Dân chúng Ninh Đô cũng biết tin Định Nam Vương phái mười lăm vạn đại quân tiến vào Lương huyện, và Hưng Long, trong lòng bất an: Binh lực
Ninh Đô không nhiều, phủ binh bản địa cộng với Thiết Giáp doanh, tổng
cộng không tới bốn vạn binh sĩ, lấy bốn vạn đối chọi với mười lăm vạn,
cuộc chiến này có cách nào có thể đánh sao?
Thôi Châu Bình
mang quân giữ đường Hưng Long, con trai của Lưu Lam - Lưu Chí Sơn là phủ doãn phủ Ninh Đô, đường đường chính chính là nhân vật số hai, trọng
trách trấn an dân chúng, đương nhiên đặt trên đầu gã.
Nhưng
Lưu Chí Sơn tài trí bình thường, không có võ mồm, chỉ dựa vào có một
người cha tốt, làm thế nào mà có thể trấn an được sự hoảng loạn trong
lòng của dân chúng.
Sau đó, vẫn là Đốc Lương Sử Phan An lợi hại, đứng dưới tường thành, khuyên bảo dân chúng không nên hoảng hốt, để họ an tâm.
Cũng may tài ăn nói của Phan An cũng đã được chứng kiến qua, tài ăn
nói tuyệt hảo, hơn nữa bộ dạng Phan An lại rất đẹp, những đại cô nương, vợ bé kia ở trên tường thành thấy gương mặt trương diễm như hoa của
Phan An, liền bị thu hút, không muốn tránh ra.
Phan An cũng không ngờ mình lại có thể dựa vào gương mặt này để ổn định lòng dân.
Gã dựa vào sự hấp dẫn của gương mặt này, khuyên giải một phen, mới
khiến tuyệt đại đa số dân chúng tạm thời bỏ đi ý niệm chạy trốn trong
đầu.
Nhưng mỗi người bọn họ lại đều đã gói ghém xong hành lý, mặc quần áo mà ngủ, chỉ cần nghe thấy Lương huyện bị phá thành, lập
tức chạy ra khỏi thành.
- Đường Hưng Long đại thắng! Lương huyện đại thắng! Định Nam Vương chết năm vạn người, ôm hận lui binh.
Sau khi Hoa Như Ngọc vừa thắng lợi, liền phái do thám cưỡi ngựa, vây
quanh những con ngõ lớn nhỏ trong thành, không ngừng báo tin thắng lợi.
Hô!
Đám dân chúng vẫn luôn căng thẳng: Nếu không phải là bị ép tới đường cùng, ai muốn tha hương cầu thực chứ.
Nghe tin Lương huyện đại thắng, lập tức kích động vừa ôm nhau vừa nhảy múa, nghĩ có thể vượt qua những ngày yên ổn, trong lòng có sự phấn
khích của chết đi sống lại.
Tiểu Cửu cũng không ngờ được
mình một đoàn mấy trăm người vào thành, lại có thể nhận được sự đãi ngộ hoan nghênh như vậy từ dân chúng.
Thấy kỵ binh của Hoa Như
Ngọc và Thiết Giáp doanh tiến vào, thấy họ ai cũng cả người đẫm máu,
sát khi bốn phía, bộ dạng tựa như huyết thần lâm thế, dân chúng phần
phật quỳ xuống, khóc rống lên, cảm động về ân đức của Thiết Giáp doanh.
Đám người Hoa Như Ngọc Tiểu Cửu muốn đỡ họ dậy, lại không có nhiều sức như vậy?
Mọi người vội vàng xuống ngựa, Hoa Như Ngọc nắm quyền với dân chúng, dõng dạc nói:
- Các vị phụ lão hương thân mau đứng dậy, như thế này khác nào giết chúng ta rồi.
Nàng ôm một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi đang quỳ trước mặt mình dậy, lau sạch nước mũi cho nó, cất cao giọng nói:
- Bảo vệ quốc gia, giữ gìn một phương, vẫn là điều một tướng quân phải làm, không dễ có chút gì sơ sẩy.
