Khang Thiết không biết làm thế nào với cách làm không chịu về Kinh
cứu viện của Tiểu Cửu, nhớ kỹ mấy vấn đề mà Tiểu Cửu giao, cũng không
dám chậm trễ phút nào, đã thuộc lòng rồi.
Tuy Hoa Như Ngọc,
La Đồng cũng có chút lo âu với cách làm chăn dê của Tiểu Cửu, nhưng
nhìn về xa, cũng biết đây là cơ hội tốt nhất để tôi luyện mối quan hệ
giữa Diệp Ngâm Phong và Nhị hoàng tử.
Cho dù lúc này có vạn phần nguy hiểm, nhưng so với sự tương tranh bùng nổ sau này, còn tốt hơn nhiều.
Ít nhất hiện giờ nếu ở kinh thành loạn tới mức độ không có cách nào
cứu chữa, Tiểu Cửu vẫn có cơ hội giải quyết từ trong để ngăn cơn sóng
dữ, cho dù sẽ đau tới gân cốt.
Đám người Hoa Như Ngọc, La Đồng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nhưng, trong lòng Tiểu Cửu lại có quy tắc nhất định, tuy bề ngoài nhìn có vẻ rối răm, nhưng trong xương tủy, cuối cùng vẫn là hưng phấn nhiều hơn sầu lo.
Trải qua khó khăn này, sẽ mang tới cơ hội phục hưng cho Đại Yến, mọi mâu thuẫn trong nội bộ đều có thể vùi sâu không
còn một mảnh trong cơn lốc xoáy.
Điều đáng lo lắng hiện giờ của Tiểu Cửu, chỉ có một việc: Đó chính là chọn Thái tử.
Trải qua bao nhiêu ngày này, cũng không biết diệu kế mà mình truyền
lại cho Tư Đồ cô nương có thực hiện không, tính ra, thời gian cũng
không khác biệt mấy.
Tiểu Đạo Đồng này, sẽ không thực sự để ý tới việc phần mộ của mẹ nàng bị đánh cắp, một mình lưu lạc giang hồ,
tiêu dao khoái hạt sao?
Chỉ cần Người được chọn là Thái tử
đã định, Tiểu Cửu tin rằng, chướng ngại lớn nhất giữa Diệp Ngâm Phong
và Nhị hoàng tử sẽ được giải quyết, cơ hội liên thủ sẽ như nước chảy
thành sông.
Hai người này, vẫn thật khiến người ta đau đầu.
Kinh thành cách xa vài ngàn dặm, ngoài tầm tay với, chỉ là quan tâm
một cách mù quáng, nguy hiểm của Ninh Đô còn ngay trước mắt, khiến
người ta khó mà phân thân.
Trong vòng năm ngày sau đó, Định
Nam Vương giống như lên cơn điên, trên cơ sở năm mươi vạn đại quân, lại điều tiếp năm vạn tinh binh, tiếp cận hai mươi vạn hùng binh, dưới sự
suất lĩnh của Trần Hải, mười hai canh giờ, không phân biệt ngày đêm,
không tính tới sinh tử, hung hãn công kích vào Lương huyện, bao vây ba
vạn phủ binh của Ninh Đô và chín ngàn quân của Thiết Giáp doanh ở Lương huyện, phối hợp rất hoàn mỹ với nguy hiểm ở kinh thành của Tiêu Viêm.
Đại chiến ba ngày không ngủ nghỉ, dưới thành Lương huyện, núi thây
biển máu, máu chảy thành sông, thi thể giống như kiến, từng hàng từng
hàng nằm ngủ dưới chân thành, nhưng lại không thể mở mắt nữa, đến đâu
cũng đều là cụt chân cụt tay, nhìn một lượt, mà thấy ghê người.
Trần Hải cùng cấp bậc với Tả Bình, cũng là doanh tướng vứt bỏ binh mà chạy bị Mã Võ đích thân giết chết, cha của Trần Hàn Tam.
Mã Võ thân là đại nguyên soái, vì công đánh Lương huyện, tổn binh hao
tướng năm vạn lại chưa lập được công, khiến Định Nam Vương nổi giận,
thêm vào đó Trần Hải vì bị Mã Võ tự tay giết chết đứa con trai của
mình, trong lòng căm hận, cũng nói những lời xấu xa về Mã Võ bên tai
Định Nam Vương.
Dưới sự tức giận của Định Nam Vương, lâm
trận đổi tướng, bổ nhiệm Trần Hải là chủ tướng, Mã Võ bị cách chức là
phó tướng, hộ tống Trần Hải ra tiền tuyến tác chiến, lập công chuộc
tội.
Trần Hải giỏi về hiến kế, lại tinh thông chiến sự, lòng dạ vô cùng hiểm độc. Y vẫn canh cánh trong lòng với hành vi giết chết
con trai Trần Hàn Tam của y, cố ý bảo đứa con trai này của mình lâm
trận phản bội, cũng thật không muốn tranh cãi, bị Mã Võ giết một cách
hiên ngang lẫm liệt, cho dù trong lòng người làm cha này đau đớn, nhưng lại không có cách nào giết chết Mã Võ, tiêu sầu giải hận. Nhưng, người ác độc đương nhiên có chủ ý nham hiểm.
- Mã phó tướng.
Trần Hải lạnh mặt, nói với Mã Võ:
- Kẻ làm tướng, phải làm gương cho binh sĩ, cổ vũ sĩ khí, ta bây giờ
lệnh cho ngươi thân soái hai vạn doanh binh, chính diện xông thành,
không được lùi lại nửa bước, Mã tướng quân là hổ tướng đương thời, dũng mãnh vô cùng, xông thành giết địch, đương nhiên dễ như lấy đồ trong
túi.
- Trần tướng quân, vạn phần không được, Mã tướng quân tuổi tác đã cao, điều hành trong quân là được! Sao có thể…
Một viên tướng tắm máu giết địch bên cạnh Mã Võ tên là Trương Chi Đào không kìm nổi mà ra lời ngăn cản, lại khiến ánh mắt Trần Hải thình lình liếc tới, trên mặt y rút ra một huyết đòn tay, phẫn nộ quát:
- Quân lệnh như sơn, sao có thể sửa đổi? Ngươi còn nhiều lời, xử lý theo quân pháp.
- Trần tướng quân….
Trương Chi Đào vẫn không cam lòng, muốn cãi lại.
- Ngươi im miệng.
Mã Võ hung hăng lớn tiếng quát Trương Chi Đào, lại nói với Trần Hải:
- Mạt tướng tuân mệnh.
Mã Võ tự mình dẫn hai vạn tinh binh bản bộ, hướng thẳng tới Lương thành.
Trương Chi Đào lau vết máu ở hố mắt, nghiến răng nghiến lợi, bi phẫn nói:
- Tướng quân, lão cẩu Trần Hải chính là lấy việc công báo thù riêng,
ông ta oán hận tướng quân giết con trai của ông ta, ý định muốn hãm hại tướng quân, muốn tướng quân chết dưới tường thành, lão cẩu này, không
ngờ nham hiểm như vậy.
- Toàn nói bậy.
Con mắt Mã Võ ảm đạm, ghé mắt liếc nhìn Trương Chi Đào, bi thương nói:
- Võ tướng làm sao có thể sợ chết? Huống hồ năm vạn đại hảo hán, vì ta chỉ huy bất lợi, mạng bỏ dưới tường thành Lương huyện, ta dù có ngàn
vạn lý do, trong lòng cũng cảm thấy hổ thẹn, lần này nếu có thể lấy
thân chuộc tội, cũng coi như là tận trung với Định Nam Vương.
- Mã tướng quân…
Trương Chi Đào rơi lệ, nức nở nói:
- Ngài và Phòng thừa tướng đều là phụ tá đắc lực bên cạnh Định Nam
Vương, hiện giờ, Phòng thừa tướng bị ép phải đầu hàng ở kinh thành,
chẳng lẽ, Định Nam Vương còn muốn bức tử ngài sao? Đây chỉ là cách làm
của Trần Hải, Định Nam Vương tuyệt không để ngài đấu tranh anh dũng lâm trận đâu.
- Cái chết của năm vạn đại quân kia, do ai gánh vác? Ta không chết…ai chết?
Mã Võ thở dài, trong lúc đó, vung chiến đao lên, trong mắt lộ ra tinh quang, uy phong lầm lẫm quát:
- Đấu tranh anh dũng là số phận của quân nhân, Mã Võ ta càng già càng dẻo dai, làm sao có thể đồng tình với người chứ? Truyền lệnh của ta,
chuẩn bị công thành, ai dám lùi một bước, giết không tha.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Trương Chi Đào mắt hàm lệ nóng, chỉ huy binh mã công thành.
- Mã Võ đích thân công thành?
Phòng Linh đứng trên tường thành, nhìn ông bạn già ngày xưa Mã Võ một thân giáp trụ, cũng không sợ cung tiễn, đứng tại chỗ đốc chiến trên
tường thành 50m, trong lòng thấy chua xót.
