- Tỷ lại không tin muội có thể ngủ được?
Độc Hoàng cười
trêu ghẹo Hồng Hạnh mà, mặc dù nói nàng không bài xích với ý tưởng làm
loạn như vậy của Tiểu Cửu, còn mơ hồ tràn đầy sự chờ mong, nhưng nghĩ
tới không bằng không lọt gió, ít nhất bốn tiểu nha hoàn đầy xuân ý bên
cạnh Hồng Hạnh là không thể gạt được.
Bốn tiểu nha hoàn này
lại rất nhiều lời, nghĩ tới việc nếu truyền đi việc bê bối đêm động
phòng hoa chúc, không phải sẽ bị những cô gái kia cười nhạo tới chết
sao?
- Hay là, chúng ta nói chuyện đi.
Độc Hoàng
không muốn ngủ, Hồng Hạnh tâm hoảng ý loạn, lại ngủ không được, lại làm
bậy cùng một chỗ, vừa ngượng ngùng thân thiết với Tiểu Cửu, ba người
trầm mặc, không khí rất thẹn thùng, Tiểu Cửu không có cách nào khác,
đành phải lấy lại tâm trạng cho Độc Hoàng và Hồng Hạnh trước.
- Nói cái gì chứ?
Đôi mắt ngượng ngùng của Hồng Hạnh vụt sáng, kéo cánh tay Tiểu Cửu, dáng vẻ tò mò.
- Trăng hôm nay thật tròn à.
Tiểu Cửu nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này mới lắp bắp nói một câu như vậy.
Mặc dù không đáng cười, nhưng Hồng Hạnh và Độc Hoàng lại nhìn dáng vẻ
đỏ mặt của Tiểu Cửu, nhớ tới ngày trước hắn nhanh mồm nhanh miệng như
vậy, trong lòng lại thấy ngọt ngào, cười khanh khách.
Tiểu Cửu cũng cảm thấy mình có chút nhàm chán, một trái một phải, cười nói:
- Trăng có khi lúc tròn lúc khuyết, người có lúc thăng lúc trầm! Tiểu
Cửu ta cố tình muốn thập toàn thập mỹ, sở hữu tài sản lớn, người yêu rất nhiều, so với người thường vui vẻ hơn biết bao, so với ánh trăng còn
thịnh hơn nhiều, đâu có trường hợp nào đặc biệt như vậy Hồng Hạnh giống
như con mèo nhỏ, ôm vào lòng Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Chàng đúng là hưởng hết diễm phúc của thiên hạ rồi, có người đàn ông nào mà không ghen tị với chàng chứ?
Giọng nói mềm mại đó, nhu mỳ đó, mê tới lòng người.
Độc Hoàng ghé vào lỗ tai Tiểu Cửu, cắn nhẹ một cái, có thâm ý nói:
- Nếu chàng thật sự đúng là thập toàn thập mỹ, vậy thì Tam Nương kia đặt ở đâu?
Một câu nói đó, khiến Tiểu Cửu ngẩn ra, tự giễu cười: Xem ra mình tuy
tự xưng là lợi hại, cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc thăng trầm
chân chính.
Ba người nói chuyện một hồi, Độc Hoàng đã buồn ngủ, không chịu nổi liền ngáp dài lẩm bẩm:
- Không nói chuyện với hai người nữa, đêm qua ta ngủ không ngon, bây
giờ lại không mở được mắt ra, ta đi ngủ trước, hai ngươi cứ tự nhiên…
- Độc Hoàng tỷ tỷ…
Khuôn mặt Hồng Hạnh ửng đỏ, ôm đầu gối, lắp bắp nói:
- Chúng ta không…không làm cái kia?
- Cái nào?
Độc Hoàng nhíu mi, vẻ mặt tò mò.
- Chính là cái đó à.
Hồng Hạnh chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng bỏng lên, hơi thở cũng trở
nên dồn dập, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Tiểu Cửu, nháy mắt ra hiệu với
Độc Hoàng.
- Hả?
Độc Hoàng cười một tiếng:
- Hạnh nhi rất có hứng thú muốn thử một lần sao?
- Muội… muội mới không có hứng.
Hồng Hạnh giống như bị đạp trúng đuôi, trái tim nhảy loạn, vội vàng lên giọng phản bác.