- Định Nam Vương ức hiếp dân chúng, chiếm đoạt lương thực của dân
chúng, tuy binh hùng tướng mạnh, nhưng phụ lão hương thân cũng không cần kinh hoảng, chỉ cần Thiết Giáp doanh ở đây, chỉ cần phụ lão hương thân và Thiết Giáp doanh vạn người một lòng, quân dân tương hộ, nhất định
có thể đánh bại Định Nam Vương, còn các vị phụ lão hương thân một nhà
yên ổn thái bình.
Lời nói của nàng rất có khí phách, ngạo nghễ, lại cộng với vết máu loang lổ dính đầy trên người, thật có phong thái.
Dân chúng nhìn thấy tận mắt, trong lòng như uống một viên thuốc an thần, lại cũng không có nửa phần gật đầu chạy nạn.
- Uy vũ của Thiết Giáp doanh, Thiết Giáp doanh là như vậy…
Dân chúng đứng dậy, hoan hô rất lớn, tiếng kèn, chiêng trống, tiếng hò hét, đủ thứ âm thanh lọt vào tai.
Rất nhiều dân chúng tặng trứng gà, thịt lợn, và trái cây cho đám người Tiểu Cửu, La Đồng, Hắc Sơn.
Có thêm một số thiếu nữ tuổi thanh xuân, xấu hổ chạy tới, nhét khăn
gấm cho Hắc Sơn, La Đồng, đôi mắt quyến rũ nhẹ nhàng, bụm mặt, xoay
người bỏ chạy.
- Cảm giác được người thích thế nào?
Tiểu Cửu vỗ vai La Đồng, Hắc Sơn cười trêu ghẹo. Hắc Sơn, La Đồng ngửi mùi khăn tay, nhìn các cô gái xấu hổ chạy tới, ánh mắt phát sáng, ngây ngô cười xấu hổ.
- Đứng ngốc ra đấy làm gì? Còn không mau đuổi theo?
Tiểu Cửu đá Hắc Sơn một cái.
- Ai! Đuổi!
Hắc Sơn mới phản ứng lại, khuỷu tay huých vào người La Đồng một cái,
tăng thêm sự can đảm cho hắn, cùng đuổi theo mấy vị cô nương kia.
Nghe tiếng hoan hô mãnh liệt của đám dân chúng, trong lòng Hoa Như Ngọc sôi sục.
Mấy tháng trước, mình còn đang sống trong bóng ma của phản tướng, còn bây giờ, mình lại trở thành đại anh hùng trong mắt dân chúng.
Nhớ lại năm đó, cha mình Hoa Vô Ý cũng không phải có phong thái vậy sao?
Nhưng, cho tới nay, cha lại vẫn biệt vô âm tín, cho dù vẫn còn sống
trên đời này, nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm chứ?
Tiểu Cửu mơ hồ có thể cảm nhận được tâm sự của Hoa Như Ngọc, nhưng lại không thể đem hành tung của Hoa Vô Ý nói với nàng lúc này – trước khi Chiến tranh ở Lương huyện còn chưa thật sự kết thúc, hành tung của Hoa Vô Ý nhất định phải được bảo mật, để tránh Hoa muội muội phân tâm.
Tiểu Cửu dường như đang bị gương mặt của Hoa Như Ngọc gặm nhấm mấy cái, cười nói:
- Ngay cả dạng người không đứng đắn như Hắc Sơn cũng có cô nương tặng khăn tay, sao tướng công phong lưu phóng khoáng như vậy, lại không có
ai hỏi thăm tới nhỉ? Hoa muội muội, có phải ta đứng bên cạnh nàng, các
cô nương kia bị hổ cái giết người không chớp mắt dọa chạy mất rồi,
không dám tìm ta mua vui.
- Cút! Miệng lưỡi trơn tru, mặt không e lệ, đâu có cô nương nào có thể thích chàng?
Hoa Như Ngọc đẩy Tiểu Cửu sang một bên, thấy gương mặt vui vẻ kia, sự tức giận hậm hực trong đầu cũng tạm thời bị đuổi ra khỏi óc.
Khi chạy tới nha phủ, Trần Tiểu Cửu lại không nhìn thấy bóng dáng
Khổng Nghi Tần đâu, vừa hỏi mới biết Khổng lão ca trốn trong thư phòng
gặp riêng với Yên Nhiên. Hồng Hạnh vội đi gặp Khổng Nghi Tần và Yên
Nhiên.
