Chương 932: Binh Giả Quỷ Đạo


Hoa Như Ngọc, Trần Tiểu Cửu thấy Định Nam Vương hào hứng tụt giảm, bại quân mà lui, vốn có tâm tư giặc cùng đường không đuổi, liền gõ kẻng thu binh.

Trên đường đại quân trở về, Hắc Sơn vẫn khó hiểu, tức giận nói:

- Hoa tướng quân, sao có thể thả Ngô Đồng ra chứ? Giao dịch xong, nên cướp Ngô Đồng lại, một đao chém chết, để Định Nam Vương quân tâm đại loạn, sau đó nhân cơ hội tấn công, điều này mới gọi là dao sắc chặt đay.

Hoa Như Ngọc nói:

- Ngươi không sợ Định Nam Vương sẽ chó cùng rứt giậu sao? Mãnh liệt xông lên phản công?

- Sợ cái cứt.

Cổ họng Hắc Sơn quét ngang, đắc ý nói:

- Chúng ta có súng kíp, bắn chúng thành cái sàng.

Trần Tiểu Cửu cười hỏi lại Hắc Sơn:

- Nếu gặp mưa dầm liên miên, súng kíp không thể dùng, đại quân của Định Nam Vương đột kích, phải giữ thành thế nào?

- Ai dà! Cái này…

Hắc Sơn sắc mặt ngượng ngùng, gãi đầu, lại không biết nên trả lời thế nào.

Súng kíp tuy lợi hại, nhưng sợ mưa, sợ ẩm ướt, đừng nói bây giờ những khẩu súng kíp đơn sơ này chính là loại súng ống tinh vi nhất của kiếp trước, gặp phải mưa rào, cũng không thể mổ bụng.

Nhưng phàm là vũ khí khác thường, tuy có đại lợi, nhưng cũng có đại hại, trời cao là công bằng, tuyệt không thể tạo ra một loại bảo bối hoàn mỹ được.

Hắc Sơn vẫn không phục, nắm tay, nói:

- Vậy cũng không sợ, chúng ta tướng sĩ một lòng, binh hùng tướng mạnh, cho dù thiên quân vạn mã của hắn đánh tới, cũng giết cho bọn chúng tới tè ra quần.

- Khoác lác.

Trần Tiểu Cửu lại hỏi:

- Ninh Đô tổng cộng có bao nhiêu quân phòng thủ?

Hắc Sơn đúng lý hợp tình nói:

- Thiết Giáp doanh, thêm vào đó là quân phủ Ninh Đô, tổng cộng có ba vạn tinh binh.

- Vậy quân đóng ở Bình Châu của Định Nam Vương, tổng cộng có bao nhiêu?

Trần Tiểu Cửu lại hỏi.

Hắc Sơn cười ngượng ngùng, lắc đầu xấu hổ.

Trần Tiểu Cửu hỏi Phòng Linh:

- Phòng tiên sinh biết không?

Phòng Linh cười nói:

- Quân phòng thủ của Bình Châu, mười vạn có dư, lúc này chỉ quân tiên phong, đủ năm mươi vạn có dư.

- Ồ, nhiều như vậy?

Hắc Sơn nghe xong nhếch miệng.

Trần Tiểu Cửu vỗ vai Hắc Sơn, nói:

- Tiểu Hắc tử, ngươi có dũng mãnh hơn nữa, lại trông cậy vào ba vạn quân phòng thủ Ninh Đô, chống lại mười lăm vạn đại quân Bình châu được sao? Ngươi chẳng phải điên rồi sao?

Hắc Sơn nhếch miệng cười, chợt nhíu mi nói:

- Người ngựa của Định Nam vương nhiều như vậy, tại sao chúng ta ít như vậy, mới chỉ có ba vạn? Phải nói Đại Yến binh nhiều người nhiều, vậy binh đi đâu hết rồi? Mang đi đâu rồi?

