Chương 960: Niềm Vui Bất Ngờ


- Tốt! Tốt! Thật quá tốt.

Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, thong thả bước đi mấy vòng quanh đại sảnh, cười lớn:

- Ta biết, chỉ cần đại ca và Tiểu Bạch công tử liên hợp lại, tuyệt đối
sẽ không xuất hiện bất cứ sai lầm nào, hai con cá tanh Tiêu Viên và Viên Trác Kiến bây giờ bị nhốt vào đại lao, cây đổ bầy khỉ tan, những con
tôm tép kia đương nhiên cũng sẽ thấy rõ hướng gió, không dám nhân lúc
cháy nhà mà đi hôi của nữa, kể từ đó, nội hoạn diệt trừ, giang sơn ổn
định rồi.

Đám người Hoa Như Ngọc, La Đồng vui mừng, ánh mắt sáng ngời, khó nén vẻ hưng phấn.

Mã Võ, Phòng Linh, Vương Phi Hổ nhìn nhau, cũng biết kế châm ngòi ly
gián của Định Nam Vương đã hoàn toàn khô kiệt, con đường tương lai của
lão cũng càng ngày càng gian nan.

Tuy nhiên, ba người này đều có thù hận với Định Nam Vương, chỉ cảm thấy tin này thật đáng mừng. Đặc biệt là Vương Phi Hổ, hận không thể ăn xương cốt của Định Nam Vương,
nghe thấy tin này, đương nhiên vui mừng tới tận xương tủy.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Kinh thành nếu đã ổn định, lại không cần lưu lại nhiều binh sĩ như
vậy, là đề phòng sinh sự, không biết đại ca và tiểu Bạch công tử sắp xếp thế nào? Còn có số văn thần kia cũng không cần để họ ôm thành đoàn, cân nhắc một chút về chủ ý…

- Những việc này, tiểu Diệp đại nhân và Nhị Hoàng tử đã suy nghĩ tới rồi.

Khang Thiết thầm nghĩ những việc mà tiểu Trần đại nhân nghĩ thật là chu đáo sâu xa, những việc mà tiểu Diệp đại nhân và nhị Hoàng tử cân nhắc
rất lâu mới suy nghĩ tới, tiểu Trần đại nhân đều đã nghĩ thông suốt.

- Tiểu Diệp đại nhân đã đánh tan một đám văn thần của Tiêu Viêm, điều
tra ra từ trong nha môn, phân thành các tỉnh Hà Nam, Hà Bắc, Lưỡng Hồ,
lại không một ai đảm nhận chính chức, kể từ đó, bọn họ thiên nam địa
bắc, đầu đuôi khó nhìn nhau, cũng không phải chức vị chính, về căn bản
đã cắt đứt khả năng xâu chuỗi, hơn nữa, bọn họ là cùng điều tra, cũng
không giáng cấp, đãi ngộ như thường, cũng khiến họ an tâm, vui vẻ nghe
theo sự sắp xếp của tiểu Hoa công tử! Khi ta xuất phát, các văn thần này đã lên đường.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Vậy dòng chính của Viên Trác Kiến, tiểu Bạch công tử rút cuộc xử lý thế nào? Những người này, luôn là tai họa ngầm.

Khang Thiết cười quỷ dị:

- Huyền Vũ doanh dưới trướng của Viên Trác Kiến tổng cộng có năm vạn
binh mã, người đông thế mạnh, tùy ý chia rẽ, lại tổn thất một đội doanh
binh, vô cùng đáng tiếc! Nhị hoàng tử rút ra hai ngàn tướng sĩ và tinh
binh từ trong Thiết Giáp doanh luân phiên điều động với các tướng sĩ của Huyền Vũ doanh, trong Huyền Vũ doanh từ nhỏ có đội trưởng, nha dịch,
tới lớn có doanh tướng, phó soái, chủ soái, tất cả đều bị trống, đổi lại là nhân mã dòng chính.

Hoa Như Ngọc do dự nói:

- Cho dù như vậy, e cũng không đáng tin?

Mã Võ, Vương Phi Hổ, La Đồng cũng rất đồng tình.

- Nhị hoàng tử cũng hiểu được khiếm khuyết trong đó, lại nghĩ Ninh Đô
trực diện mười vạn đại quân của Bình Châu, áp lực rất lớn, cho nên Nhị
hoàng tử đã mệnh lệnh cho Viên Tử Trình dẫn đại quân đi, nhanh chóng trợ giúp Ninh Đô, giao năm vạn người của Huyền Vũ doanh cho Hoa tướng quân
chỉ huy.

