Năm vạn đại quân rơi vào nguy cấp, mười liên doanh chi chít như sao trên trời, đại tướng quân Mã Võ đích thân chỉ huy, mưu sĩ Tả Bình là tham nghị trong quân.
Mười doanh tướng sĩ thay nhau tiến công, trong mọi thời tiết, đều tiến công, một khắc cũng không nghỉ ngơi.
Mã Võ thân soái giám sát trước trận xem địch lường thế, một khi gặp phải kẻ nào sợ chiến đấu mà lui, bất luận là quan tướng, hay là binh lính, đều giết không tha.
Tiếng xung phong, tiếng kêu liều chết, tiếng cung bắn chụm, tiếng hét rống lên, vô cùng hỗn loạn, từ sáng sớm đánh cho tới lúc hoàng hôn, từ hoàng hôn lại kéo dài sang tới bình minh hôm sau.
Cứ như thế, ba ngày ba đêm, vẫn không ngừng chiến một giây một phút nào.
Lúc này, phía trước tường thành Lương huyện, hỗn loạn, không biết nằm bao nhiêu thi thể, đứng ở phía trên cao nhìn xuống, giống như một đàn kiến, dày đặc nằm đó, nhìn xa trông rộng, lại nhìn không hề thấy điểm cuối.
Trong bóng đêm, tiếng kêu không ngừng, tiếng chiêng trống lại vang lên.
Do đại tướng Trình Vũ suất lĩnh đao gươm, khoác áo giáp, ôm xông tới thành chùy, không sợ sinh tử, hét lên hiệu lệnh chấn động lòng người, bán mạng xông về phía cửa thành.
Mỗi lần đụng vào cửa thành, xích ngàn cân dày lại kịch liệt lay động, ngay cả tường thành hoàng thổ cũng có cảm giác lay động.
- Thang! Cái thang! Xông lên! Xông lên à, giết chết quân địch, thưởng ngàn lượng vàng, dám sợ chết, tru di cửu tộc, xông lên! Xông lên cho ta.
Trình Vũ nhe răng nhếch miệng, quơ đao thép, nhìn về số thi thể của đồng chí chết dưới tường thành, trong lòng vô cùng chấn động.
Hắn biết, công thành ba ngày ba đêm, vốn có mười đội binh lính, đã mất đi bốn đội, lúc này sở dĩ còn có thể giữ được thanh thế của mười doanh là do Định Nam Vương điều hành lúc sau.
Bốn doanh, mỗi doanh năm ngàn người, cũng chính là nói, trong đối chiến ba ngày ba đêm đã đoạt đi mất sinh mạng của hai vạn binh lính.
Chủ tướng của bốn doanh, hai người bị giết, còn hại chủ tướng hai doanh Chu Đồng, Tần Thư Hàng.
Mà phải trả giá thê thảm như vậy, Lương Huyện lại vẫn phòng thủ kiên cố như cũ, chỉ là bị lưu tiễn, còn số binh lính trèo thang đã chết hơn bốn trăm rồi.
Sự trả giá thương vong như vậy, gần như khiến Trình Vũ khó có thể tiếp nhận.
Trình Vũ giỏi dùng binh, tận mắt thấy chiến lược leo thang gần như vô dụng ---- số người ở cửa thành đâu phải là số binh sĩ bình thường? Phụ nữ chiếm gần nửa, hơn nữa, tất cả đều giỏi đao thuật, có thể so với những kẻ giang hồ hạng nhất, xuất đao quỷ dị, gần như một đao đi xuống, ắt có binh lính chết.
Tà Nguyệt giáo, đó là giáo chúng của Tà Nguyệt giáo.
Trình Vũ lĩnh ngộ được ý này, cũng biết số binh sĩ leo thang kia đều là giơ đầu để người ta chém, không có tác dụng gì.
Cho nên, Trình Vũ để binh lính mặc trọng giáp, dùng gỗ tấn công, lại lệnh cho binh lính leo thang, đánh nghi binh, yểm hộ.
Mã Võ một mình ở phía sau đốc chiến, vỗ tay khen hay:
- Trình Vũ thật là hiền tài, trận chiến này tất thắng.
Trên cổng thành, như lâm vào đại địch.
