàng còn không hiểu? Người phụ nữ mang thai muốn nhất là ….ăn vụng sao? Chàng còn không tưới hỏa cho tiểu Đường
muội muội, Tiểu Đường muội muội không muốn bị đốt chết rồi.
- Ai dà! Mỵ nhi tỷ tỷ đang nói gì vậy? Xấu hổ chết đi được…
Tiểu Đường muội muội đỏ mặt như say, đứng dậy muốn trốn.
Tiểu Cửu ôm Tiểu Đường muội muội, cười hì hì nói:
- Chạy gì chứ? Không giằng co?
Tiểu Đường muội muội liếc nhìn Tiểu Cửu, cắn môi mọng, chậm rãi lên giường, đôi mắt quyến rũ mê ly, si ngốc nhìn Tiểu Cửu.
Một đêm, mai nở chín độ.
Trần Tiểu Cửu tử vi đạo công đại thành, một đêm, sinh long đảo phượng vẫn
sinh long hoạt hổ, sáng sớm, vượt qua đầu tường, đi thẳng tới Cách Vật
viện, Trư Ngộ Năng mang về một số đồ Tây Dương rất tiên tiến, phải tới
xem đó là thứ gì.
Vị thế tử Bình Xuyên Kỷ Phu đáng thương ngồi đếm sao đêm, cuối cùng cũng ngủ tới sáng sớm.
Ầm..
Ôi.
Cửa chính đột nhiên mở, Bình Xuyên Kỷ Phu bị hồng môn đẩy ra, lăn vài vòng.
- Ai? Mù mắt à.
Bình Xuyên Kỷ Phu đang ngủ say, thần trí mông lung, tỏ ra uy phong của Thế
tử, lớn tiếng chửi rủa. Chợt lóe lên trước mắt, một tay nín lên, ôm mặt, y cũng tự xưng là một cao thủ, vội vàng tránh né.
Ầm……
Y cuối cùng là né được ảo ảnh của cánh tay kia, cùng với bàn tay to, đánh cho áo ngủ của y tan tác.
- Ngươi là ai? Sao lại dám sáng sớm tinh mơ đã chặn ở cửa phủ Hưng quốc
công? Ngươi muốn ám sát Hưng quốc công sao? Người đâu, bắt hắn lại cho
ta.
Nguyệt Thần mắt phượng trợn lên, sát khí bốn phía.
Bình Xuyên Kỷ Phu chưa từng cảm nhận sự uy áp khiếp người như vậy, nội tâm
kiêu ngạo bị áp chế, lại có một sự kích động xin tha thứ.
- Không! Ta…ta không phải thích khách.
Bình Xuyên Kỷ Phu nhìn sát thần xinh đẹp trước mặt này, trong lòng vừa cảm
thấy sợ hãi, vừa bị tư sắc tuyệt thế hấp dẫn làm tỉnh ngủ:
- Ta là…ta là Bình Xuyên Mạc Phủ thế tử, đặc biệt tới cầu kiến Hưng quốc công.
- Ta mặc kệ ngươi là Thế tử không, ngươi còn dám nhìn ta, ta sẽ chọc thủng mắt chó của ngươi.
Nguyệt Thần môi đỏ mọng, dáng vẻ cao ngạo không thể xâm phạm của thần thánh.
Má ơi!
- Đúng! Đúng! Tại hạ…tại hạ đường đột rồi.
Bình Xuyên Kỷ Phu quả nhiên không dám nhìn nữa, nhát gan cúi đầu, cung kính nói:
- Hưng quốc công ở trong phủ, kính xin làm phiền sắp xếp, tại hạ vô cùng cảm kích.
- Không ở trong phủ, ngươi cút đi!
Nguyệt Thần không kiên nhẫn phất tay, liền đuổi hắn đi.
- Lẽ nào Hưng quốc công cả đêm không về?
Bình Xuyên Kỷ Phu vẻ mặt ngạc nhiên.
- Ai nói chứ? Xem ra ngươi cầu kiến Quốc công đại nhân, không có chút thành ý nào.
Nguyệt Thần cáu giận nói:
- Quốc công đại nhân vất vả cả ngày, nửa đêm mới về, lúc rạng sáng, đã đi tới Cách Vật viện thị sát, đâu có thời gian rảnh như ngươi chứ? Ngươi
mau cút đi, cửa của Quốc công phủ không phải chỗ ngươi ngủ, dám ở đây
nữa, ta móc mắt ngươi.
Người phụ nữ này thật lợi hại.
Thấy nói Trần Tiểu Cửu đã đi Cách Vật viện, Bình Xuyên Kỷ Phu đâu còn tâm tư pha trò ở đây, chắp tay với Nguyệt Thần, cũng chạy tới Cách Vật viện, y là không thể không gặp Trần Tiểu Cửu, Nguyệt Thần thấy Bình Xuyên Kỷ
Phu đi xa, trên gương mặt kiều mỵ nâng lên một nụ cười mê người, đi về
sân, đóng cửa lớn, nói với Tuyết Tử đang núp một bên:
- Tiểu nhân như vậy, một đao giết chết là xong, đâu cần phiền phức như vậy chứ?
- Không giết được! Không giết được! Ít nhất là bây giờ chưa thể giết.
Tuyết Tử kéo cánh tay Nguyệt Thần, hâm mộ nói:
- Tỷ tỷ vừa rồi thật uy phong, cho dù muội đang tức giận, cũng không có khí phách lạnh lùng diễm lệ như tỷ tỷ.
- Điều nay còn không đơn giản?
Nguyệt Thần cười khanh khách:
- Ta giết người nhiều rồi, mới trở nên mãnh liệt như vậy, nếu muội hâm mộ ta, chỉ cần giết người là được.
Tuyết tử vẻ mặt kinh ngạc.