- Một tiểu Bạch công tử thật tốt, không ngờ lại đá bóng cao su tới Ninh Đô.

Trần Tiểu Cửu sửng sốt, bỗng cười lớn:

- Đến thật tốt! Đến thật tốt! Mã Võ tướng quân, Vương Phi Hổ tướng
quân, Chu trị Sơn tướng quân đều là Đại tướng bách trận, thuộc hạ chính
không có dòng chính, vừa xinh luyện thành một đội tinh binh bách chiến
bách thắng của Huyền Vũ doanh.

- Đa tạ Trần đại nhân tín nhiệm.

Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn vội vàng đứng dậy tạ ơn, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, cảm thấy cảm động.

Bọn họ vốn là tướng hàng, tướng hàng đương nhiên có sự khác biệt về bản chất với dòng chính. Tuy Trần Tiểu Cửu luôn nói dùng người không nghi,
nghi người không dùng, nhưng Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn bí mật
nghị luận, cảm thấy Trần Tiểu Cửu có thể sẽ đánh tan bọn họ, điều nhập
trong Thiết Giáp doanh làm phó soái, tướng quân, nhưng tuyệt đối sẽ
không đảm nhiệm chức vụ chính, cũng sẽ không cho quá nhiều quyền lực
điều binh.

Nhưng…, sự bổ nhiệm lúc này của Trần Tiểu Cửu, khiến họ cảm thấy hổ thẹn.

Hóa ra câu nói “dùng người không nghi, nghi người không dùng” của Trần
Tiểu Cửu thật không phải là tùy ý nói ra, không chỉ không đánh tan ba
người Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn, lại còn trong chốc lát khiến họ
tự mình dẫn suất năm vạn người của Huyền Vũ doanh, đây là ma lực và sự
tín nhiệm cần biết bao nhiêu chứ?

Do là quan sát, sự khác
biệt về dùng người giữa Định Nam Vương và Tiểu Cửu lớn cỡ nào? Cho dù là xách giày cho Trần Tiểu Cửu cũng không xứng.

Ba người chỉ là nghĩ như vậy, lại cảm thấy trong lòng ấm áp, ơn tri ngộ này, làm sao báo đáp.

- Viên Tử Trình?

Tuyết Tử nghe thấy Viên Tử Trình tới Ninh Đô, liền ngồi không yên, vặn
người đi tới bên cạnh Tiểu Cửu, trong đôi mắt mê người hé ra sự kỳ vọng, nhìn Khang Thiết, lắp bắp nói :

- Viên Tử Trình trở về từ Uy quốc rồi sao?

- Ồ!

Thấy đôi lông mày Tuyết Tử run lên, ánh mắt hiện ra nước mắt, Tiểu Cửu
cũng mới nhớ tới, Viên Tử Trình và quân đoàn Anh Mộc theo Bình Xuyên Kỷ
Phu đi về Uy quốc, là để đón đệ đệ ba tuổi của Tuyết Tử trở về…, không
phải hiệp trì, là bảo vệ! Bảo vệ mới đúng.

Tiểu Cửu nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười nói:

- Nhìn xem, ta lại quên mất việc này rồi! Không sao, không cần căng
thẳng như vậy, Bình Xuyên Kỷ Phu trúng kịch độc độc môn của Độc Hoàng,
bất luận thế nào, cũng sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta,
duy chỉ có ngoan ngoan mà phối hợp thôi.

Rồi nói với Khang Thiết:

- Còn ngốc nghếch đứng đó làm gì? Tuyết Tử tỷ tỷ của ta sắp khóc ra rồi..

- Chàng…chàng mới khóc ấy.

Trước mắt nhiều tướng thần như vậy, bị Tiểu Cửu thân mật gọi một tiếng
Tuyết Tử tỷ tỷ, Tuyết Tử đỏ mặt lên, đôi môi mọng mím chặt, xấu hổ tới
mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, u oán liếc mắt với Tiểu Cửu, mềm
mại nói:

- Thật là lời gì cũng dám nói. …

- Tuyết Tử cô nương, cô nương yên tâm, ta tiếp theo đang muốn nói tới việc này đây.

Khang Thiết nói:

- Quân đoàn Anh Mộc, Viên Tử Trình hợp tác với Bình Xuyên Kỷ Phu trở về Uy quốc, thuận lợi đón được đệ đệ của Tuyết Tử cô nương về kinh thành,
lệnh đệ bình an vô sự, xin Tuyết Tử cô nương không cần lo lắng.

- Thật sao?