Trần Tiểu Cửu, Phòng Linh nhìn nhau cười, mưu mẹo trong này lại không thể tùy tiện nói ra.

Định Nam vương tuy chỉ có đất ở ba tỉnh, nhưng kẻ địch lại chỉ có một, chính là Đại Yến, cho nên, Định Nam Vương có thể đặt toàn bộ binh lính ở Bình Châu, phân cao thấp với Đại Yến.

Còn Đại Yến tuy lớn, nhưng kẻ địch lại nhiều.

Phía Bắc, có quân Đột Quyết thảo phạt, Đại Yến bị uy hiếp, mười vạn đại quân, gối giáo chờ sáng.

Phía Đông, ba vạn quân của Mộ Bình thành đóng, phải phòng bị binh lính Uy quốc giả mạo cướp cá, ngầm chiếm, đoạt lấy biên thùy, thầm chiếm giữ. Còn ở phía trên triều đình, Tiêu Viêm, Viên Trác Kiến một hệ, vẫn nắm giữ năm vạn tinh binh như trước, chiếm cứ vùng ngoại ô kinh thành.

Nhưng ngược lại, lại là ba vạn tinh binh mà Nhị hoàng tử Bạch công tử nắm giữ, cũng muốn bảo vệ kinh thành, đề phòng bất trắc.

Tám vạn tinh binh này, đều dùng ở trong hao tổn.

Tây Vực còn phải có một phần binh lực, phải bảo vệ cho con đường tơ lụa, phòng ngừa dị tộc chặn đường cướp bóc.

Bày binh bố trận như vậy, có thể dùng để đóng ở Ninh Đô, chỉ có ba vạn người, ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy đáng thương.

Phòng Linh, Hoa Như Ngọc, Tiểu Cửu đi ở phía trước, còn vài người còn lại bọn họ cũng thương lượng quân sự, cũng lùi chậm về phía sau vài bước!

- Trần đại nhân, tuy chúng ta khai chiến đại thắng luân phiên, nhưng ba vạn tinh binh lại không đủ, giằng co vài lần, bị Định Nam Vương nắm được nhược điểm, đó chính là vạn phần trí mạng.

Phòng Linh lo lắng, lúc này cả nhà mười tám người của ông ta đều đã đón về, từ bây giờ trở đi, cả nhà hoàn toàn thoát khỏi Định Nam Vương, thật sự trở thành con dân của Đại Yến, đương nhiên một lòng một dạ bày mưu tính kế cho Đại Yến.

Hoa Như Ngọc cũng nhíu mi nói:

- Tiểu Cửu, có cần ta tới kinh thành một chuyến, mang ba vạn đại quân từ tay Nhị hoàng tử tới.

Tiểu Cửu nói:

- Nhị hoàng tử không phải là thành tướng quân tay không sao? Tiêu Viêm nếu “Thanh quân trắc”, nàng muốn Nhị hoàng tử ngăn cản thế nào?

- Vậy làm thế nào?

Hoa Như Ngọc cũng mang vẻ u sầu.

Trần Tiểu Cửu nhìn lên sao bắc cực, cười nói:

- Ta xem thiên tượng, Đế sao u ám không sáng, gần đây ắt có biến chuyển, Long hổ đánh nhau, thành bại còn đang tới.

Phòng Linh khâm phục:

- Trần đại nhân không ngờ còn có thể tinh thông cả chiêm tinh thuật? Thật khiến ta khâm phục.

- Giả thần giả quỷ.

Hoa Như Ngọc bật cười:

- Hắn đâu thể biết cái gì mà thuật chiêm tinh chứ? Nhưng là nghiền ngẫm lòng người mà thôi.

Phòng Linh ngạc nhiên.

Cả đoàn người trở lại Ninh Đô, dặn dò binh lính nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

Phòng Linh cũng không để ý cái khác, dẫn người nhà đi tới chỗ nghỉ ngơi, tiện thể ôn lại chuyện cũ với các thê thiếp, thể hiện phong phạm chưa già của mình.

