Tại chỗ không một tiếng động lại thấy sát khí. Nguyệt Thần võ công cao
cường, cho dù Hoa Như Ngọc, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng ba người cùng liên
thủ lại, cũng không đọ lại được với Nguyệt Thần, đâu ngờ lại có thể bị
một chiêu của “Hồng Hạnh”, ép vào đường cùng.
Tuy “Hồng Hạnh” dựa vào lực công đánh lén, nhưng sát khí ẩn giật này không thể tra ra
sự nhẵn nhụi, trong nháy mắt tốc độ như sấm sét, một chưởng dời non lấp
bể, khiến Nguyệt Thần kinh sợ tới như vậy, thật là hãn hữu.
Nguyệt Thần biết mình không trốn tránh được, chỉ có thể lui, lui nữa, lui cho tới khi không thể lui được nữa.
Nhưng “Hồng Hạnh” lại như giòi trong xương, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với Nguyệt Thần.
Bàn tay mềm mại kia khi muốn đánh vào bộ ngực đầy đặn của Nguyệt Thần,
một kiếm khí quỷ dị bao phủ tới, thẳng tới mặt “Hồng Hạnh”.
- Kiếm pháp hay.
“Hồng Hạnh” mở miệng nói, lại là tiếng của đàn ông.
- Tốt cái đầu ngươi.
Nguyệt Thần sợ tới đỏ ửng mặt, che ngực, khẽ kêu lên:
- Tướng công, người này muốn giết vợ của chàng, chàng giết hắn cho thiếp..
Nói xong, thuận tay xuất ra bảo kiếm, thoát ra, hai người cùng vây quanh “Hồng Hạnh”.
- Ha ha …song kiếm hợp bích, chồng xướng vợ theo sao?
Ba tiếng cười lớn của “Hồng Hạnh”, bay nhanh ra khỏi cửa, cũng không
chạy trốn, dưới trời sao mờ mịt, một tiếng cười của Yên Nhiên, xông tới
khiêu khích hai người Nguyệt Thần, Tiểu Cửu.
Trong mắt Tiểu
Cửu lóe ra một chút vui mừng, cười với Nguyệt Thần, “vợ” đừng sợ, phu
thê đồng tâm, sự đồng tâm này, hai người cùng nhau đánh hắn.
- Lại là hắn! Còn giả mạo Hồng Hạnh lừa ta, thật là khinh người quá đáng.
Lúc này Nguyệt Thần cũng bừng tỉnh, hai má đỏ lên, môi đỏ mọng, buộc
lại cái đường cong lạnh lùng diễm lệ, con ngươi quyến rũ bắn ra sự xấu
hổ và giận dữ, đánh thẳng tới “Hồng Hạnh”.
Ba người gặp nhau trên không trung.
Song kiếm hợp bích, công lực vô cùng, “Hồng Hạnh” chỉ dựa vào một đôi tay không, xuyên qua bóng kiếm, vô cùng thành thạo.
Đám người Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc, Tuyết Tử, Đan Nhi,
Song Nhi, La Đồng, Phòng Linh, Thôi Châu Bình nghe thấy có tiếng đánh
nhau, vội vàng chạy tới xem xét tình hình.
Lại thấy Nguyệt Thần, Tiểu Cửu song chiến với “Hồng Hạnh” một thân hắc y, không ngờ đánh rất lâu, vẫn không phân thắng bại.
Hồng Hạnh chỉ vào “Hồng Hạnh” một thân hắc y trên không trung, không khỏi kinh ngạc thất sắc:
- Cô ta…cô ta sao lại giống hệt với ta chứ? Sư phụ.. đó không phải muội, đó là giả, tỷ…tỷ giết cô ta …
Khi đang nói, Hồng Hạnh nhảy lên, bay đến chỗ giao chiến.
Không đến ba hiệp, Hồng Hạnh tức giận liền bị “Hồng Hạnh” giả mạo đã một phát trúng mông, chật vật ngã xuống.
- Ai dà, đau quá.
