Dự đoán của Tiểu đạo đồng hoàn toàn chính xác. Đối với tiểu nhân bỉ ổi như Trần Hải, cho dù là chủ động đầu hàng, Tiểu Cửu cũng coi
thường không thèm để ý, muốn giết cho nhanh.
Đám người Tiểu
Cửu uống rượu chúc mừng, để cha con Mã gia đi tới trước cửa tù làm nhục
Trần Hải một trận, mắng tới máu chó xối đầu.
Sau đó, hắn mới dẫn theo La Đồng, Hắc Sơn bước vào khảo vấn tình báo.
Loại người như Trần Hải mồm miệng còn không bằng đũng quần đàn bà, Tiểu Cửu giả ý cho phép y đầu hàng, tha cho y một mạng, Trần Hải từ đầu tới
cuối, tường thuật lại hết những gì mình biết về cách bày binh bố trận,
cơ mật chính trị của Định Nam Vương.
- Tiểu Trần đại nhân, ta coi như là cải tà quy chính, lập công chuộc tội chứ?
Dáng vẻ lấy lòng của Trần Hải, trên mặt mang theo dấu roi cũng không
nghĩ tới bản thân là chủ soái, còn chưa đợi bị thượng hình, đã đầu hàng
cầu xin tha thứ rồi.
Sự nhu nhược như vậy, cũng không gặp nhiều.
- Ừ! Ngươi coi như lập công rồi…
Tiểu Cửu vẻ mặt cười quỷ dị,:
- Nhưng…bổn đại nhân suy đi nghĩ lại, vẫn là không nhận sự đầu hàng này của ngươi mới phải.
- Tại sao? Đại nhân vừa rồi không phải đã đồng ý rồi sao?
Trần Hải sợ hãi trừng mắt:
- Đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói không giữ lời.
- Nhất ngôn cửu đỉnh cái bà ngươi ấy! Đối với tên lừa đảo nhà ngươi,
nhất ngôn cửu đỉnh cái rắm! Ta lừa ngươi rồi, ngươi có thể thế nào?
Tiểu Cửu hung hăng tát một cái giáng trời vào miệng Trần Hải, mắt trợn
trừng nhìn khuôn mặt bị đánh đỏ ửng, quai hàm sưng lên, gắt một cái,
cười lạnh nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh? Ha ha, ngươi nói được cũng không tệ, ta nếu giết ngươi rồi, ai có thể biết ta lừa ngươi chứ? Ha ha…
- Ngươi…đê tiện.
Trần Hải tức giận, ngửa mặt đỏ lên, nửa còn lại lại xanh mét, vừa muốn
chửi ầm lên một trận, vừa nghĩ cái mạng nhỏ của mình bị người ta nắm
trong tay, đâu có tư cách kiêu ngạo chứ? Lại cúi đầu lấy lòng nói:
- Đại nhân muốn chiêu hàng Vương Phi Hổ, muốn chiêu hàng Mã Võ, tại sao lại không chiêu hàng ta chứ? Ta xin thề, nhất định sẽ trung thành với
Trần đại nhân, nhất định sẽ tôn kính Đại yến, trung can nghĩa đảm.
Nghe Trần Hải cúi đầu, trong lòng Tiểu Cửu giận dữ, lại vả một cái vào miệng, cười lạnh nói:
- Lão già, cái mồm này của ngươi, không thể nói một chút nào là lời
thật lòng! Trung thành và tận tâm? Trung can nghĩa đảm? Ngươi nhận ra
họ, họ lại không nhận ra ngươi.
- Trần đại nhân, ta cầu xin đại nhân.
Trần Hải rên rỉ:
- Ta là nói thật, chỉ cần đại nhân cho phép ta hàng, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân, báo đáp công ơn tái tạo.
- Được! Ta cho ngươi một cơ hội.
Tiểu Cửu cười nói:
- Nếu ngươi hàng rồi, vậy vợ ngươi phải làm sao? Ngươi có thể phản bội lại không?