Hồng Hạnh thấy Tiểu Cửu bận rộn, cũng không tới làm phiền, dẫn mẫu thân, trở về phòng ngủ.

Đám người Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc, Nguyệt Thần, Tuyết Tử, Hỗ Tam Nương, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử đều tề tụ lại.

Tiểu Cửu biết mọi người đều đang đợi nghe “kỷ niệm nguy hiểm” của hắn.

Thấy ánh mắt u oán của Độc Hoàng nhìn sang, Tiểu Cửu cũng biết không thể nói ra việc hương diễm của mình với Độc Hoàng.

Về việc phát hiện ra tung tích của chiến thần Hoa Vô Ý ở phủ Hà Khẩu, cũng không thể nói, để tránh thời cơ chưa tới, nhiễu loạn tâm tư của Hoa Như Ngọc.

Tiểu Cửu kể rất nhiều chuyện cũ, miệng lưỡi lưu loát, chuyện cũ này vốn là những pha mạo hiểm đầy kích thích, hắn có chút trau chuốt, chuyện kể ra cảm thấy khủng bố vô cùng, thật có cảm giác từng bước kinh tâm, chỉ khiến đám người Hắc Sơn, La Đồng nghe mà kinh ngạc hô lên một tiếng.

- Ơ sau đó! Ôi dà.

Tiếng ngạc nhiên, thán phục bên tai không ngớt.

Tiểu Cửu thao thao bất tuyệt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nâng chén trà lên uống nước.

Nguyệt Thần liếc mắt nhìn Độc Hoàng một cái, mới cười khanh khách vài tiếng:

- Ngoài những trải nghiệm nguy hiểm ra, không xảy ra chuyện gì khác sao?

Tiểu Cửu nói:

- Còn có chuyện gì?

Nguyệt Thần cười bỡn cợt:

- Ví dụ…chàng và Độc Hoàng sống nương tựa với nhau thế nào, cùng chung mối thù sao? Buổi tối nghỉ ngơi thế nào với Độc Hoàng? Độc Hoàng bị thương, Tiểu Cửu cõng Độc Hoàng, hay là ôm Độc Hoàng? Trị vết thương thế nào?

Độc Hoàng trước kia làm chuyện tốt với Tiểu Cửu, vẫn là một nữ nhân có tác phong can đảm, cùng triền miên với Tiểu Cửu, nếm được hương vị của đàn bà, tuổi tác trong lòng càng nhỏ xinh, như thiếu nữ thanh xuân mười tám, xấu hổ mà khiếp đảm.

Nàng ngồi bên cạnh Tiểu Cửu, tuy không có ai dừng ánh mắt trên người nàng, vẫn có một sự ngượng ngùng ngọt ngào, khiến nàng ngồi không yên, nhất thời muốn chạy trốn.

Lúc này, Nguyệt Thần liên tiếp nói những câu giễu cợt, lại khiến ánh mắt của tất cả mọi người tập trung lên người Độc Hoàng, chỉ khiến Độc Hoàng đỏ mặt bừng bừng, càng phát ra sự kiều diễm, khiến người ta mê mẩn.

Nguyệt Thần nhìn bộ dạng xấu hổ của Độc Hoàng, lại trêu ghẹo nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, đang hỏi tỷ mà! Tỷ sao lại đỏ mặt vậy? Có phải là làm việc gì trái với lương tâm không?

- Đâu…đâu có?

Độc Hoàng nhếch môi, ánh mắt u oán nhìn Nguyệt Thần, trong lòng suy nghĩ cái mồm đáng chết của nàng, cứ thế mãi, không thể được.

Có nên lén lút nhét thuốc cho Nguyệt Thần hay không, để nàng ấy nếm chút lợi hại của mình?

Hoa Như Ngọc nhắm mắt lại, cũng có thể đoán được trên đường đi Độc Hoàng và Tiểu Cửu sẽ xảy ra chuyện gì?