Hồng Hạnh tức giận:
- Ngươi dám đá mông ta? Ta giết ngươi….
Hồng Hạnh vừa muốn đứng lên, lại bị Hỗ Tam Nương kéo lại, cười nói:
- Người ta vừa rồi muốn giết muội, muội đâu còn mạng chứ? Yên tâm đi,
bọn họ là đang so chiêu cao thấp đấy! Người này không phải kẻ địch, có
thể là bằng hữu của Tiểu Cửu, cũng chưa biết chừng.
- Bằng hữu?
Hồng Hạnh xoa mông, kinh ngạc thè lưỡi:
- Trên đời này lại còn có một người lợi hại hơn cả sư phụ ta sao? Ôi…võ công của Tiểu Cửu từ bao giờ lại trở nên lợi hại như vậy rồi? Không ngờ cũng không kém sư phụ tỷ tỷ mấy! Trước đây lại không nhìn ra.
Độc Hoàng cười khanh khách, khuôn mặt đỏ như ráng mây, nhỏ giọng nói với Đan Nhi:
- Cái này là công lao của tỷ tỷ ta.
- Hả? công lao của tỷ tỷ?
Hồng Hạnh mờ mịt khó hiểu.
- Muội lại không phải không biết, võ công của Tiểu Cửu là ngủ ra đấy,
hắn ngủ với càng nhiều phụ nữ, võ công đương nhiên càng cao.
Độc Hoàng cắn tai Hồng Hạnh, thẹn thùng vô cùng:
- Vừa lúc luận tới ta, Tiểu Cửu chợt phá bình cảnh, tiến vào đại thành chi cảnh.
- Ồ! Tỷ tỷ thật lợi hại.
Hồng Hạnh bừng tỉnh, hừ nói:
- Tiểu Cửu đúng là có diễm phúc! Nếu ngủ cùng với cả “Hồng Hạnh” trên không kia, há chẳng phải sẽ thành tiên sao?
Tử vi đạo công của Tiểu Cửu sớm đã đại thành, nhưng lại luôn không biết lợi hại bao nhiêu.
Lần này liên thủ với Nguyệt Thần để đối phó với “Hồng Hạnh” giả, phát
huy thực lực chân chính của tử vi đạo công, cảm nhận được nội tức ở phía sau thắt eo kia lay động, liên tục không ngừng, mãi không thôi, thật có cảm giác sảng khoái xông thẳng lên trời.
Tiểu Cửu cuối cùng
cũng thử dò xét ra, võ công của mình không kém bao nhiêu so với Nguyệt
Thần, nhưng trong tay có Hiên Viên kiếm, đương nhiên cao hơn Nguyệt
Thần.
Nhưng, cùng lúc bất ngờ, lại có sự uể oải.
Nhưng không ngờ cặp vợ chồng biến thái mình và Nguyệt Thần này lại không khống chế nổi Hồng Hạnh giả mạo trước mặt.
Thằng nhãi này sao lại lợi hại như vậy chứ?
Lẽ nào thời gian này, vẫn có những cuộc gặp gỡ không tầm thường.
Ba người đánh nhau khá lâu, cuối cùng ai cũng không làm gì được ai,
Hồng Hạnh giả mạo bức lui Nguyệt Thần và Tiểu Cửu, thở hổn hển ngồi trên đất,:
- Không đánh nữa! Không đánh nữa! các người hoan nghênh bạn cũ như vậy sao? Thật là ức hiếp người à.
Hồng Hạnh đi ra phía trước, nhìn gương mặt Hồng Hạnh giả mạo phía trước mặt, lại có chín phần tương tự với mình, ôm mông, tức giận nói:
- Ngươi…ngươi rút cuộc là ai? Sao lại giả mạo ta?
- Ha ha, đùa một chút thôi, cái đó…mông không đau chứ?
Hồng Hạnh giả mạo cười khan một tiếng, lúc này mới gỡ mặt nạ xuống, lộ
ra một người mặt da ngăm đen, con ngươi dài nhỏ, nhưng lại có đôi mắt
hữu thần.