Nguyệt Thần cười trêu chọc Hồng Hạnh:
- Muội vội đi gặp cha mẹ muội, cha mẹ muội chưa biết chừng có khi lại không thích gặp đứa con gái bảo bối của họ đâu.
- Sao lại không thích?
Hồng Hạnh đỏ ửng khuôn mặt, dịu dàng nói:
- Mấy canh giờ rồi, bọn họ chắc cũng xong rồi.
Tiểu Cửu lại oán giận Khổng lão ca không trượng nghĩa, có đàn bà, ngay cả tiểu huynh đệ hắn đây cũng không nghênh đón, liền nói với Hồng
Hạnh:
- Hạnh nhi mau đi tìm Khổng lão ca, thời gian lâu rồi, e ngại cho lưng của Khổng lão ca đấy.
- Chàng mới đau lưng ý.
Hồng Hạnh phun Tiểu Cửu một cái, lúc này mới vội vã chạy về phía hậu đường.
Tiểu Cửu vào đại sảnh phủ nha, lại gặp hai người Chung Việt, Paco, đang đợi mình ở hành lang.
- Nhị ca.
Thấy Tiểu Cửu đi tới, Chung Việt xông lên, ôm lấy Tiểu Cửu, cũng không để ý tới mùi máu tanh trên người Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu vỗ vai Chung Việt, cười nói:
- Đen rồi! Rắn chắc rồi, xem ra tam đệ làm quan cũng được đấy.
Chung Việt cười ha ha:
- Lần này đệ vừa xinh tới cùng với Khổng đại gia, còn mang theo rất nhiều đồ tốt cho nhị ca.
Paco cũng muốn học tập dáng vẻ của Chung Việt, thử ôm lấy Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thật không ngờ Paco lại yêu quý mình, túm Chung Việt tới, xông tới cùng ôm lấy paco, cười nói:
- Paco tiên sinh tới đây, thế nào cũng không nói với ai trước một
tiếng? Thôi huynh còn đang đánh giặc ở Hưng Long, đợi ta cử người đi
thông báo cho huynh ấy trở về, để hai người đoàn tụ.
- Đa ta…đa tạ đại nhân cất nhắc.
Paco tuy là người Tây, nhưng ở Kinh thành lâu, đặc biệt lại ở cùng
Thôi Châu Bình lâu, lễ nghĩa học có chút đa dạng, cách nói chuyện cũng
ít nhiều có hương vị của Tây.
Hoa Như Ngọc, La Đồng, Phòng Linh cũng tới gặp mặt Chung Việt và Paco, chào hỏi lẫn nhau.
Tiểu Cửu cười nói với Chung Việt:
- Tam đệ, lần này đệ mang cho ta thứ gì tốt vậy?
Chung Việt nói:
- Còn có thể có gì tốt chứ? Lương thảo, binh khí, chiến mã, thảo dược, khôi giáp, nhưng phàm là những đồ cần cho chiến tranh, đệ đều mang tới rất nhiều.
- Những thứ này rất bình thường mà, đâu có gì đáng kinh ngạc?
Trần Tiểu Cửu trêu ghẹo nói.
Chung Việt cười ngượng:
- Đồ tốt thực sự ở trong chỗ Paco! Ha ha…, Paco nói rồi, đây chính là đại sát khí.
- Ờ?
Trần Tiểu Cửu liền biết Paco tiến tới, sẽ mang một số trò hay mới mẻ cho mình.
Paco dẫn Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, La Đồng tới hậu viên,
Tiểu Cửu nhìn thấy ngoài mười mấy xe thuốc súng mà súng kíp cần ra, còn có một cỗ xe ngựa độc lập đứng ở một bên.
Trên thùng xe chất đầy những thùng màu đen, giống như là quan tài, thùng xe nối thành một thể, không thể tháo dỡ.
- Đây rút cuộc là gì vậy? Màu đen?
Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, La Đồng đi xung quanh thùng xe mấy vòng, lại không biết là dùng làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Paco, dường như rất đắc ý.
Trần Tiểu Cửu đi một vòng quanh chiếc hòm
màu đen, bên ngoài bọc bởi một lớp vải đen, trong tấm vải đen lại chất
đầy bông. Bông đè xuống, lại đụng phải một tấm ván rắn chắc.