Chỉ là Tiểu Cửu và Độc Hoàng cùng trải qua khó khăn, gắn bó với nhau, xảy ra những chuyện kia, cũng là chuyện bình thường, thiết có ý, hơn nữa, cô nam quả nữ, lại cùng ở một chỗ thâm sơn, nếu không xảy ra chuyện hương diễm gì, đó mới là kỳ lạ.

Những việc này tuy không phải là việc mà Hoa Như Ngọc muốn thấy, nhưng cũng biết mình không hạn chế được cái tính tình khốn khiếp trời sinh kia của Tiểu Cửu, cái thứ trong đũng quần kia lại không thành thật, ngoài việc thiến hắn ra, bằng không chỉ biết câu dẫn phụ nữ xung quanh.

Có đôi khi tức giận tới nóng nảy, thật hận không thể thiến hắn, lại không nỡ.

Nhưng Độc Hoàng cùng với Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc sớm có tâm lý chuẩn bị, cũng vẫn có thể tiếp nhận được, nếu đổi lại là một người phụ nữ xa lạ, Hoa Như Ngọc bất luận thế nào cũng sẽ đem người đó tới dã lang cốc rồi.

Độc Hoàng đang lúc xấu hổ, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới, thân binh của Hoa Như Ngọc quỳ một chân dưới đất, dõng dạc nói:

- Hoa tướng quân, Thôi đại nhân đã chiến thắng trở về, toàn quân tiêu diệt địch xâm phạm, bắt sống ba ngàn tù binh, thống soái Vương Phi Hổ tự sát chưa chết, cũng bị bắt sống.

- Tốt! Tốt! Thật là đại thắng rồi.

Hoa Như Ngọc vừa nghe, không khỏi kích động đứng dậy, các tướng cũng đứng dậy theo, ra cửa nghênh đón Thôi Châu Bình.

Thôi Châu Bình là một thư sinh, vốn không biết cưỡi ngựa, nhưng sau khi tới Ninh Đô, lấy thân làm gương cho binh sĩ, để hiệu lệnh phủ binh, cũng lấy thân làm gương, khổ luyện cưỡi ngựa, khiến thịt hai bên đùi máu tươi đầm đìa, cũng vui vẻ chịu đựng, luyện thành một thân giỏi cưỡi ngựa.

Lần này y phụng quân lệnh của Hoa Như Ngọc, mang theo năm ngàn tay súng kíp, năm ngàn phủ binh, mai phục ở chỗ tối, vây kín quân của Vương Phi Hổ.

Bất kể là về binh khí, số lượng nhân lực, chiến lược chiến thuật, Thôi Châu Bình đều chiếm phần hơn, không uổng lực lượng ít nhiều, tiêu diệt Vương Phi Hổ sở bộ.

Chỉ là Thôi Châu Bình nhất thời tham công, lại không ngờ dẫn binh liều chết xông lên trước, bị Vương Phi Hổ một tên bắn vào chỗ khe hở của áo giáp, vai bị trúng một tên.

Nhưng cũng may bên trong áo giáp còn có một lớp da trâu dày, tên vào thịt không sâu, cũng có thể kiên trì chịu đựng được.

Thôi Châu Bình ngồi trên lưng ngựa, xa xa liền thấy Tiểu Cửu đứng ở dưới Viên Môn, vui mừng nói:

- Lương huyện đại thắng, Trần huynh lại bình yên trở về, thật là song hỷ lâm môn! Đáng mừng, đáng chúc.

Trần Tiểu Cửu đích thân đỡ Thôi Châu Bình xuống ngựa, thấy nét mặt phong trần mệt mỏi kia của y, cười nói:

- Thôi huynh, huynh đã lập được công lớn, ta nhất định sẽ báo lên triều đình, để Hoàng thượng trọng thưởng huynh.