Chính là Tiểu đạo đồng!
- Phì! Mũi trâu, ta đã đoán ra là huynh…
Nguyệt Thần đỡ vai Tiểu Cửu, thở hổn hển, bộ ngực đẫy đà ép trên cánh
tay Tiểu Cửu, hơi phập phồng, gắt một cái với Tiểu đạo đồng, giận dữ
nói:
- Được đấy, ai bảo ngươi giả mạo đồ đệ của ta chứ? Mũi trâu, suýt nữa hại ngươi rồi.
- Ha ha! Đùa thôi, đùa thôi..
Tiểu đạo đồng điều chỉnh lại hơi thở, trong giây lát, một bộ dáng sáng lạng, trêu ghẹo nói:
- Ta nghe nói cặp oan gia hai người không ngờ lại thành phu thê, trong
lòng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên là muốn tặng một đại lễ, đại lễ này
đương nhiên cũng phải phấn khích mới được.
- Cho nên ta Ha
ha..., mới dùng gương mặt của Hồng Hạnh cô nương làm điềm tốt, nhưng
không ngờ tặng lễ không thành, còn suýt nữa bị giết.
Tiểu đạo đồng đi tới trước mặt Tiểu Cửu, quan sát một lát, trong đôi mắt nhỏ hẹp có sự u oán khó tả, nghi ngờ nói:
- Lần trước chúng ta từ biệt, huynh còn bị Nguyệt Thần đánh cho hộc
máu! Sao mới qua có mấy tháng, huynh lại trở thành cao thủ võ lâm rồi?
Tiểu Cửu nháy mắt một cách quỷ dị, cười nói:
- Ta là ngủ ra?
Tiểu đạo đồng gãi đầu:
- Ngủ thế nào? Ta không hiểu.
- Chính là…
Tiểu Cửu vừa muốn giải thích, lại bị Nguyệt Thần bịt miệng, hờn dỗi:
- Việc này, không cần phải nói với mũi trâu.
Tiểu đạo đồng lấy lòng cười:
- Ta chỉ thấy tò mò thôi.
- Có gì mà tò mò chứ?
Nguyệt Thần ngẩng cằm lên, hừ nói:
- Nếu công lực của ngươi vẫn như trước, đâu còn là đối thủ của phu thê
bọn ta? Thế nào? Có lẽ công lực của ngươi tiến triển thần tốc, lại không cho tướng công ta một ngày ngàn dặm.
- Một ngày ngàn dặm?
Tiểu đạo đồng bừng tỉnh, vươn ngón tay cái, tán dương nói:
- Nói hay! Nói hay! Chính là một ngày ngàn dặm.
- Ngươi xong chưa?
Nguyệt Thần tức giận tới đỏ ửng gương mặt, hung hăng đẩy Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Chàng đánh hắn cho ta, mũi trâu này trước đây ức hiếp ta, bây giờ vẫn muốn ức hiếp ta, ta bây giờ là vợ chàng, chàng là tướng công của ta, ta không thể để mặc hắn ức hiếp.
- Nguyệt Thần giáo chủ không nói lý.
Tiểu đạo đồng bĩu môi:
- Lần trước là cô đánh ta trọng thương, lúc này hai người liên thủ,
đánh ta tới mặt xám mày tro, cô nói, rút cuộc là ai ức hiếp ai?
- Hả? Hình như là ta ức hiếp ngươi.
Nguyệt Thần sửng sốt, mặt đỏ lên, cười khanh khách:
- Xong rồi, bổn giáo chủ không so đo với một mũi trâu như ngươi.
Cái mũi của Tiểu đạo đồng co lên vài cái mới lại nói:
- Hơn nữa nói ra, ta vẫn là nguyệt lão của các người! Không có ta, các người đâu có cơ hội kết duyên chứ?
Nguyệt Thần cười nói:
- Vậy phải nghênh đón thượng khách ngươi rồi.
- Đó là đương nhiên.
Tiểu đạo đồng xoa bụng, tiếng kêu ùng ục, oan ức nói:
- Để chế tạo ra cái mặt nạ bằng da này, đến cơm ta còn chưa kịp ăn.
Trong tiệc rượu, tề tụ cả nhà, thấy Tiểu đạo đồng không câu nệ tiểu tiết, bộ dạng thèm ăn rượu thịt, lại có vẻ mặt tò mò.
Họ thực sự không hiểu rõ đạo đồng này rút cuộc có lai lịch thế nào,
nhìn dáng vẻ nghèo túng, tinh thông dịch dung, võ công lại cao cường.
Lẽ nào là cao nhân thế ngoại gì đó sao?
Đan Nhi tò mò nhất, đôi mắt to vụt sáng, kéo áo Tiểu đạo đồng, hỏi nói:
- Ngươi từ đâu tới? Muốn đi về đâu? Ngươi muốn làm gì?
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn sang mình, Tiểu đạo đồng để đũa xuống, sờ cái mũi, chỉ vào Tiểu Cửu, cười nói:
- Ta đến đây vì Tiểu Cửu, cũng vì Tiểu Cửu mà đi, Tiểu Cửu muốn ta làm
gì, ta đương nhiên làm cái đó? Đan Nhi cô nương, cô còn gì muốn hỏi
không?
Tiểu Cửu nghe thấy lời của tiểu đạo đồng, cuối cùng
yên lòng, hắn biết, Tiểu đạo đồng dạo chơi thiên hạ cuối cùng đã quyết
định trong lúc nguy cấp tới trợ giúp.
Câu trả lời của Tiểu đạo đồng, chỉ khiến Đan Nhi giận tới trợn mắt:
- Nói nửa ngày, không phải là không nói gì sao?
- Tiểu Cửu, chàng nói mũi trâu này rút cuộc có thân phận gì?
Đan Nhi không thuận cũng không buông, vỗ bụng, uy hiếp nói:
- Bảo bảo của chàng muốn biết, thiếp là mẹ nó, hỏi thay bảo bảo, chàng là cha của bảo bảo, không phải là xấu lắm sao.
- Hắn còn có thể là thân phận gì chứ?
Tiểu Cửu cười ha ha, xoa bụng Đan Nhi, dịu dàng nói:
- Mẹ con không phải nói với con rồi sao! Hắn là đạo đồng mà, còn có thể là thân phận gì?
Mọi người đều cười lớn, một mảnh tường hòa.
- Hừ! Bảo bảo rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Đan Nhi liếc mắt:
- Thiếp muốn tuyệt thực, trừng phạt cha nó.
Tiểu đạo đồng cười, lấy ra một cái ngọc bội, đưa cho Đan Nhi:
- Đứa bé vẫn chưa sinh, đã quan tâm ta như vậy, ta muốn tặng cho đứa bé một món quà gặp mặt.
- Đây là cái gì vậy?
Đan Nhi xoa bạch ngọc, nhíu mi nói:
- Đáng tiền không? Trông không giống thứ đáng tiền, rất thô ráp.
Vừa nói xong, liền cảm thấy ngọc bội vừa lạnh lẽo trở nên nóng lên,
nhiệt khí vào tay, thật sự thoải mái, không ngờ lưu chuyển hơi thở trong cơ thể.
Ai dà. Lại là một bảo bối luyện công.
Đan Nhi vừa rồi còn bĩu môi, lúc này lại mặt mày hớn hở, xoa bụng, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu bảo bảo, còn không mau cảm ơn Đạo đồng ca ca đi?
- Ta còn rất nhỏ sao?
Tiểu đạo đồng đen mặt, ngượng ngùng nói:
- Là thúc thúc được rồi?
Đan Nhi cười thè lưỡi:
- Đa tạ đạo đồng thúc thúc.
Tiểu đạo đồng đổ mồ hôi:
- Ta không phải thúc thúc của cô, ta không già như vậy…
Hắn gần như bị Đan Nhi làm cho tức chết.
Mọi người lại ôm bụng cười.