Tuyết Tử cũng không để ý có nhiều người ở đó, vui mừng kêu lên, ôm lấy cổ của Tiểu Cửu vừa nhảy vừa giật:

- Đệ đệ về rồi! đệ đệ về rồi! Thật tốt! Thật là quá tốt rồi.

Nàng hưng phấn tới quên hết cả, thơm mấy cái lên mặt của Tiểu Cửu, nước mắt trong suốt chảy xuống, làm ướt gương mặt Tiểu Cửu.

- Ừ! Nước mắt đắng quá.

Tiểu Cửu lè lưỡi, liếm một chút trên mặt Tuyết Tử, cười trêu ghẹo.

Bị Tiểu Cửu liếm một chút, Tuyết Tử mới ý thức được sự thất thố của
mình, vội vàng nhảy ra khỏi lòng Tiểu Cửu, ôm hai má nóng bỏng, thấp
giọng nỉ non:

- Ban ngày, liếm cái gì mà liếm? Thật là không biết xấu hổ…

Ai dà! Tuyết Tử tỷ tỷ càng ngày càng điều tình rồi, đây không phải ám thị để mình tối lên liếm mặt của nàng sao?

- Ừ.., ta nhớ rồi.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Bình Xuyên Kỷ Phu có về cùng không? Độc của hắn còn chưa giải.

Khang Thiết nói:

- Bình Xuyên Kỷ Phu về rồi, hơn nữa hình như có ẩn tình gì khó nói, vội vã muốn gặp mặt nói rõ với Trần đại nhân, cũng giục đại nhân mau chóng
về Kinh thành.

- Vội muốn gặp ta?

Trần Tiểu Cửu
nhìn Tuyết Tử, mơ hồ có thể đoán được tâm tư của Tuyết Tử, kinh thành
này xem ra nhất định phải về một chuyến rồi.

Sau khi Khang
Thiết đem lời nhắn nhủ nói ra, ăn qua loa bát cơm, uống ít rượu, rồi vội vàng trở về Kinh thành, quan hệ giữa Diệp Ngâm Phong và Nhị hoàng tử
rất vi diệu, cần phải có Khang Thiết trộn đều hòa hợp, bằng không… còn
thật e là sẽ phức tạp.

Tuyết Tử cũng muốn đi cùng về, nhưng
Tiểu Cửu ép buộc ở lại, phải đợi Viên Tử Trình dẫn đại quân tới, chỉnh
lại quân, lúc này mới về kinh thành, Tuyết Tử bất đắc dĩ, đành đồng ý.

Năm ngày sau, Viên tử Trình lĩnh suất năm vạn nhân mã của Huyền Vũ doanh chạy tới Ninh đô.

Tiểu Cửu đón gió tẩy trần vì Viên Tử Trình, lại giới thiệu đám tướng
quân Mã Võ,Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn cho ông ta quen, buổi tối lúc rảnh
rỗi, mới nhắc tới những việc nghe thấy nhìn thấy ở Uy quốc.

Tuyết tử ở một bên lắng nghe, Viên Tử Trình đương nhiên sẽ không nói
những việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng, chỉ là kể về những thứ nhìn
thấy trên đường.

Tuyết Tử hỏi vài vấn đề về tinh thần và sức khỏe của đệ đệ, Viên Tử Trình nói khỏe, Tuyết Tử mới yên lòng.

Tiểu Cửu lại hỏi:

- Bình Xuyên Kỷ Phu tìm ta có việc gì?

Viên Tử Trình nói:

- Sau khi Bình Xuyên Kỷ Phu về Uy quốc, bị ca ca của hắn Bình Xuyên Vũ
Phu ức hiếp không được, buồn bực không vui, cố ý muốn đi theo chúng ta
về, la hét ầm ĩ muốn gặp đại nhân, ta cũng đoán không ra rút cuộc hắn có tâm tư gì?

Tiểu Cửu nghe tới đây, cũng không cần hỏi lại, đã đoán được rõ mười phần tâm tư của Bình Xuyên Kỷ Phu.

Năm vạn binh mã của Huyền Vũ doanh vốn là dòng chính của Viên Trác
Kiến, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có tố chất, là một đội tinh binh.

Nếu không phải Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử liên hợp lại dùng kế
chế phục Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến, cục diện đó còn thật không dễ khống
chế.

Sau khi Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc ban đêm mây mưa thất thường trên giường, thương lượng một chút, ra quyết định, giao quyền
chỉ huy Huyền Vũ doanh cho Mã Võ, Vương Phi Hổ làm phó tướng, Chu Trị
Sơn đảm nhiệm doanh tướng, La Đồng thăng nhiệm thành tướng quân Thiết
Giáp doanh, Hắc Sơn làm phó tướng.