Trần Hải nói:
- Nam nhi sinh đương lập thế, báo đáp quân ân, đâu để ý nhiều như vậy chứ?
Bốp!
Hoa Như Ngọc vừa đúng lúc tiến vào, nghe thấy lời của Trần Hải, tức
giận bừng bừng, liền tát một cái vào miệng Trần Hải, khiến y như nứt
miệng ra.
- Ừ…
Trần Hải miệng nứt rồi, đau nhức vô cùng, nước mắt rầm rầm chảy xuống, cũng không nói được lời nào nữa.
Hoa Như Ngọc trừng mắt nhìn Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Nửa đêm, hoặc là ngủ, hoặc là làm chút chính sự, đùa giỡn với tên
khốn khiếp này ở đây làm gì chứ? Còn không sợ bị đau lưỡi.
….
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, lạnh lùng nhìn Trần Hải mặt đầy máu, từng chữ một nói:
- Ngươi không thể từ đầu tới cuối theo Định Nam Vương, là bất trung,
bất nghĩa, không tiếc tính mạng của thê tử, là bạc tình, bạc nghĩa, còn
ta lại có tinh thần thích sạch sẽ, đối đãi với những người bất trung bất nghĩa, bạc tình bạc nghĩa chỉ có một chữ: Giết.
Trần Hải nghe vậy, như rơi vào hố băng, liền ngất đi.
- Nửa đêm, sao nàng còn chưa ngủ?
Tiểu Cửu vuốt gương mặt của Hoa Như Ngọc, trêu ghẹo nói:
- Có phải không có ta nằm cùng, Hoa muội muội trằn trọc, không ngủ được không?
- Phì! Không biết xấu hổ.
Ánh mắt Hoa Như Ngọc tràn đầy phong tình, vừa liếc mắt đưa tình với
Tiểu Cửu, vừa liếc thấy La Đồng còn ở phía sau, đành dừng lại lời nói mờ ám, hung hăng liếc nhìn Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Cha con Mã
gia cảm động ân đức của chàng, sốt ruột muốn lập công, ngay đêm khuya
cũng đi tới muốn thuyết phục Chu Trị Sơn! Cho dù ta ngăn cản nữa, đương
nhiên cũng phải đi cùng để khuyên giải…
- Mã lão đầu vẫn thật có đủ ý à.
Tiểu Cửu cười toe toét:
- Vậy rút cuộc thế nào? Chu Trị Sơn là cháu ruột của Mã lão đầu, để ông ý đi thuyết phục, hẳn có chút hy vọng.
- Được rồi.
Trong lòng Hoa Như Ngọc cũng vô cùng hứng khởi, vuốt sợi tóc mái, dịu dàng nói:
- Cha mẹ Chu Trị Sơn mất sớm, vợ mất vì khó sinh, không có gánh nặng
trên người, chỉ dựa vào một nhà Mã Võ mà sống, bây giờ Mã Võ hàng rồi,
hắn đâu có lý gì mà chỉ lo thân mình chứ?
- Ừ! Lão tướng ra trận, một người tựa hai.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Đi! Chúng ta đi gặp Chu Trị Sơn, ta thích những người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Trần Tiểu Cửu lại thịnh tình khoản đãi Chu Trị Sơn, an ủi Chu Trị Sơn.
Trên thực tế, Chu Trị Sơn tuy mất đi tự do, nhưng có đồ ăn ngon, có
rượu có thịt, chưa từng chậm đãi, thật chưa nói tới kinh ngạc.
Chu Trị Sơn lại thể hiện sự trung thành với Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc.