Cũng không dám nói nhiều với Độc Hoàng, cầm cái gối, thấp giọng than thở:
- Tỷ tỷ chỉ biết trêu muội…
Độc Hoàng cười bỡn cợt, người chỉ mặc một chiếc quần lót, vặn lưng, trong chốc lát, liền nhẹ nhàng nói ra lời vô nghĩa.
- Tỷ tỷ ngủ rồi…
Hồng Hạnh liếc nhìn Tiểu Cửu, môi đỏ mọng mím chặt, muốn nói lại thôi.
- Hạnh Nhi, chúng ta làm chuyện thích làm?
Tiểu Cửu cầm lấy đôi chân thanh tú của Hồng Hạnh, xoa nắn, liền khiến hỏa trong đáy lòng Hồng Hạnh rực lên.
Trong lòng Hồng Hạnh tuy rất muốn, liếc nhìn Độc Hoàng một cái, cuối
cùng vẫn là cảm giác ngượng ngùng, trái với lương tâm, hờn dỗi nói:
- Làm gì thì làm? Chàng làm như vậy không biết xấu hổ sao, thiếp mệt
rồi, muốn ngủ, bốn nha đầu Xuân Tuyết kia đang mỏi mắt chờ mong chàng,
chàng chỉ biết gây họa cho họ.
Thấy Tiểu Cửu u oán nhìn sang, Hồng Hạnh cũng sợ chính mình không kìm được, cũng bất chấp cởi quần áo, chui vào chăn ngủ.
Tiểu Cửu cũng không vội động tới nàng, xuống tắm rửa, để hết mùi rượu.
Hồng Hạnh nghe thấy tiếng nước rầm rầm, trong lòng hưng phấn, không sao ngủ được? Cơ thể lại uốn đi uốn lại, rất bực bội.
Tiểu Cửu tắm xong rồi, xốc chăn của Hồng Hạnh lên, chui vào.
- Chàng ra ngoài, không được vào đây.
Hồng Hạnh ôm chăn, không cho Tiểu Cửu vào.
- Độc Hoàng tỷ tỷ đang ngủ, ta dù sao cũng không nên đánh thức nàng ấy.
Tiểu Cửu lôi chăn chen vào bên trong, Hồng Hạnh giãy dụa, ỡm ờ để Tiểu Cửu tiến vào, gắt giọng:
- Đừng muốn chuyện tốt mà, thiếp sẽ không để chàng thực hiện được đâu.
- Đi ngủ mà ăn mặc kín vậy sao? ……
Tiểu Cửu giơ tay cởi quần áo của Hồng Hạnh.
- Chính là đề phòng chàng.
Hồng Hạnh che ngực, không cho Tiểu Cửu cởi quần áo.
- Nàng giãy dụa nữa, Độc Hoàng tỷ tỷ tỉnh, để xem nàng mắc cỡ thế nào.
Tiểu Cửu hù dọa một câu, Hồng Hạnh chột dạ, trong nháy mắt quần áo đã
bị Tiểu Cửu lột sạch, chỉ còn lại chiếc áo ngực, còn nhẹ nhàng cảnh cáo:
- Không được sờ loạn.
Nếu không sờ soạng linh tinh, cũng không phải là Tiểu Cửu rồi.
Tiểu Cửu ôm Hồng Hạnh, thừa lúc nàng không để ý, bàn tay to liền trượt
trên cái bụng nhẵn nhụi trắng như tuyết của nàng, vừa muốn trượt lên
trên, liền bị hồng Hạnh bắt được, không để hắn sờ tới bộ ngực đầy đặn,
thở gấp gáp, cắn lỗ tai Tiểu Cửu, e thẹn nói:
- Chàng không
thành thật một chút được sao? Độc Hoàng tỷ tỷ còn đang ngủ, chàng mãnh
liệt như vậy, khiến thiếp trở thành không khoan dung, không phải sẽ quấy rầy Độc Hoàng tỷ tỷ ngủ sao! Nhiều…nhiều không tốt.
Tiểu Cửu há mồm khẽ cắn lỗ tai Hồng Hạnh, giọng nói êm ái:
- Một khắc trị giá ngàn vàng.
Chỉ là một câu nói kia, thể xác và tinh thần của Hồng Hạnh đều bị tẩy
sạch rồi, buông bàn tay to của Tiểu Cửu ra, cầm lấy gối, che gương mặt
đỏ ửng, nũng nịu nói:
- Vậy chàng làm đi, phải nhẹ nhàng, đừng để Độc Hoàng tỷ tỷ tỉnh lại, lại trêu cười thiếp.