Mà một vạn Thiết Giáp
doanh, năm vạn Huyền Vũ doanh, cùng với ba vạn phủ binh của Ninh Đô tổ
hợp thành đại quân, cùng nghe sự điều hành của Trấn quốc đại nguyên soái Hoa Như Ngọc.

Phòng Linh đảm nhiệm chức quân sư đại quân chinh nam, hiến kế cho Hoa Như Ngọc.

Trần Tiểu Cửu còn bảo đảm, lần nầy về kinh thành, giao những bổ nhiệm này cho Hoàng thượng, buộc Hoàng thượng phê chuẩn.

Suy nghĩ tới quan hệ đặc thù của Tiểu Cửu và Hoàng thượng, việc này chắc chắn là ván đã đóng thuyền rồi.

Mã Võ, Vương Phi Hổ, Chu Trị Sơn nắm quân nhiều năm, sau khi làm tướng
hàng, dưới tay không có binh, trong lòng chột dạ, ngứa ngáy, rất khó
chịu, nhưng hiện giờ lại nắm trong tay quyền điều hành năm vạn đại quân, sao lại không vui cho được? Trong lòng lại vô cùng khát khao và khâm
phục Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc.

Mã Võ từng giờ từng phút cũng không muốn chậm trễ, sau khi xác lập quân quyền, bắt đầu hỏa tốc luyện binh.

Vào ban đêm, đại trướng Bình Châu, truyền tới tiếng gầm của Định Nam Vương.

- Bốp..

Cái chén bị quăng xuống đất, vỡ nát.

Định Nam Vương lúc này mới phát hiện, mình ngoài ném chén ra, lại không làm được gì cả.

- Tiêu Viêm cẩu tặc, hại người rất nặng, uổng ta phí mất tính mạng của
bảy vạn tướng sĩ, giằng co với Hoa Như Ngọc và Tiểu Cửu như vậy, còn lão cẩu này ba hoa chích chòe, lại vô dụng như vậy, trong tay có năm vạn
tướng sĩ, lại còn sống mà bị ném vào đại lao, hận! Ta thật hận.

Định Nam Vương nổi trận lôi đình, văn thần võ tướng dưới đây ai cũng ỉu xìu ảo não, không nói một lời.

Sĩ khí đã thấp tới tận cùng.

- Ai! Các ngươi đều đi ra đi! Ta cần một mình yên tĩnh!

Định Nam Vương phát tiết xong rồi, lại suy sụp ngồi trên ghế, phất tay, ra hiệu văn thần võ tướng lui ra ngoài.

Lão che mắt, nội tâm vô cùng thống khổ, cảm thấy mình là một con thú bị thương, còn Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc lại là người thợ săn giảo hoạt, vây
mình trong lồng sắt, không thể thoát được.

Lúc này, Định Nam Vương biết cảnh ngộ mình đang gặp phải xấu hổ biết bao.

Lũ chiến lũ bại, gần như khiến đại quân Bình Châu rơi xuống.

Hơn nữa, đám đại tướng có thực lực Mã Võ, Phòng Linh, Vương Phi Hổ lại
hàng địch, dẫn tới quân tâm dao động, sĩ khí thấp tới cực điểm.

Còn sự suy tàn của Tiêu Viêm, khiến Định Nam Vương hoàn toàn đánh mất
tia hy vọng cuối cùng. Đường lối quân sự đủ mọi nghi ngờ, sức hấp dẫn cá nhân giảm xuống, cứ thế, lãnh tụ uy tín đương nhiên gặp phải sự khiêu
chiến nghiêm trọng.

Định Nam Vương cắm ngón tay vào trong mái tóc bạc trắng, lại không biết nên giải thoát thế nào.

- Vương gia…

Định Nam Vương ngẩng đầu nhìn, lại thấy Hàn Bình còn chưa rời đi, đứng
trước mặt mình, trên mặt có một nụ cười tự tin mà thản nhiên.

- Sao ngươi còn chưa lui?

Định Nam Vương thấy gương mặt của Hàn Bình không hề u sầu, trong lòng có chút không vui.

- Thần biết Vương gia đang lo lắng điều gì?

Hàn Bình chắp tay nói:

- Thần có một kế, có thể khiến Vương gia cải tạo càn khôn…

- Hả?

Định Nam Vương vui mừng:

- Còn không mau nói đi.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #960