Đối với niềm vui mà Nguyệt Thần, Hoa Như Ngọc và Phòng Linh đang trải qua, Ngô Đồng từng một lần đi qua Quỷ môn quan, mới thật sự lĩnh ngộ được cái đáng quý của sinh mạng.
Lúc này, Ngô Đồng sợ tới mức tè ra quần, dòng nước mắt kia, bụi đất, và máu đều trộn lẫn với nhau trên gương mặt đáng khinh, lộ ra nụ cười hưng phấn trong xương tủy, mắt nhìn đội quân đông ngùn ngụt kia, Ngô Đồng hạnh phúc hét to:
- Được cứu rồi, ta rút cuộc được cứu rồi…
Nói xong, lại hạnh phúc tới hôn mê đi.
Ngoài Ngô Đồng, Phòng Linh, Hồng Hạnh so ra càng hưng phấn hơn.
Mười tám người nhà Phòng thị, cuối cùng trong đại họa diệt môn khó mà đoán trước, chạy được ra ngoài, có thể bảo toàn, còn Hồng Hạnh cũng gặp được mẫu thân mười năm chưa gặp, ngày đêm mong nhớ, khiến cho mình hồn khiên mộng nhiễu.
Hai người Phòng Linh, Hồng Hạnh thấy soái kỳ trong vạn người, hai mắt đẫm lệ.
Hồng Hạnh dịu dàng dựa vào lòng Nguyệt Thần, mắt đỏ au, cười ngọt ngào với Phòng Linh:
- Phòng thúc thúc, Hồng Hạnh thật sự đa tạ thúc.
- Cảm tạ ta làm gì?
Phòng Linh lau khô nước mắt, chắp tay với Hồng Hạnh:
- Thành cũng là Phòng Linh, bại cũng là Phòng Linh, Hồng Hạnh cô nương chớ oán trách ta giúp kẻ ác làm việc xấu là tốt lắm rồi.
Mắt nhìn thấy sự chói lọi dưới chân núi, có đủ hàng vạn tinh binh, Hỗ Tam Nương nói:
- Thật không biết Định Nam Vương làm thế nào mà đem số tinh binh này tới đây được.
Phòng Linh nói:
- Định Nam Vương đa nghi, kỳ thật khi ta vừa rời khỏi, y hẳn đã âm thầm phái binh lặng lẽ trục xuất Yên Nhiên và mười tám người của Phòng thị rồi, đại quân sau đó lại lục đục đuổi tới.
- Định Nam Vương làm như vậy, vẫn là đang đánh cược, cược Hoa tướng quân có dám quân lệnh như sơn, dám giơ dao mổ lên với Ngô Đồng hay không, vừa rồi nếu có chút mềm lòng, hoặc là có thể khiến Định Nam Vương chủ động được, xem ra nằm ngoài sự sơ hở của chúng ta.
- Cho nên, Phòng tiên sinh mới đùa mà thành thật? Bày ra trận thế giết người?
Hoa Như Ngọc híp mắt, truy vấn nói:
- Tiên sinh không sợ Hắc Sơn không thu lại được đao sao?
Phòng Linh cười ha ha:
- Sợ, sao không sợ chứ?
Ông ta vẫy tay với Hắc Sơn, Hắc Sơn cười xấu xa đi tới, đưa đao cho Hoa Như Ngọc.
Vào tay cực kỳ nhẹ.
Lúc này, Hoa Như Ngọc mới phát hiện, đây đâu phải là con dao giết người, đây rõ ràng là một cao dao giấy làm bằng giấy bạc, chả trách nhìn xa, có ánh bạc lóe lên.
Sau đó, Hắc Sơn lại hướng cái bàn tay đang vắt sau lưng ra phía trước thì có một cái đầu be bép máu, không ngờ có đến tám phần giống với Ngô Đồng, chỉ nghe Hắc Sơn nói:
- Theo sự dặn dò của Phòng tiên sinh, ta cử người chọn ra một phạm nhân tử hình trong đại lao của Ninh Đô, chặt đầu, dùng để khoa trương thanh thế.
- Tướng quân Hắc Sơn vất vả rồi.
Phòng Linh nhìn cái đầu người đầy máu kia, cũng không cảm thấy sợ hãi, cười nói:
- Nếu Định Nam Vương vẫn không bị mắc câu, chỉ cần một đao thép của Hắc Sơn, đầu của Ngô Đồng liền rơi xuống đất, Định Nam Vương kia có cứng cỏi hơn nữa, thận trọng thêm nữa, nhẫn tâm thêm nữa, e là cũng đau lòng, hối hận không hiểu, trong lòng ắt bị thương nặng.
- Sau đó, thừa dịp hỗn loạn, tinh thần tán loạn, lại đưa Ngô Đồng thật sự ra, sau khi Định Nam Vương đau buồn, liền mừng rỡ, sau khi trải qua sự đau khổ của tang gia, cũng không nỡ để con trai bị khổ sở, nhất định sẽ giao người, ôi! Chỉ là chưa đợi diễn xong trò, Định Nam Vương đã kích động đầu hàng, xem ra, tâm tư y vẫn thận trọng hơn trước đây, khiếp đảm rất nhiều, vẫn là già rồi à.
Trong lời nói, có sự phiền muộn không ra lời.
Hoa Như Ngọc, Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, La Đồng nghe thấy sự điềm tĩnh của Phòng Linh, nói rất êm tai, trong lòng kinh ngạc cùng khâm phục.
Bọn họ thật không ngờ Phòng Linh lại sâu sắc như vậy ---- nhớ tới đám người của mình vừa rồi còn sốt ruột, có mấy phần cảm thấy không bằng.
Đám người La Đồng, Từ Hạt Tử còn đang xem thường lão đầu này, nhưng giờ đây nhìn rõ được thủ đoạn và quá trình mai phục ẩn nấp âm thầm của Phòng Linh, lúc này mới ý thức được chân nhân không lộ tướng ---- Phòng Linh có thể phụ tá Định Nam Vương thành một thế hệ gian hùng, đối kháng với Đại Yến, tuyệt không phải may mắn, tuyệt không phải là tin đồn vô căn cứ.
Hoa Như Ngọc bái Phòng Linh, chắp tay nói:
- Có được Phòng tiên sinh như có được giang sơn gấm vóc.
Càng cảm giác được Tiểu Cửu hao hết tâm lực, có được sự ủng hộ của Phòng Linh, thật sự là có sự nhìn xa trông rộng.
Phòng Linh cười ha ha, có vài phần phong phạm trí giả, nhìn binh sĩ dưới núi dầy đặc, nhíu mi nói:
- Hoa tướng quân, chỗ Lương huyện, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi chứ? Định Nam Vương thích nhất là chơi đùa với trò minh tu sạn đạo, giương đông kích tây.
Hoa Như Ngọc gật đầu:
- Mọi việc đã chuẩn bị! Ta đã phái tướng canh gác rồi, Thôi tri phủ, Lưu phủ doãn tác chiến.
- Hoa tướng quân có chiến lược quân sự, thật có phong phạm của chiến thần.
Phòng Linh nói:
- Chúng ta hiện ra đi nghênh đón Định Nam Vương thôi.
Định Nam Vương rút cuộc hiểu được cảm giác tự làm tự chịu đau đớn tới cỡ nào.
Nghĩ lại mưu sĩ đệ nhất ngày xưa, hôm nay đã trở thành thượng khách Thiết Giáp doanh của Đại Yến, sự chua xót trong lòng vô cùng khắc khoải.
Biết vậy chẳng làm.
Kỳ tài như Phòng Linh, hoặc là mình trọng dụng, hoặc là chỉ có chết, sao có thể để đối thủ mua chuộc được?
Trần Tiểu Cửu, đều là tên đáng giận Trần Tiểu Cửu này.
Ai ngờ tên tiểu tử này lại không xa ngàn dặm, cùng dư nghiệt của Tà Nguyệt giáo không tiếc mà liều chết, còn đi vào nguy hiểm, đốt cháy các kho lúa Ngô Đồng, công ta tất cứu, dương đông kích tây, đem giáo chúng của Tà Nguyệt giáo cứu ra khỏi thành?
Đau nhất là tuột mất Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, khiến Định Nam Vương giận dữ, khiến y không ngờ được Trần Tiểu Cửu lại đốt cháy kho lúa Ngô Đồng, chia binh làm hai đường, không tiếc tự mình làm mồi dụ, yểm hộ Tà Nguyệt giáo đưa Ngô Đồng trở về Ninh Đô, còn mình thì đi theo hướng Đông Nam, ăn no trải qua chết chóc, lại thần kỳ vượt qua núi Ô Vân, dẫn tới hy vọng bắt giữ hắn cũng tan thành bong bóng.
Ai!
Sai một ly đi một dặm.
Cho dù sau này lợi dụng kế sách của Tả Bình, ý đồ kiến công, đâu ngờ còn bị Phòng Linh phá vỡ, Ngô Đồng bị chém rơi một tai?
Định Nam Vương đâu dám tra tấn con trai bảo bối của mình nữa?
Y trốn vào trong rừng, khi thấy được Phòng Linh thật sự muốn chém đầu Ngô Đồng, liền biết mình bại rồi, một tộc Phòng thị, Yên Nhiên nhốt nhiều năm lại không thể có được, vốn lấy làm lợi thế, nhất loạt giao ra.
Định Nam Vương nhìn Hoa Như Ngọc, Phòng Linh từ xa dẫn đội quân đi về phía mình, trong lòng buồn bã, trong đầu lại nhớ tới câu châm ngôn: Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Nguy cơ một loạt này, nếu không có Trần Tiểu Cửu “vẽ rắn thêm chân” kích trúng tử huyệt của mình, có lẽ kết cục của việc này sẽ hoàn toàn khác.
Hoa Như Ngọc dẫm đầu ba nghìn kỵ binh, dừng lại cách trận hình của Định Nam Vương ba mươi trượng.
Đối diện với đại quân vạn người của Định Nam vương, nàng không chút sợ hãi, đầu vẫn là kim khôi giáp, thân vẫn là ngân giáp sáng bóng, tay cầm đao, nhìn xa xa, phảng phất giống như nhân thần.
Hoa Như Ngọc mang theo hơn mười kỵ binh, áp giải Ngô Đồng, chậm rãi đi về giữa trận địa hai quân, trong tay đao giơ lên, khẽ kêu lê nói:
- Định Nam Vương, còn không dám xuất hiện sao?
Ba ngàn tướng sĩ của Thiết Giáp doanh cùng kêu lên:
- Định Nam vương, không dám xuất hiện sao? Định Nam Vương không dám xuất hiện sao?
Định Nam Vương gian hùng một phương, vốn không phải là loại nhát gan sợ phiền phức.
Huống hồ trước kia chính là tiên phong mở đường của chiến thần Hoa Vô Ý, võ nghệ cực kỳ mạnh mẽ, lúc thịnh vượng, e là La Đồng cũng khó có thể nhìn thấy bóng lưng.
Cho dù hiện giờ dần đã già, nhưng hai tay nhoáng lên, cũng có chút lực ngàn cân, nếu không phải vì việc của Ngô Đồng, thật có tinh khí thần của long tinh hổ mãnh.
Lúc này nghe Hoa Như Ngọc khiêu chiến một phương, sao có thể khiếp đảm?
Huống hồ mình thân mang trọng giáp, lợi vật khó đâm, sau thân còn có vạn binh yểm trợ?
Đại tướng quân Mã Võ ở bên cạnh, sai thân binh bảo vệ phía trước Định Nam vương, ngăn cản mọi vũ khí không biết tên tấn công.
Định Nam Vương được đám thân vệ bảo vệ, dừng lại ba trượng trước mặt Hoa Như Ngọc, mắt híp, nhìn bộ dạng hiên ngang của Hoa Như Ngọc, trong đầu ong ong, ầm ầm ----- Hoa Như Ngọc này không chỉ có tới bảy phần giống với chiến thần Hoa Vô Ý, anh khí bừng bừng kia, trong mắt hàm chứa hàn quang cắn cốt, so với khí thế của Hoa Vô Ý còn muốn hơn vài phần.
Ngẫm lại mình và Hoa Vô Ý đều được xưng là võ tướng tuyệt thế, mà Hoa Như Ngọc với thân phận là tội phạm bỏ trốn ẩn thân nhiều năm, tạo thành sát khí bốn phía, là đại nguyên soái nắm hùng binh, còn con trai bảo bối của mình khi sinh ra, lại vênh mặt hất hàm, trở thành nghiệt tử.
Hoa Như Ngọc dẫn dắt binh hùng, báo thù cho cha, còn Ngô Đồng hãm sâu sự linh hoạt, ép lão già mình cúi đầu Vương gia?
Hai bên đối địch, chỉ khiến Định Nam Vương đau khổ thất vọng vô cùng.
- Hoa tướng quân! Tư thế hiên ngang oai hùng, thật có phong cách của cha, điều này không khỏi khiến ta nhớ tới thời điểm cùng chinh chiến trên sa trường cùng với Hoa Vô Ý chỉ điểm giang sơn, ý ân cừu, hôm nay gặp được con gái của đồng chí một thuở, cầm binh khí, trong lòng vạn phần ưu tư.
Trong lòng Định Nam Vương tuy có chút phiền muộn, nhưng tuyệt không biểu hiện ra mặt, huống hồ y còn sắp xếp kỵ binh đường rút lui?
Đôi mắt Hoa Như Ngọc thu lại, dừng lại phía sau thân binh, chỉ lộ ra một Định Nam Vương gầy yếu, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo, có thể cảm nhận sâu sắc được sự gian trá và âm hiểm của Định Nam Vương.
Nghĩ tới cha mình trung thành một đời, lại bị Định Nam Vương vu oan thành tội mưu nghịch, làm cửa nát nhà tan, phụ thân sống chết không rõ, mình chiếm núi làm vương, lạc vào rừng làm cướp, nếu không phải Hỗ Tam Nương thu nhận, lấy đâu đất cắm dùi.
Nàng càng nghĩ càng giận, trong lòng nỗi hận bốc lên tận đại não, thật muốn xông lên giết, chặt đầu Định Nam Vương trong màn đêm.
Nhưng nàng cũng chính là nghĩ, xác thực sẽ không hành động mạo muội, thân binh bên cạnh Định Nam Vương không tầm thường, ngông cuồng, thay đổi lan tràn.
Huống hồ bản thân hôm nay chỉ mang một ngàn tay súng, đại bộ phận đã bị điều động tới Lương huyện phục kích, đối diện với hàng vạn tinh binh, đâu có thể rung động được?
- Ngô Nguyên, ngươi còn nhớ chuyện cũ năm xưa?
Hoa Như Ngọc ép bản thân ổn định tinh thần, đôi mắt nhìn thẳng vào Định Nam Vương, gọi thẳng tên:
- Mười năm trước, ta còn tôn trọng một thúc thúc như ngươi, mà hiện giờ, gặp lại kẻ thù, hết sức tức giận, ta nên xưng hô với ngươi thế nào? Ngô tặc, hay là Ngô cướp? Cha ta nếu ở đây, sẽ gọi ngươi thế nào? Ngô tiên phong? Hay là tên giặc phản quốc?
- Không ngờ Hoa tướng quân còn nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
Định Nam Vương nghe thấy Hoa Như Ngọc làm nhục y, trong lòng cũng không để ý, lúc này, cứu được đứa con bảo bối mới là nhiệm vụ hàng đầu.
- Con trai ta Ngô Đồng đâu?
Định Nam Vương không để ý tới những lời của Hoa Như Ngọc, hít sâu một hơi, từng chữ một nói.
- Ai! Đáng thương nhất là tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, Ngô Nguyên, ngươi phát rồ, nhưng cũng có chút thương xót với con trai.
Hoa Như Ngọc cười lạnh một tiếng, vỗ tay, Hắc Sơn níu cổ Ngô Đồng, giống như là cầm một con gà, xách Ngô Đồng, lấy ra miếng vải nhét trong miệng, phịch một tiếng, ném vào trước mặt Hoa Như Ngọc.
Ngô Đồng vừa được tháo bịt mồm, lúc này cũng buông lỏng.
Thấy cha ở trước mặt, chỉ là khổ sở vì bị trói, không thể cử động, đau khổ thất thanh, hét lớn:
- Cha! Cứu con! Cứu con.
Định Nam Vương có vẻ lo lắng, trong lòng đau xót, hét lên:
- Con trai ta…
Liền xông ra, muốn đỡ lấy Ngô Đồng.
Hoa Như Ngọc mạch đao quét ngang, đặt vào cổ họng Ngô Đồng, mắt đỏ thẫm, nhìn Định Nam Vương xông tới, ngoan độc nói:
- Thêm một bước nữa, ta giết hắn.
Định Nam Vương vội dừng lại, ngơ ngác nói:
- Ngươi muốn gì?
Lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ họng đầy đặn trắng nõn của Ngô Đồng, nhẹ nhàng nói:
- Người ta cần đâu? Còn không mau mời ra?