Vừa ngượng ngùng nói xong, đã cảm thấy cái cọc gỗ kia còn cách cái quần lụa mỏng manh của mình một đoạn ngắn, trong nháy mắt liền khơi gợi lên
tình ý, cảm xúc bắt đầu khởi động, Hồng Hạnh ngượng ngùng nhìn Tiểu Cửu
cứ chọc ghẹo mình như vậy, liền cảm thấy ngực mềm mại trong tay Tiểu Cửu bị vuốt thành nhiều hình dạng, có một cảm giác thoải mái, tâm tư bừng
tỉnh như bay tới tận trời cao, trong lúc mơ mơ màng màng, đã bị Tiểu Cửu lột cả quần lót.
Dưới thân chợt lạnh, lúc này mới tỉnh lại,
bị Tiểu Cửu xoa, cặp vú đầy đặn nhẹ cong lên, Hồng hạnh cũng thuận theo
vểnh mông lên, chính lúc đang hối hận sao mình lại nghe lời như vậy,
bỗng cửa đã bị chiếc cọc gỗ hung hãn xông tới, đau vô cùng, Hồng Hạnh
bất chấp sự u oán, ôm lấy lưng Tiểu Cửu như con Bạch tuộc, cắn lỗ tai
của hắn, khiến hắn hơi thương tiếc, cái gối đầu cũng không biết rơi đâu
rồi.
Có Độc Hoàng ở bên cạnh, ánh mắt giễu cợt bừng tỉnh,
nhìn chằm chằm vào mình, Hồng Hạnh vội khép đôi môi đỏ mọng lại, không
dám lên tiếng, sợ đánh thức Độc Hoàng, chỉ là cảm giác này giống như
đang ăn trộm người đàn ông của Độc Hoàng ngay trước mặt nàng, trong lòng lại kích thích vô cùng, miệng vôi khép lại, trong mũi lại hừ ra tiêng
ưm mê người.
Càng kích thích, hai chân càng trở nên láu cá,
Hồng Hạnh quấn lấy Tiểu Cửu như bạch tuộc, thần trí hỗn loạn, co rút,
thể xác và tinh thần bừng tỉnh, đưa lên đám mây, tâm trạng giật mình,
rút cuộc đã mở đôi môi đỏ mọng ra, dường như kêu lên thành tiếng, trong
ánh sáng tối mờ - của ánh nến, động tình phá lệ.
- Khanh khách, không cần phải giả vờ ngủ.
Độc Hoàng bỗng chui từ trong chăn ra, gương mặt đỏ bừng mang theo nụ
cười bỡn cợt, vuốt gương mặt đỏ rực của Hồng Hạnh, trêu ghẹo nói:
- Tỷ tỷ vì muội, đã nhịn lâu rồi.
- Tỷ tỷ, tỷ ăn hiếp muội.
Nhớ lại cảnh liều chết triền miên của mình với Tiểu Cửu vừa rồi, nũng
nịu nói, đều bị Độc Hoàng nghe thấy, khuôn mặt nóng bỏng, dù không có
khí lực, vẫn đá Tiểu Cửu đang ngây ngô cười cưỡi trên bụng mình xuống,
bịt kín chăn, gắt giọng:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, Tiểu Cửu trả tỷ đấy, huynh ấy vẫn còn hùng phong.
Tiểu Cửu té nhào xuống dưới thân Độc Hoàng, cười nói:
- Đêm động phòng, cũng không thể để phí.
Hồng Hạnh che chăn, không thuận, không buông nói:
- Không thể để phí, đương nhiên là không thể để phí, Tiểu Cửu, chàng dịu dàng làm gì? Chọc ghẹo sức của thiếp đi đâu?
Nàng cách cái chăn, chân ngọc đỡ mông của Tiểu Cửu, hung hăng đạp một cái.
- Ừ.
Độc Hoàng ưm một tiếng mềm mại, thân thể mềm yếu, cánh tay ngọc quấn lấy cổ Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ như nước.
Thấy Độc Hoàng nũng nịu, Hồng Hạnh cũng không để ý tới sự ngượng ngùng, vén chăn lên, cơ thể trần truồng, vuốt mặt quyến rũ của Độc Hoàng, cười nói:
- Đâu! Đâu! Để tỷ chê cười rồi.
Ánh sáng của ngọn nến quanh quẩn, tiếng ỏn ẻn, xuân ý bắt đầu khởi động.
Đang lúc hưng trí dạt dào, chợt nghe thấy bốn tỷ muội Xuân Tuyết líu ríu ồn ào:
- Hoa tướng quân, không thấy lão gia đâu, tiểu thư cũng không thấy đâu, không biết đã chạy đi đâu rồi?
Trước mặt Hoa Như Ngọc, bốn tỷ muội họ chỉ có thể gọi Tiểu Cửu là lão gia.
Lại nghe thấy giọng nói yêu mị của Nguyệt Thần truyền tới:
- Còn có thể chạy đi đâu được? Hoa muội muội đá văng cửa ra, nhất định có thể bắt được Tiểu Cửu trên giường.
Tiểu Cửu còn đang rong ruổi trên cái bụng trắng nõn của Độc Hoàng, thấy Nguyệt Thần muốn phá cửa, gấp tới độ, không biết mang Hồng Hạnh trốn đi đâu.
Tiểu Cửu vừa muốn bò ra khỏi bụng Độc Hoàng, chợt nghe
thấy két một tiếng truyền tới, cửa đã bị đạp ra, Hoa Như Ngọc mang theo
vẻ mặt lạnh lùng đi tới.
Trong lúc nhất thời, Tiểu Cửu, Độc
Hoàng, Hồng Hạnh ba người đều trần như nhộng, ngốc nghếch đứng ở đó,
không biết làm thế nào cho phải.
Nguyệt Thần, tứ đại hoa đán ở phía sau.
Nguyệt Thần cười nhìn Hồng Hạnh, trêu ghẹo nói:
- Cũng để muội dễ bị lừa như vậy, làm bừa cùng với Tiểu Cửu? Sau này, muội có thể phải chịu tội đấy.
Lại ngoái lại nhìn Xuân Tuyết,sẵng giọng nói:
- Bốn nha đầu các cô hầu hạ Tiểu Cửu thế nào vậy, có cơ hội ăn vụng
cũng không được miếng nào, còn trách ta không cho các cô cơ hội?
Bốn người Xuân Tuyết thấp giọng nghe lời, không dám thở mạnh.
- Chàng thật hứng trí đấy.
Hoa Như Ngọc cũng điên vì cùng với Đan Nhi hầu hạ Tiểu Cửu, biết hắn thích như vậy, sớm đã không thể trách rồi.
Thấy Độc Hoàng và Hồng Hạnh đều trần truồng, vẻ mặt xấu hổ, vội hỏi:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, Hồng Hạnh muội muội, không phải ta cố ý tới quấy rấy chuyện tốt của hai người, quả thật là từ kinh thành ngàn dặm, có việc
vạn phần khẩn cấp nhất định phải thảo luận ngay mới được.
Độc Hoàng, Hồng Hạnh vừa nghe, liền bừng tỉnh, sự không an tâm vừa rồi, mới yên ổn lại.
- Cái gì?
Tiểu Cửu thấy Hoa Như Ngọc nói rất trịnh trọng, nhìn ánh mắt lo âu của
nàng, cũng biết không phải chuyện nhỏ, vội vàng chạy tới, hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì?
- Việc gì thì cũng mặc xong quần áo đã rồi nói.
Hoa Như Ngọc cúi đầu nhìn cái vật xấu xí dưới hai chân của Tiểu Cửu,
nhân lúc không chú ý, hung hăng nhéo một cái, thấp giọng nói:
- Dọa chàng vậy, chàng nâng cao thế, cho ai nhìn? Còn không mau thu lại cho ta?
- Cái thứ này ta muốn thu, cũng không thu được?
Tiểu Cửu vẻ mặt oan ức, chợt nghe Hoa Như Ngọc nói:
- Độc Hoàng tỷ tỷ, Hồng Hạnh muội muội, sửa sang lại chút đi, chúng ta ra phòng khách nói chuyện.
Lại hung hăng liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, mới cùng Nguyệt Thần đang cười quyến rũ và bốn tỷ muội Xuân Tuyết vâng dạ đi ra ngoài.
Tiểu Cửu chui lên giường, Hồng hạnh tò mò nói:
- Chuyện gì chứ? Hoa tỷ tỷ sao lại gấp gáp như vậy?
- Ta sao biết được.
Thấy Độc Hoàng muốn mặc quần áo, Tiểu Cửu lập tức nhào tới, cười xấu xa nói:
- Ta phải thu bảo bối lại trước mới nói tiếp.