Tiểu Cửu nâng chén rượu lên, nói với cha con Mã gia và Chu Trị Sơn:
- Mã tướng quân, Đại Hổ, Tiểu Hổ huynh đệ, Chu huynh đệ, các vị đều là
anh hùng tài giỏi không được trọng dụng, đều là những người đàn ông
trung can nghĩa đảm, Tiểu Cửu ta bình thường khâm phục và kính trọng
nhất chính là những đại anh hùng như các vị đây, hảo hán à! Hôm nay
chúng ta tuy từ thù thành bạn, ta liền coi các vị là huynh đệ của mình,
cũng sẽ đối xử với các vị như với huynh đệ của Thiết Giáp doanh, tuyệt
không chút nghi ngờ, dùng người không nghi, nghi người không dùng, đây
là tám chữ châm ngôn của ta.
- Từ nay về sau, Tiểu Cửu ta
cùng với các vị sẽ là đồng chí đồng cam cộng khổ, mọi người đồng tâm
hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, cùng xây dựng một công huân bất thế, phương
vị chính lộ.
Lại chỉ vào Phòng Linh, nói với Chu Trị Sơn, Đại Hổ, Tiểu Hổ, Trương Chi Đào:
- Các vị cũng cứ yên tâm, Hoàng thượng đương thời nhân nghĩa vô song,
Mã tướng quân hiểu rất rõ, Phòng tiên sinh có thể lấy thân thử nghiệm,
không cần ta nói nhiều, chỉ cần các vị một lòng vì nước, tiền đồ vô
lượng.
Chu Trị Sơn, Đại Hổ, Tiểu Hổ vui mừng, cười ha ha, cùng cạn ly với Tiểu Cửu.
Một bữa yến tiệc, quen thuộc rất nhiều, cũng giống như bạn lâu năm vậy.
Chu Trị Sơn và Vương Phi Hổ có quan hệ tốt, nên Chu Trị Sơn vỗ ngực, dẫn Tiểu Cửu đi gặp Vương Phi Hổ.
Đâu ngờ Vương Phi Hổ thà chết không hàng, còn chửi mắng Chu Trị Sơn một trận, Chu Trị Sơn da trâu thổi ra, không hoàn thành nhiệm vụ, hai má đỏ bừng.
Tiểu Cửu cười ha ha, vỗ vai Chu Trị Sơn, cổ động nói:
- Không sao, không ngừng cố gắng, anh hùng như Vương Phi Hổ, ta thích.
- Cái gì? Trần Hải bị Hoa Như Ngọc lừa rồi? Mã Võ đã đầu hàng? Ai dà..., lão già này làm ta sai lầm không ít.
Nghe phó tướng Tào Kim Đức bẩm báo lại tình hình thực tế, Định Nam
Vương tức tới nổ phổi, chén trà trong tay lại bốp một cái vỡ trên mặt
đất.
Trong lòng lão hiểu rõ, cha con Mã gia thoát khỏi nhà
giam, không khác thả hổ về rừng, con người Mã Võ này hoặc là không phản, mà một khi đã phản rồi, chín đầu trâu cũng không kéo lại được. Đây đối
với bản thân là một mối tai họa ngầm nghiêm trọng.
Vốn dĩ
mình nghĩ rất tốt, chỉ cần Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ chết, thể xác và tinh
thần của Mã Võ đều tiều tụy, cũng không sống được bao lâu, tai họa ngầm
này tất tự bị diệt trừ.
Đâu ngờ tên khốn khiếp Trần Hải này lại làm hỏng việc này chứ.
Không chỉ là làm hỏng, ngay cả bản thân y cũng bị bắt đi, theo cái đầu
nhu nhược của Trần Hải, nếu y không hàng, heo cái cũng có thể trèo cây.
Sau khi Định Nam Vương hận tới đáng sợ, đi xung quanh cái trướng da hổ ba vòng, thở phì phì nói với Lam Linh:
- Mau đi, bắt vợ con Trần Hải giải vào đại lao, trông giữ nghiêm ngặt.
Định Nam Vương cả đêm không ngủ, quay ngang quay ngửa, đứng ngồi không yên.
Lúc sáng sớm, liền đích thân dẫn theo mười vạn thiết kỵ lao tới Lương huyện.
Đâu ngờ được Tiểu Cửu hình như sớm đã biết lão sẽ tới, cả buổi sáng
đứng trên cổng thành, đợi Định Nam Vương tiến vào công thành.
Bên cạnh Định Nam Vương đều là quân tinh nhuệ, và những khí giới như thang, xung chùy, cái gì cần cũng có.
Nhưng đạn dược mà Chung Việt mang tới lại rất nhiều.
Đối mặt với sự công kích Định Nam Vương đích thân thống soái mười vạn
quân không sợ chết kia, Tiểu Cửu cũng không thể đau lòng, tận lực phóng
đạn dược ra.
Khói súng tràn ngập, máu thịt vung tung toé.
Sau một giờ giằng co, trả giá bằng tính mạng của mười ngàn binh sĩ,
Định Nam Vương cuối cùng cũng sợ, sắc mặt xanh mét, gõ kẻng thu binh.
- Ngô Nguyên, nếu ngươi muốn liều mạng, cứ tới, Lương huyện ở đây, ngươi cứ đánh! Ta chờ ở đây, phụng mệnh tới cùng.
Trần Tiểu Cửu đứng trên đầu thành, uy phong lầm lẫm, thật có phong độ của một đại tướng.
Hoa Như Ngọc đứng bên cạnh Tiểu Cửu, nhìn gương mặt xanh mét của Định
Nam Vương, cười ngượng, mời Phòng Linh, cha con Mã gia, Chu Trị Sơn ra,
chỉ vào Định Nam Vương, hừ nói:
- Thường có câu: cao vị nãi
hữu đức giả cư chi (Những người có địa vị cao thường là ngươi có đức)!
Giống đám tiểu nhân các người, hành vì bỉ ổi đê tiện, muốn giết hại
những người muốn lập công chuộc tội, tàn sát công thần, bội bạc vong ơn, cũng muốn đánh cắp giang sơn, há chẳng phải là cho cười cho thiên hạ
sao? Lại có bao nhiêu chí sĩ có tri thức, cải tà quy chính, hoàn toàn
tỉnh ngộ.
- Nhìn xem! Mã tướng quân, Mã Đại Hổ, Mã Tiểu Hổ,
Phòng tiên sinh chính là ngọn núi lớn ngăn cản trước mặt ngươi, mặc
ngươi cương cân thiết cốt, cũng đừng mơ tưởng có thể vượt qua.
Định Nam Vương trái tim rung mạnh, như bị sét đánh, chỉ vào đám người Phòng Linh, run rẩy la mắng:
- Phản tặc, các ngươi đều là quân phản tặc, các ngươi sẽ không được chết tử tế đâu.
- Ha ha...phản tặc?
Tiểu Cửu cười lớn:
- Nói tới phản tặc, ta lại bắt thêm một người, còn chưa đợi ta dùng
hình, liền chủ động nói hết bí mật mà hắn biết ra! Một lòng muốn đầu
hàng ta, nhưng ta lại không cho hắn đầu hàng! Hừ…Ngô Nguyên, ngươi biết
ta đang nói tới ai không?
Định Nam Vương trong kẽ răng như rít ra mấy chữ:
- Con chó Trần Hải này, mẹ nó, ta phải băm hắn ra thành tám mảnh.
- Lão tặc Ngô Nguyên, ngươi vẫn không uổng danh là người có học, khâm phục! Khâm phục.
Trần Tiểu Cửu quát:
- Mang Trần Hải ra đây.
Trong chốc lát, Trần Hải bị trói đã được đưa lên đầu thành.
Tiểu Cửu chỉ vào Trần Hải, cười nói:
- Ngô Nguyên, có nhiều trung thần tướng tài ngươi không cần, còn sợ cái gì mà soán quyền bức cung, tàn sát năng thần, tận dùng gian thần tiểu
nhân, hôm nay ngươi tự nhận lấy ác quả, còn có thể trách ai? Ha ha…,
những kẻ tiểu nhân như vậy, ta sẽ diệt trừ thay ngươi.
Ngoái đầu nhìn lại, nói với Hắc Sơn:
- Còn không hành hình?
- Được.
Hắc Sơn trả lời một tiếng, quỷ đầu dao giơ lên cao, rồi hạ xuống rất mạnh.
Máu văng tung tóe.
Cái đầu không nhắm mắt kia của Trần Hải lắn xuống chân tường thành, vẫn không ngừng lại, vừa vặn lăn tới chân Định Nam Vương, dùng đôi mắt lăn
tăn máu trừng lên nhìn Định Nam Vương, tràn đầy ác khí.
Định Nam Vương lòng còn sợ hãi, lên ngựa, giẫm lên đầu Trần Hải tới nhão nhoét, lúc này mới ổn định lại tinh thần.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào tướng lĩnh dưới thành kia, nói:
- Thường nói, chính nghĩa được ủng hộ, bất nghĩa quả trợ! Ngô Nguyên
lão tặc vẫn là nỏ mạnh hết đà, các vị tướng quân chủ tướng lòng dạ biết
rõ! Ha ha.., từ Phòng tiên sinh, Mã tướng quân, ta được biết, trong các
chư vị tướng quân đây có anh hùng hảo hán, nhưng sống giữa những gian
nhân, không những không được trọng dụng, còn luôn phải đối mặt với sự
tàn ác của tên gian nhân tàn ác Ngô Nguyên này! Thật là thống khổ.
Lời vừa nói ra, khiến Định Nam Vương sợ tới mồ hôi lạnh toát ra:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì? Ngươi…ngươi có ý gì?
- Ta còn có thể có ý gì ? Đương nhiên là ý muốn cầu hiền rồi.
Tiểu Cửu cười rất quỷ dị, tiếp tục mê hoặc nói:
- Các vị chủ tướng, các vị là gian, là trung, là người tài hay là kẻ
tầm thường, là bị xa lánh, hay là lên như diều gặp gió, ta đều hiểu rõ
thông qua Phòng tiên sinh và Mã tướng quân! Ha ha..bổn đại nhân cầu hiền nhược khát, bất kể hiềm khích trước đây, có lòng muốn chiêu mộ người
tài, chỉ cần thời cơ tới, bổn đại nhân ắt sẽ phái người thích hợp tới
lựa chọn trước, kính xin các vị năng thần cán sử kiên nhẫn chờ đợi.
- Đương nhiên rồi, nếu các vị không đợi được, cũng có thể chủ động liên hệ với ta, ta ắt sẽ đối đãi như thượng khách! Nhưng đầu tiên phải tự
biết mình, nếu là gian thần tiểu nhân, giống như tên giảo hoạt Trần Hải
kia, cẩn thận ta chém cái đầu của người đó.
Một hòn đá nặng tựa ngàn cân.
Ngang nhiên đào tường như vậy, chỉ khiến cả đại quân của Định Nam Vương bàng hoàng, ngơ ngác nhìn nhau, xáo động hỗn loạn.
- Không được ồn ào! Ai trái lệnh, trảm.
Định Nam Vương liên tiếp gặp đại bại, lại có các đại thần đức cao vọng
trọng Phòng Linh, Mã Võ, tìm Trần Tiểu Cửu nương tựa, hơn nữa, lại thêm
những lời trống động nhân tâm này nữa, thật khiến người ta có cảm giác
nghiêng nguy như mưa gió tới.
Lòng dạ hắn biết rõ, nơi đây không nên ở lâu.
Hơn nữa, trước khi không có tướng sĩ nào dưới trướng trung thành, Lương huyện này không thể tới tấn công nữa.
Mồm mép của thằng nhãi này, còn lợi hại hơn cả thương mâu.
- Rút lui.
Định Nam Vương phất tay, dẫn đại quân, hốt hoảng lui lại, dường như ngay cả các thi thể dưới thành cũng không để ý.