Hoa Như Ngọc một cước đá vào ngực Ngô Đồng, nhìn gã thống khổ vạn phần
nằm trên mặt đất, miệng hộc máu không kìm nổi sẽ rút đao khiêu chiến,
giết thằng nhãi này.
Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh vội vàng ngăn cơn thịnh nộ của Hoa Như Ngọc, bọn họ đều sợ nếu chẳng may
Hoa Như Ngọc đem Ngô Đồng giết chết, tiếp theo không biết phải làm thế
nào.
Giờ phút này, không riêng gì Hoa Như Ngọc tâm loạn như
ma, Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương, Hồng Hạnh, cả ba vị nữ tử này không một
ai không vì Tiểu Cửu mà lo lắng.
Các nàng trong đó hai là lão bà, một lại cùng Tiểu Cửu quan hệ mập mờ không rõ, vướng bận càng
nhiều, trong đầu sự trấn định ngày thường như dây cung bị kéo căng, chưa lộ nửa điểm chú ý?
Hơn nữa những người khác như La Đồng, Hắc Sơn, Từ Hạt Tử, Thôi Châu Bình, Phan An, người nào không cùng Tiểu Cửu
như tay với chân, đột nhiên nghe được việc này, sao có thể bình tĩnh
được.
Người trong sân, ngoại trừ Lưu Chí Sơn, Phòng Linh,
liền không ai có thể giữ cơn nóng giận, dùng tâm thái bình tĩnh đối đãi
với người này.
Nhưng Lưu Chí Bình có thể, ánh mắt thiển cận,
mặc dù việc không liên quan đến mình, không tức giận, nhưng trong đầu
kia có năng lực có biện pháp gì?
Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.
Ánh mắt mọi người đều nhắm ngay vào hai người Định Nam Vương đề cập – Ngô Đồng, Phòng Linh!
Nguyệt Thần một thân tà khí, trong mắt ngoại trừ Tiểu Cửu, Hồng Hạnh
cùng đám người yêu ai yêu cả đường đi lối về, và đám người Hoa Như Ngọc, trong mắt liền không chấp nhận người khác.
Trong lòng nàng,
giang sơn tính là cái gì? Thống nhất nghiệp lớn cũng nhạt như mặt nước
bằng phẳng, người chết cũng như cỏ rau, chết thì chết rồi, còn tỉnh thì
thêm một miếng lương thực.
Về phần Phòng Linh, Ngô Đồng, là
phương pháp thảo luận của Tiểu Cửu – trượng phu của mình ngay cả tính
mạng bị uy hiếp? Còn quản gì thống nhất hay không thống nhất? Nghiệp lớn hay không nghiệp lớn?
Dân sinh cứ việc yên vui, nhưng trượng phu ta đã chết, nào có nửa phần vui mừng đáng nói?
Cho nên mặc cho Nguyệt Thần và Phòng Linh là “người quen biết cũ” nhưng người vì trượng phu của mình, sẽ không nửa điểm lưu tình. Về phần Ngô
Đồng, thì chính là như vậy rồi, chỉ là một động vật biết thở mà thôi.
Hồng Hạnh là đồ đệ Nguyệt Thần tự tay dạy dỗ, tâm tư tuy không tà ác
như Nguyệt Thần, nhưng cũng hận không thể lập tức đem Phòng Linh cùng
Ngô Đồng trói lại, đổi lấy Tiểu Cửu.
Mà Hoa Như Ngọc, Thôi
Châu Bình, La Đồng, Phan An, tuy rằng tâm tư loạn như tơ vò, nhưng tấm
lòng nghĩa lớn, ánh mắt dao động không ngừng, lại không biết nên lựa
chọn thế nào.
- Thôi đại nhân, ngài có thượng sách gì?
Hoa Như Ngọc biết không thể trầm mặc thêm nữa, khó khăn hướng Thôi Châu Bình hỏi.
Bình tĩnh mà suy xét, thằng nhãi Thôi Châu Bình này cũng có vài phần tài ba.
Hắn một thân một mình đi vào Ninh Đô, gần hai tháng liền quét sạch nanh vuốt của Tiêu thừa tướng, thấy mầm biết cây, thanh trừ dị kỷ, ngồi trên ngai vàng phủ Ninh Đô, an ổn dân tâm, đẩy mạnh sản xuất, đoàn kết dân
chúng, nhất tề đối ngoại, khiến cho quân dân đồng lòng.
Năng lực thần cán như vậy, trong quan văn được xưng tụng là nhân tài kiệt xuất.
- Hoa tướng quân…
Con ngươi Thôi Châu Bình đảo quanh trên người Phòng Linh, lại nhìn Hoa Như Ngọc nói:
- Không phải ta nói ngoa, sự vụ tầm thường, cách của ta thường quái dị
khác người, có cách nhìn tinh xảo, nhưng Trần đại nhân chính là lương sư của ta, cũng là bạn tốt của ta. Câu cửa miệng nói quan tâm sẽ bị loạn,
lúc này trong đầu rối như tơ vò, đâu có được nửa phần nhanh trí?
Dừng một chút, lại nói tiếng:
- Nhưng việc này không thể vọng động! Có một chút động toàn thân, cẩn
thận trúng gian kế của Định Nam Vương! Nhất định không nên làm việc lỗ
mãng, đã luôn cẩn thận, lúc này càng nên thận trọng, hơn nữa…
Thôi Châu Bình nhìn Phòng Linh, nói:
- Phòng tiên sinh đã từng là đệ nhất quân sư của Định Nam Vương, trí
tuệ thông minh, không kém Trần đại nhân chút nào. Chúng ta không ngại
nghe thử xem Phòng tiên sinh nói một chút, hoặc có thể chờ ta nghĩ ra
biện pháp.
Lời của hắn chỉ là cường điệu mọi việc làm nên
thận trọng, lại không có nửa điểm muốn đi vào phân tích ý đồ, càng muốn
chỉ mũi nhọn sang Phòng Linh.
Hoa Như Ngọc mấp máy môi mọng, mắt phượng như đuốc, nhìn thẳng Phòng Linh, từng chữ rành rọt:
- Phòng tiên sinh có cao kiến?
- Ta…
Phòng Linh cười nhạt một tiếng, đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi đến
trước mặt Hoa Như Ngọc, chăm chí nhìn đôi mắt hàn khí kinh người kia,
sang sảng nói:
- Chỉ cần Hoa tướng quân đem ta và Ngô Đồng
trả cho Định Nam Vương, Trần đại nhân không phải có thể bình yên trở về
rồi sao? Như ta thấy đây là biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất, Hoa
tướng quân còn không lập tức hành động đi?
Hoa Như Ngọc nhíu mi, tay vịn vào ghế da hổ, kịch liệt run rẩy, sau lưng đổ từng tầng mồ hôi lạnh.
Nhìn ánh mắt Phòng Linh không chút sợ hãi, Hoa Như Ngọc hàm răng cắt
chặt đầu lưỡi, dùng sức cưỡng ép chính mình nén đau thương để tỉnh táo.
- Đây là cao kiến của Phòng tiên sinh?
Hoa Như Ngọc nhìn Phòng Linh, trong ánh mắt hàm chứa tức giận.
- Cao kiến này chẳng lẽ không đúng với ý nguyện của Hoa tướng quân sao?
Phòng Linh cười sang sảng, đôi mắt lướt qua từng người Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, La Đồng, Thôi Châu Bình, nói từng chữ:
- Hơn nữa, ta tin tưởng, đây cũng là ý nguyện của tất cả mọi người đi?
Nếu người nguyện ý nói ra, cũng chỉ bởi ta tự mình vất vả rồi.
Hoa Như Ngọc tâm linh rung động mạnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của
lão như muốn hiểu rõ phương pháp thâm thúy này, cắn chặt môi phấn, nói:
- Phòng tiên sinh, ngài coi thường ta, coi thường nữ nhân Yến quốc!
- Thế nào?
Phòng Linh thu hồi vẻ mặt tươi cười, nhìn thẳng Hoa Như Ngọc, nói:
- Hoa tướng quân chẳng lẽ có cao kiến tốt hơn? Phòng Linh xin chăm chú lắng nghe.
Hoa Như Ngọc hướng thân vệ bên người phất tay, một lát trở về, trong tay lại bưng lên một đạo thủ dụ tinh xảo.
- Phòng tiên sinh cũng biết thủ dụ này là do người nào viết?
Hoa Như Ngọc một tay cầm bức thư, đến bên cạnh Phòng Linh.
- Người nào viết?
Phòng Linh khẽ ngập ngừng.
- Bức thư này chính là trước khi Tiểu Cửu lẻn vào Nham Đô, tự tay viết.
Hoa Như Ngọc cười cười:
- Lúc trước ta còn tưởng đây giống như vẽ thêm chân cho rắn, lại không ngờ thực sự đúng như Tiểu Cửu dự liệu.
- Không biết Trần đại nhân để lại lời gì?
Phòng Linh chân mày nhíu chặt, trong lòng cũng có phần vội vã.
Mọi người nghe được thư này do chính tay Tiểu Cửu viết, cả đám người
hưng phấn dị thường, tựa như bắt được phao cứu mạng, muốn lập tức bắt
lấy.
Hoa Như Ngọc đưa bức thư cho Phòng Linh, nói:
- Bức thư này Tiểu Cửu viết cho ta yên tâm, Phòng tiên sinh không ngại xem một chút.
Phòng Linh vội vàng mở thư, đã thấy nét chữ rồng bay phượng múa, viết
mấy hàng chữ lớn “Việc khó giải quyết, trăm cách khó lường! Nhớ lấy:
Quân mưu hỏi Như Ngọc, ứng biến hỏi Phòng Linh! Nhớ lấy, chớ quên! Ha!
Tất cả mọi người tiến lại gần, khi mọi người nhìn tới bức thư này,
không khỏi cả kinh một thân mồ hôi lạnh – quân mưu theo Hoa Như Ngọc,
trách nhiệm đương nhiên như vậy. Nhưng ai cũng không thể ngờ, Tiểu Cửu
lại tín nhiệm Phòng Linh, muốn trong lúc nguy nan, mọi việc tùy cơ ứng
biến dựa theo đều dựa theo ông ta.
Ông ta… bây giờ có thể tính là người một nhà rồi ư?
Phòng Linh nắm chặt bức thư của Tiểu Cửu, thân mình run rẩy, nước mắt
cuồn cuộn chảy xuôi, không làm sao kìm chế nổi, khiến vạt áo ướt đầm.
Ông ta đi theo Định Nam Vương hai mươi năm, kết quả vẫn bị Định Nam
Vương nghi ngờ, cực không tín nhiệm, thậm chí muốn giơ đao búa với gia
thân, làm việc trừ hậu họa về sau. Nhưng tuyệt đối thật không ngờ, cùng
Tiểu Cửu giao lưu chưa được bao lâu, lại có thể khiến hắn tín nhiệm mình như vậy, đem tính mạng gia thân (người nhà), tính mạng Thiết Giáp doanh toàn bộ giao cho mình.
Cách dùng người từ trái tim không
nghi ngờ, tuệ nhãn thức châu (tinh mắt biết nhìn người) quyết đoán, Định Nam Vương sao có thể sánh cùng?
- Người hiểu ta! Chỉ có Tiểu Cửu!
Phòng Linh tâm trí phi phàm, nhưng giờ phút này không cách nào kìm chế
nước mắt, lão nhân hơn năm mươi tuổi râu bạc trắng dáng người thẳng
đứng, giọng nghẹn ngào, đứng trong đại sảnh trước mặt mọi người không
kìm được khóc rống, thực có vài phần buồn cười.
Nhìn Phòng Linh nước mắt đầy mặt thật cảm động, Hoa Như Ngọc ngưng trọng nói:
- Trước đây Tiểu Cửu đã dự liệu được nguy cơ kinh biến, cũng biết ta
tuy được phong là Đại tướng quân Trấn quốc, có quyền sinh sát trong tay, nhưng ta chỉ hiểu rõ binh pháp, giỏi về vận binh tác chiến, đối với
phương diện đua mưu, đặc biệt không rõ ràng, đây là điểm yếu.
- Tiểu Cửu sợ ta tính tình vội vàng hấp tấp, gặp chuyện không nghe lời
người, chuyên quyền độc đoán, thậm chí còn xảy ra đại họa, bấy giờ mới
viết ra thủ dụ này để ta ngày xem ba lần, khiến ta tĩnh tâm. Thật không
ngờ thực sự gặp việc khó xử, vẫn không nén được cơn giận, xem ra, ta
ngày xem ba lần vẫn là bỏ rồi. Về sau, không cần cũng được.
Những lời này nói ra, liền khiến cho những đau thương tức giận được được giải tỏa khiến lòng nhẹ nhõm đi nhiều. La Đồng và các tướng quân nghe
thấy tâm tư đều nới lỏng cười thành tiếng.
Phòng Linh lắc đầu, lau nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:
- Lời của Hoa tướng quân sai rồi, nếu không phải ngươi một ngày xem ba
lần, chỉ e sớm nổi trận lôi đình, đem ta trói gô lại tặng cho Định Nam
Vương rồi.
- Lời của Phòng tiên sinh cũng không sai, nhưng quả đúng là như vậy.
Hoa Như Ngọc nhìn đạo thủ dụ của Tiểu Cửu, thần sắc thoải mái rất nhiều, lại nói:
- Phòng tiên sinh từng là mưu sĩ bậc nhất của Định Nam Vương, cũng là
tri kỷ Tiểu Cửu coi trọng, tín nhiệm nhất. Giờ phút này Tiểu Cửu gặp
nạn, sự tình liên quan tới tính mạng, chỉ dựa vào thiện mưu quyết đoán
của Phòng tiên sinh, đem việc này xử lý thật thích đáng. Phòng tiên sinh có chủ ý gì xin cứ nói ra, ta sẽ làm theo, tuyệt không ngỗ nghịch.
La Đồng, Thôi Châu Bình, Nguyệt Thần tuy rằng đối với Phòng Linh vẫn
còn hoài nghi, nhưng đứng trước thủ dụ Tiểu Cửu để lại, bọn họ tin vào
mắt nhìn người của Tiểu Cửu, tự nhiên cũng nén lại lòng hiềm nghi, tùy ý Phòng Linh quyết định.
- Hoa tướng quân có thể nén chịu hiềm nghi trong lòng, tín nhiệm một “người ngoài” quả thực có phong độ của
một Đại tướng. Ta cũng phải thừa nhận, hành động này của Hoa tướng quân
so với lệnh phụ năm đó, quả thật ưu tú, nếu là lệnh phụ của ngươi khắc
chế được như vậy, làm sao có thể để ta chiếm được nửa phần thuận lợi?
Phòng Linh trầm ngâm mới nói:
- Kỳ thật việc này vốn không phải việc gì lớn. Chỉ có điều Hoa tướng
quân và các vị một lòng suy nghĩ đều ký thác lên người Trần đại nhân,
quan tâm ắt sẽ bị loạn, làm càn, nói lời ngông cuồng kiêu ngạo…, đó
chính là bị vỏ ngoài che mắt, không thấy được Thái Sơn! Điều này chư vị
cũng tự hiểu được!
Trong lòng mọi người có kinh hãi, có vui mừng, có lo lắng, có tức giận!
- Lại nói tiếp, bị vỏ ngoài che mắt cũng không phải là chuyện may mắn gì.
Phòng Linh cười nhìn mọi người, đầy thâm ý nói:
- Mọi người hẳn là nhớ rõ, khi ta biết được mười tám mạng người nhà bị
Định Nam Vương bắt lại, tính mạng bị đe doạn, ta vì muốn chứng mình một
thân trong sạch, cũng vì quan tâm sự sống chết của người nhà, bất chấp
nguy hiểm liền muốn trở về Nham Đô, hướng Định Nam Vương nói rõ phải
trái?
- Lúc ấy, nếu không phải Tiểu Cửu tuệ nhãn như đuốc,
phân tích rõ dụng tâm hiểm ác của Định Nam Vương, hơn mười tám mạng
người nhà Phòng thị của ta, chỉ e cũng đã làm vong hồn dưới đao, sao có
thể giống như hôm nay từ tốn mà nói? Đây chính là bị vỏ ngoài che mắt,
đến nay nhớ lại, vẫn cảm thấy xấu hổ!
Nghe Phòng Linh nói
chuyện, mọi người đồng loạt chấn động, chau mày suy ngẫm, cân nhắc mình
rốt cuộc làm sao lại bị che mắt như vậy.