Chín ngàn binh sĩ Thiết Giáp doanh chia làm ba, Hoa Như Ngọc, La Đồng, Hắc Sơn mỗi người dẫn một đội binh mã giữ thành.
Một ngày mười hai canh giờ, bốn canh giờ lại thay quân một lần, bảo đảm binh lính được có thời gian nghỉ ngơi, ăn uống.
Cho dù như vậy, ba đêm tấn công không nghỉ, vẫn khiến tướng sĩ Thiết Giáp doanh không chịu nổi gánh nặng.
Binh sĩ trên cổng thành, ai cũng thành huyết nhân, có máu của mình, cũng có máu của quân địch, mùi máu tươi nồng nặc, sát khí vô cùng.
Tuy nón trụ vẹo giáp oai, trên lân phiến có súng động, có vết đao, có cả da thịt bị đâm rách, thương tới thân thể, nhưng chiến đấu đẫm máu hăng hái khiến đám binh sĩ đỏ mắt, thậm chí sớm quên đi sinh tử, trong đầu chỉ còn lại một chữ “giết”.
Chỉ cần nhìn thấy thang xông lên kẻ thù, húc đầu một đao, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết.
Nhìn dưới tường thành biến thành núi thi thể biến thành biển máu, binh sĩ giết tới đỏ mắt hoàn toàn phát ra sự tàn ác.
Giờ phút này, họ chỉ là những con dã thu hung ác hiếu chiến, căn bản không phải là “người”.
Hoa Như Ngọc đích thân đứng trên đầu thành đốc chiến, trên mảnh áo giáp đầy máu tươi tanh đỏ, đao thép trong tay, sát khí bốn phía.
Nàng là chủ soái, không dám có chút lơi lỏng, ba ngày ba đêm cũng chỉ nghỉ có mấy canh giờ, đôi mắt đỏ thẫm, ngoài sát khí đùng đùng, còn có thể nhìn thấy sự mỏi mệt của nàng.
Trần Tiểu Cửu cũng mặc khôi giáp, cả người máu tươi, trên mặt cũng dính máu, bộ dạng thê thảm, cũng không tốt hơn Hoa Như Ngọc là mấy.
Trái lại, Nguyệt Thần không có nửa phần mệt mỏi, vẫn tươi cười chuyện trò với Yên Nhiên, mặc một y phục đi đêm màu đỏ, đứng phía sau Tà Nguyệt chúng, nhẹ nhàng nói:
- Các tỷ muội nghe cho kỹ, nhất định đừng để số đàn ông thối tha kia bò lên, những tên đàn ông thối tha kia đều không phải là đồ gì tốt, một khi phá thành, bắt được phụ nữ sẽ hãm hiếp trước sau mới giết, cho dù chết ngay cả danh tiết cũng không giữ được, đáng thương tới cỡ nào?
Tà Nguyệt giáo đều là những cô gái xinh đẹp, nghe Nguyệt Thần nói ra những lời đáng sợ đó, ai cũng lo lắng, sợ sẽ bị số đàn ông đang trèo lên kia bắt, cắn chặt răng, liều mạng chém giết.
Nguyệt Thần xem có vẻ hứng thú, lại cười quyến rũ:
- Các tỷ muội, chỉ cần không phá thành, bổn giáo chủ bảo đảm sau trận này, sẽ tặng cho mỗi người một thiếu niên lang phong lưu lỗi lạc.
Lại chỉ vào Tiểu Cửu, cười khanh khách:
- Biết thiếu niên lang phong lưu lỗi lạc là thứ gì không? Chính là như Tiểu Cửu, các tỷ muội thích không? Nếu thích, vậy thì giết người không cần kiêng nể gì cho bổn giáo chủ, bổn giáo chủ quyết không nuốt lời.
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi, dở khóc dở cười: Thầm nghĩ Nguyệt Thần tỷ tỷ mắt nói dối trắng trợn, thiếu niên lang lỗi lạc như ta, trong thiên hạ này, có mấy người?
Hoa Như Ngọc vung đao giết một tên đang cố trèo lên, máu tươi bắn tung tóe, cũng không lau, quay đầu lại nhìn Nguyệt Thần, nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, tỷ coi Tiểu Cửu là rau cải trắng à! Đi đầy đường, tùy tiện mua được sao?
Khóe miệng nàng chọc lên, gương mặt trắng nõn hợp lại với màu máu đỏ, ánh mắt bừng bừng, có vẻ đẹp lạnh lùng nghiêm nghị.
- Sợ gì chứ?
Nguyệt Thần gắt:
- Cùng lắm, để họ gả hết cho Tiểu Cửu, bổn giáo chủ không để ý.
Xoạt!
Nghe thấy lời đó, hai trăm giáo chúng của Tà Nguyệt giáo cười ầm lên, đao trong tay lại càng ngày càng nhanh, đôi mắt hàm chứa phong tình, nhắm thẳng về phía Tiểu Cửu.
Nguyệt Thần chỉ vào là tứ đại hoa đán, gắt giọng nói:
- Các cô nhìn gì mà nhìn? Mỗi người chém một trăm cái đầu, Tiểu Cửu sẽ thuộc về các cô.
Xuân Tuyết, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai tứ đại hoa đán nghe Nguyệt Thần nói vậy, trái tim hưng phấn đập loạn trong lồng ngực, vừa giết người, vừa cười khanh khách, còn lén liếc nhìn Tiểu Cửu, trong mắt đầy sự hạnh phúc.
Da mặt Tiểu Cửu dày hơn nữa, cũng không kìm nổi mà tránh sau Hoa Như Ngọc, cười khổ nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ đừng hại ta, những cô gái này, ta cưới không nổi.
- Phì..giả bộ gì chứ? Trong lòng ngươi không biết đang thích biết chừng nào à.
Nguyệt Thần véo má Tiểu Cửu một cái thăm dò, cười khanh khách.
Hoa Như Ngọc lại nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ rất có oai phong làm tướng. Bình thường binh sĩ lập công, thì thưởng vàng bạc mỹ nữ, lúc này anh thư lập công, cũng nên tìm nam tử xứng đáng để thưởng, có gì không được?
Lại nói với Nguyệt Thần:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, kế này rất tuyệt, lúc tìm không được thiếu niên lang, ta mang binh, tới Hàn lâm viện, mỗi tay cầm một bó.
Những Tà Nguyệt giáo chúng kia nghe vậy, trái tim càng vui sướng, đao trong tay giết người càng ngày càng sắc bén, nhanh hơn số binh sĩ của Thiết Giáp doanh kia không biết mấy lần.
Trần Tiểu Cửu quá cảm khái:
- Ai nói phụ nữ không bằng đàn ông? Ta thấy có thể gánh nửa bầu trời? Các tỷ muội, đứng vững à, đều đứng vững cho ta, giết tốt, lập đại công, đừng nói tú tài lang, chính là trạng nguyên lang cũng phải dẫn ngựa rơi đạp cho mọi người, trải giường chăn chiếu, bưng nước rửa chân..
Sự khích lệ từ trong thâm tâm này khiến các nữ tướng độc ác hơn.
Đao kiếm lóe sáng, chém như chém rau, những binh sĩ trèo thang trở thành mục tiêu sống, ngoài cái chết, không có lựa chọn nào khác.
Ầm.
Một tiếng vang như sấm rền truyền tới, tựa như động đất, khiến đám người Hoa Như Ngọc không khỏi nhảy dựng lên.
Hoa Như Ngọc chém giết kẻ thù leo thang, thăm dò nhìn lại, liền thấy một trăm binh sĩ, đang mang xung chùy, đụng mộc liều mạng hướng về thiên cân.
Ầm..
Cảm giác chấn động, truyền tới từ lòng bàn chân.
- Mau! Bắn bọn chúng, bắn chết bọn chúng...
Hoa Như Ngọc hét lên.
Một đội cung thủ chạy tới, nhắm chuẩn binh lính mà bắn.
Nhưng, lại không có mấy tác dụng.
Số xung chùy binh này đều là trọng giáp, sức mạnh lớn không thể phá vỡ! Sức của Lương huyện toàn bộ đều di chuyển tới đường Hưng Long, chỉ còn lại hai ngàn phó cung.
Nhuyễn cung thủ bắn ra cung tên, chỉ có thể khiến quân địch mặc áo giáp kia cảm thấy hơi đau, lại không hề bị thương chút nào.
- Làm sao bây giờ?
Nghe tiếng hô kit phát ra, cảm giác được sự run sợ của tường thành, Phòng Linh nhíu mày, lo âu nói:
- Có cần sử dụng súng kíp không, cho chúng thấy chút lợi hại?
Hoa Như Ngọc lắc đầu nói:
- Không tới thời điểm cuối cùng, súng kíp vẫn phải cẩn thận dùng, hỏa dược có hạn.
- Vây làm sao bây giờ?
Phòng Linh lo âu, nhìn chằm chằm xung chùy, lo âu nói:
- Xông vài cái nữa, Thiên cân áp e là không chịu nổi.
Hoa Như Ngọc quơ đao thép, gọi một tên thân vệ, uy nghiêm nói:
- Truyền quân lệnh của ta, tập kết hai ngàn kỵ binh trọng giáp, theo ta xông lên giết địch, giết chết chủ tướng.
- Ta cũng phải đi.
Đôi mắt quyến rũ của Nguyệt Thần mỉm cười, gọi tứ đại hoa đán lên, nói:
- Theo ta giết người đi, giết cho tốt, sau này chúng ta chính là tỷ muội, nghe hiểu chứ?
Xuân Tuyết vội gật đầu:
- Giết cho tốt! Giết cho tốt! Sao có thể giết không tốt chứ?
Trần Tiểu Cửu cũng biết trận này phản kích rất quan trọng, cũng hung hiểm vô cùng, tuyệt không thể có sơ xuất, liền gọi Hắc Sơn, La Đồng tới, cũng mời tất cả những người đang trong nội thành điều trị vết thương ra như Hồng Hạnh, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, mặc khôi giáp vào, cùng xông lên phía trước.
Trên cổng thành, chỉ còn lại một mình Phòng Linh đốc chiến, liệt nhóm súng kíp ra, chỉ đợi lúc nguy cấp, nổ súng cứu người.
Trình Vũ chấp đao, uy phong lẫm liệt, đứng dưới tường thành, khóe miệng có nụ cười hưng phấn, rất mong chờ nhìn xung chùy kiến công.
Y đã truyền lệnh xuống, chỉ cần Thiên Cân áp đổ, phá được cửa thành, tất cả tướng sĩ nhất định phải không cần quan tâm tới sống chết mà xông lên, ai có thể đứng thẳng trong thành mà không chết, thưởng ngàn lượng.
Lúc này, Trình Vũ dẫn năm ngàn binh sĩ chém giết bốn phía, còn lại ba ngàn người, trong ba ngàn người, trừ leo thang, nâng xung chùy, số binh sĩ còn lại đã xếp thành một đội hình, đao thép bóng loáng, chỉ đợi xông lên tiến thành, trảm địch lập công.
Đại tướng quân Mã Võ thấy có cơ hội thắng, đã dặn binh sĩ cửu doanh khác có sự chuẩn bị, cần một lần là xong.
Sau khi trả giá bằng hơn hai vạn tính mạng của tinh binh, cuối cùng đã xuất hiện ánh rạng đông của sự thắng lợi.
Trên ánh mắt hưng phấn lóe ra ở năm vạn binh tướng trong sự ngàn cân treo sợi tóc, chợt nghe thấy tiếng pháo ầm vang, tuyên truyền giác ngộ, xông thẳng lên trời.
Kitttttttttttttt
Thiên cân áp bị treo ngược tầng tấc, cửa thành mở ra, một đội kỵ binh cao to diễu võ dương oai xung phong liều chết xông ra.
Hơn một trăm binh sĩ mang chùy, trong đầu trống rỗng, ngây ngốc đứng nhìn cửa thành mở ra mà ngẩn người.
Cầm đầu là một nữ tướng mặc áo giáp, thúc ngựa tới, tay chém xuống, chém đứt đầu tên binh sĩ thứ nhất, máu tươi dũng mãnh trào ra.
- Phù…
Tiếng đao thép đâm vào thịt truyền ra như sấm, một đội kỵ binh giục ngựa tới, hơn trăm người sống xông vào thành lúc này không một ai còn sống sót. Nhân lúc chủ tướng công thành Trình Vũ còn chưa kịp tỉnh táo lại, Hoa Như Ngọc quơ đao thép, thúc chiến mã, lướt qua Trình Vũ, đánh thẳng tới lều của trung quân.
Mã Võ kinh sợ toát mồ hôi, hét lớn:
- Bày trận! Thập diện mai phục! Bày trận.