Từ ngoại quan cảm liền biết được cũng chỉ có thể nói: Đây là cái hòm đen thần bí, lại không đoán được bên trong đựng cái gì.
Tiểu Cửu cũng cảm thấy buồn bực, đi tới phía bên phải hòm, lại phát
hiện ở đây có một cái lỗ tròn bằng ngón tay cái, một dây thừng làm bằng chỉ gai, từ bên trong thò ra, ngay tại cái lỗ tròn đó, lay động thùng
xe, nhẹ nhàng di chuyển.
- Chẳng lẽ là...là thuốc nổ?
Tiểu Cửu lóe lên một ý tưởng, bừng tỉnh đại ngộ.
- Thuốc nổ?
Hoa Như Ngọc, Phòng Linh, La Đồng đều ngây người: Thuốc nổ lại là thuốc gì? Dùng bên trong hay dùng bên ngoài?
- Trần đại nhân, đại nhân thật là…thật là quá thần, ta phát hiện ta đã yêu đại nhân rồi…
Paco mở rộng cánh tay đầy lông ra, kích động muốn ôm Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu một cước bay lên, Paco liền ngã gục.
Paco đứng dậy, chỉ vào hòm, ức chế, kích động nói:
- Khi ta ở Anh, đã cùng với sư phụ của ta nghiên cứu cái này, sớm có
bản gốc, nhưng về thiết kế cấu tạo, lại có một chỗ thiếu hụt lớn, vẫn
không thể thực hiện.
- Mấy vị chuyên gia máy móc của Cách Vật viện đã giúp ta rất nhiều, những ngày này của chúng ta, luôn nghiên
cứu cái này, cho tới bây giờ, cuối cùng cũng làm ra được một vật thí
nghiệm! Nhưng lại không nghĩ ra tên thích hợp, hai chữ “thuốc nổ” mà đại nhân nói, rất chuẩn xác! Ha ha.., ta thật nghi ngờ đại nhân không phải là người, mà là tiên tri..
Đây là ưu điểm của việc đan xen khoa học.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu rất đắc ý, giả dụ không phải mình khởi đầu ở Cách Vật viện, tam giáo cửu lưu này, nhìn nhà khoa học tập hợp lại, sao có thể có cái tên “thuốc nổ” này chứ?
Thứ đồ chơi này tuy
là vật thí nghiệm, nhưng cũng khá phức tạp, không có sự hợp tác phân
công của những người Tây này, chỉ dựa vào sức cá nhân, rất khó hoàn
thành.
Trần Tiểu Cửu lại thỉnh giáo Paco một chút về cấu tạo của vật thí nghiệm này, cũng mới phát hiện vật thí nghiệm này hẳn có
đơn vị nhiều thế nào.
Vật thí nghiệm này bản chất không phải là thuốc nổ, mà là chồng chất hỏa dược trong súng kíp mà thành.
Còn cái hòm này sở dĩ lớn như vậy, là vì bên trong hòm còn đựng mười
mấy cái súng kíp, Cơ giới sư đã sắp xếp một cách khéo léo để ngăn cách
súng kíp và hỏa dược, đồng thời chăm sợi bông đồng, mười mấy cái súng
kíp trong hòm đen đồng thời nổ súng, va chạm kịch liệt sẽ khiến cái hòm đen bị ép chắc chắn sẽ dẫn cháy, sau đó xảy ra hậu quả nổ tung.
Mấu chốt trong đó là ở chỗ, thứ nhất là súng kíp phải bóp cò, không
thể do con người tác động tới; thứ hai là những cái súng kíp này phải
đồng thời nổ, mới có thể hình thành một sức nổ mạnh mẽ. Mà hai điểm này đều cần phải cơ giới sư hoàn thành.
- Được! được! Paco huynh đệ, huynh làm rất tốt.
Tuy không phải là thuốc nổ thực sự, nhưng Tiểu Cửu lại vẫn rất vui mừng: thứ này nếu dùng tốt, đúng là một đại sát khí.
Hoa Như Ngọc, La Đồng, Phòng Linh mờ mịt khó hiểu! Hoa Như Ngọc vểnh môi đỏ mọng, khinh thường nói:
- Đồ chơi này có thể làm được gì?
Tiểu Cửu cười nói:
- Phá cửa thành.