Nhớ ngày đó, mình và Mã Võ đều là phụ tá đắc lực của Định Nam Vương, một văn một võ, hợp tác khăng khít, giành một mảnh giang sơn cho Định Nam Vương.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Bản thân nửa đời huy hoàng, cuối cùng không được sự tương dung của
Định Nam Vương, may mà còn dựa vào Trần Tiểu Cửu, bảo vệ được cả gia
tộc. Còn Mã Võ thì sao, từng là danh tướng hiển hách một thời, lại vì
chiến bại năm ngày trước mà chịu đủ mọi thị phi, bờ vai già nua, hoàn
toàn gánh vác sự chỉ trích của chiến bại – nhưng chức trách này, thật
toàn bộ đặt lên người Mã Võ sao?
Thấy Mã Võ tự mình đốc
chiến, Phòng Linh đầy bụng chua xót, cũng đoán được tên tiểu nhân bỉ ổi Trần Hải này âm thầm hại Mã Võ.
Mã Võ nếu tự mình đốc chiến, chính là ôm quyết tâm hi sinh vì nghĩa lớn.
Hơn nữa,Trần Tiểu Cửu ngày đó suất quân chém giết, suýt nữa đoạt mạng Mã Võ, thù hận quá sâu, lúc này Mã Võ chán nản, Trần Tiểu Cửu sao có
thể tha mạng chứ?
Chỉ nghĩ như vậy, không khỏi sinh ra cảm
giác thỏ chết cáo thương, trong mắt đỏ thẫm chảy ra lệ nóng --- ông ta
không biết nếu thấy Mã Võ anh dũng hy sinh, bản thân liệu có thể té xỉu hay không.
- Tướng quân bách chiến tử, tráng sĩ mười năm về! Nếu như vậy nhân vật anh hùng, thật khiến người ta kính nể vô cùng.
Trần Tiểu Cửu thấy Phòng Linh không ngờ lén lút lau nước mắt, liền
đoán được tâm ý của ông ta, cũng không nói ra, coi như không nhìn thấy
Phòng Linh rơi lệ, cảm khái nói:
- Đấu tranh anh dũng, da
ngựa bọc thây, võ tướng chết đương nhiên có ý nghĩa, nhưng nếu là bị
tiểu nhân dùng mưu mà hãm hại, vậy thì chết không đáng rồi, nếu biết rõ bị hãm hại, vẫn chịu chết như cũ, vậy không gọi là anh dũng, mà là ngu ngốc.
- Tiểu Trần đại nhân…
Phòng Linh nhìn Tiểu Cửu, trong mắt lóe ra sự ưu thương đau buồn, muốn nói lại thôi.
Trần Tiểu Cửu phất tay:
- Âm thầm truyền lệnh xuống, Mã Võ phải bắt sống, không được bắn chết.
- Đa tạ Trần đại nhân rộng lượng, Phòng Linh cảm kích vô cùng.
Phòng Linh kích động muốn nước mắt tuôn trào, thi lễ một cái rất sâu
với Tiểu Cửu – được câu nói này của Tiểu Cửu cho dù là bảo vệ được cái
mạng của Mã Võ, Phòng Linh sao có thể không kích động rơi nước mắt chứ?
Mã Võ sai binh lính dưới trướng công thành.
Tay trắng nõn nà của Hoa Như Ngọc vung lên, vạn tên cùng bắn, từng dãy binh lính ngã xuống, họ tuy huyết dũng, nhưng sao có thể địch nổi cung tên?
Nửa canh giờ chiến đấu công thành, hai vạn binh mã dưới trướng Mã Võ bị chết quá nửa.
- Truyền lệnh xuống, doanh binh không cần công thành.
Mã Võ nắm chặt chiến đao, bi thương nói:
- Thân vệ doanh, leo thang cùng ta.
- Tướng quân! Đừng…
Trương Chi Đào giữ Mã Võ không buông.
- Cút ngay.
Mã Võ hung hăng đẩy Trương Chi Đào ngã nhào lên mặt đất:
- Ngươi không cần theo ta chịu chết, vợ con ta, ngươi phải chăm sóc cho tốt.
- Các huynh đệ, xông lên theo ta.
Mã Võ ra lệnh một tiếng, thân vệ doanh hai ngàn tướng sĩ kêu lên hò
hét, leo thang, giống như kiến leo cây, lao thẳng tới tường thành.
Mã Võ làm gương cho binh sĩ, tay cầm đao thép, đứng dưới thành đốc
chiến, thân vệ doanh sĩ khí tăng vọt chưa từng thấy, sinh tử sớm đã
không để ý tới.
Trần Hải đứng phía xa xa nhìn bóng dáng tiêu điều của Mã Võ, trong lòng cười lạnh, miệng lại nói:
- Mã tướng quân sốt ruột lập công chuộc tội, thật là hổ tướng, người đâu, nổi trống trợ uy, cổ vũ Mã tướng quân công thành.
Rồi lại rỉ tai vài câu với thân binh.
Năm ngàn trung quân tướng sĩ cùng hô lớn:
- Mã tướng quân công thành! Mã tướng quân uy vũ! Mã tướng quân công thành! Mã tướng quân uy vũ…
- Đây là ép Mã Võ phải tìm cái chết.
Trần Tiểu Cửu chỉ về phía Trần Hải, cười nói:
- Ta thích nhất là loại đối thủ tự chui đầu vào rọ.
Để phòng ngừa tên bắn ra, bắn chết nhầm Mã Võ, Trần Tiểu Cửu mệnh lệnh cho binh sẽ không được dùng tên, còn sai Tà nguyệt giáo chúng và Thiết Giáp doanh điều lên, thủ thành thay tiễn thủ. Gần như chiến đấu tay
đôi, vạn phần thảm thiết. Mã Võ không hiểu tại sao Thiết Giáp doanh
không bắn tên, còn muốn vật lộn với mình, nhưng hắn không kịp nghĩ
nhiều như vậy, vật lộn sát người, tóm lại cũng có một chút cơ hội thắng lợi.
Nhưng thấy thân binh ai cũng bị trúng đao, trúng đạn, té xuống khỏi tường thành, liền biết mình hoàn toàn nghĩ sai.
Đây chính là một đám ác ma giết người.
Thôi rồi! Thôi rồi.
Mã Võ hét lớn một tiếng, dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, đích
thân trèo lên tường thành! Còn câu nói bùa đòi mạng “Mã võ tướng quân
uy vũ, Mã tướng quân công thành” trong quân kia, vang dội rõ ràng.
Thân binh của Mã Võ hoàn toàn ngây ra, nước mắt trong đôi mắt cuồn
cuộn chảy xuống, một đại danh tướng, bị ép tới nước phải sa sút như
vậy, không còn lời nào mà nói?
Bọn họ lau nước mắt, theo bước chân Mã Võ, anh dũng xông lên.
Thân thủ Mã Võ mạnh mẽ, tuy già, nhưng thân thủ cũng không thua hạng người cường tráng như La Đồng.
Thấy Mã Võ leo lên tường thành, một binh sĩ cảm thấy y già rồi, dễ bắt nạt, một kiếm đâm ra.
Mã Võ nhẹ nhàng giơ đao thép, thuận tay đưa ra ngoài, đâm trúng ngực tên binh sĩ kia.
Mấy chiêu qua lại, giết liên tiếp năm người, dẫn đầu xông lên tường thành, thân vệ phía sau cũng nhảy lên như vượn.
Cảnh tượng này, cũng khiến Trần Hải trong đại trướng cũng há hốc mồm, nhíu mi, lầm bầm: Thiết Giáp doanh hình như đang cố ý nhường.
Chẳng lẽ có ý thành toàn uy danh của hắn? Hay là phía sau còn có huyền cơ?
Mã Võ nhảy lên tường thành, phía sau có thân binh yểm trợ, như hổ thêm cánh, trong giây lát, liền chém giết hơn mười binh sĩ.
- Lão thất phu! Ta tới giết ngươi.
Hắc Sơn hét lớn một tiếng, một chiêu như bổ oa sơn, chay về chém vào
vai Mã Võ. Mã Võ thân hình chợt lóe, giơ tay chém xuống. Hắc Sơn chỉ cảm thấy hoa mắt, một đao đánh xuống, trong lúc nguy cấp, không kịp nghĩ
nhiều, vội vàng nghiêng người né tránh.
Phù!
Bả vai Hắc Sơn bị đâm một lỗ, máu tươi chảy ra.
- Thân thủ tốt.
La Đồng đao thép trong tay, một đao tiếp được đao của Mã Võ, cứu một
mạng Hắc Sơn, chỉ cảm thấy Mã Võ lực đã cao, mà vô cùng dũng mãnh. Trong nháy mắt, ba chiêu qua đi, Mã Võ hợp thành mấy đao xuống, La Đồng lại không ngờ không ứng phó, vạn bất đắc dĩ, lui lại ba bước, mồm to thở
hổn hển.
Mã Võ thừa dịp này, nhẹ nhàng như khỉ, nghiêng người, đánh xuống đầu Hoa Như Ngọc,