Thôi Châu Bình cười:

- Có thể kéo dài sự huy hoàng cho Thôi gia, thật sự có cảm giác bừng tỉnh, nghĩ trước đây không hiểu chuyện, làm biết bao việc xấu, lúc này nghĩ lại, càng thấy xấu hổ! Ôi! Cũng may mà có Trần huynh không để ý tới hiềm khích lúc trước, ủy thác trọng trách cho ta, bằng không…ta…

- Chuyện đã qua, còn nhắc tới làm gì? Vẫn là Thôi huynh có chỗ độc đáo, đã hoàn toàn tỉnh ngộ liền lập công lao hiển hách, làm cho người ta khâm phục.

Trần Tiểu Cửu vỗ mạnh vào bả vai Thôi Châu Bình, chỉ khiến y đau mà nhe răng nhếch miệng, Tiểu Cửu lúc này mới để ý tới vai của Thôi Châu Bình bị trúng tên, vội giục nói:

- Còn không mau đi trị thương, Thôi đại gia nếu biết huynh bị thương, hẳn sẽ đau lòng mất ba ngày.

- Ha ha…, gia phụ nếu biết ta dẫn binh lập uy, còn không mừng mà chạy tới bày tiệc rượu thiết yến, say như chết sao?

Thôi Châu Bình sang sảng một lát, cũng không để ý tới vết thương trên người mình, lại chào hỏi Hoa Như Ngọc và Phòng Linh, lúc này mới để lang trung dẫn đi trị thương.

Tiểu Cửu nhìn thấy hết, vui mừng không ngừng. Không lâu trước đó, Thôi Châu Bình vẫn là một tên tiếng xấu lan xa, là địch thủ với mình, lại bị mình tra tấn tới đáng thương.

Nể mặt Thôi lão tổ, Thôi Viễn Sơn, phải giúp Thôi Châu Bình thoát ly biển khổ, đi tới chính đồ.

May mắn Thôi Châu Bình bản chất không xấu, sau khi chọc thủng độc kế âm hiểm của Thạch Đầu Trù, Thôi Châu Bình đột nhiên hiểu ra, hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hơn nữa, Thôi Châu Bình kế thừa huyết thống tốt đẹp của Thôi gia, một khi đi tới chính đồ, học thức trong đầu sẽ phát huy không ngừng.

Tuy tính tình của Thôi Châu Bình khá phức tạp, đàn ông yêu thắng cả phụ nữ yêu, nhưng điều này đối với Tiểu Cửu lại không thấy được sự kinh hãi thế nào.

Tiểu Cửu cử Thôi Châu Bình tới quản lý Ninh Đô, thực sự là con dao hai lưỡi.

Xử lý tốt Ninh Đô, Thôi Châu Bình danh lợi đều có! Nếu lý luận suông, một khi thanh tú gối đầu, thanh danh lại xuống dốc không phanh.

Tiểu Cửu vốn còn muốn cử người giúp đỡ Thôi Châu Bình, đề phòng y luống cuống chân tay, xảy ra sự cố, nhưng trải qua điều tra mới biết, Thôi Châu Bình thực sự có tài chính trị, dân chính, tài chính của Ninh Đô sau khi được y tiếp nhận đều đi vào sự tuần hoàn tốt.

Thật đúng là một vị hiền tài đáng được ca tụng. Mà hiện giờ, Thôi Châu Bình tự mình dẫn phủ binh, dưới sự “phối hợp” của Hoa Như Ngọc, giành được đại thắng, ngoài lập đại công ra, củng cố lại quyền thế và địa vị của Thôi Châu Bình, quyền thế trước đây là Tiểu Cửu cho, bây giờ lại là tự y một tay giành được, tính chất hoàn toàn khác nhau.

Tiểu Cửu trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nghĩ mình rút cuộc một tay nâng đỡ hậu nhân của Thôi gia, triều đường nội các tương lai, ắt có một vị trí nhỏ nhoi của Thôi gia.

Thôi lão tổ, ta cũng không lấy không thần công của ông à.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #932