Lỗ Hận cùng nương tử nghe tiếng vó ngựa nhanh nhẹn kia vội vàng chạy ra
nghênh đón. Nhìn thấy sắc mặt Tiểu Cửu và Độc Hoàng tối tăm, nghi ngờ
hỏi:
- Ân công, ta nghĩ ngài ghét bỏ chúng ta tiếp đãi không
chu toàn, không từ mà biệt, khiến vợ chồng chúng ta trong lòng không
thoải mái. Ân công, ngài ngàn vạn lần đừng trách tội.
- Lỗ
đại ca, ngươi đây là nghĩ tới đâu? Chúng ta có một vài việc, nên cả đêm
đi ra ngoài, cũng đã khiến Lỗ đại ca kinh sợ rồi.
Trần Tiểu Cửu miễn cưỡng cười vui, ôm Độc Hoàng xuống ngựa!
- Hả? Có chuyện gì vội vã như vậy?
Nương tử của Lỗ Hận quan tâm hỏi:
- Lỗ Hận có thể làm chân chạy thư giúp người.
Lỗ Hận kéo vạt áo nương tử, ra hiệu cho nàng không nên hỏi nhiều.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Lỗ đại ca không cần để ý như vậy. Kỳ thực không có gì, chính là nửa
đêm chúng ta chạy tới cùng sơn thần uống chút trà. Kết quả không tìm
thấy bóng dáng người đâu, chờ đợi cả đêm, rất mệt mỏi.
- Cái đó …. Cái … cái gì?
Lỗ Hận vừa nghe, không khỏi lắp bắp:
- Cùng sơn thần uống trà? Ân công, ngươi …ngươi đừng nên nói đùa.
- Không nói đùa.
Trần Tiểu Cửu quay sang nương tử Lỗ Hận trêu đùa nói:
- Lỗ tẩu, lần sau nhờ Lỗ đại ca chạy việc thay ta, mời sơn thần tới đây uống trà, thế nào?
- Việc này…
Nương tử Lỗ Hận lau một tầng mồ hôi lạnh, chột dạ nói:
- Việc đó, chỉ sợ phu quân có mạng đi, không có mạng trở về.
- Ha ha… Lỗ tẩu, nàng đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn đang trêu đùa các người đó.
Độc Hoàng bóp mặt Tiểu Cửu, sẵng giọng:
- Còn không mau đun thuốc cho ta đi, khi đun thuốc nhớ kỹ phương pháp làm đó.
Tiểu Cửu ở trong sân bắc cái bếp tam giác, quạt gió, nhìn hơi nước trào lên, tâm tư lại đặt tận nơi sau núi.
Hắn mơ hồ có thể đoán được nỗi niềm băn khoăn của hai vị cha vợ, dù
sao… nhận thức của bọn họ đối với triều đình vẫn chìm trong sự tàn khốc
của mười năm trước, đổi lại bất kỳ ai bị thuộc hạ mình tin tưởng làm cho nhà tan cửa nát, ở trong lòng cũng nảy sinh một bóng ma thật lớn.
Mà hiện tại, hai người đã quá quen với việc ẩn cư ngày ngày giả thần
giả quỷ, đột nhiên bị người khác khám phá ra, sao có thể không tâm hoảng ý loạn. Bọn họ đối mặt với một lựa chọn mới, đang không hiểu rõ lợi và
hại, sao có thể dễ dàng hiện thân?
Độc Hoàng mặc dù là thuộc hạ của Hoa Vô Ý, nhưng trước đã có Định Nam vương cắn trả, Hoa Vô Ý sao có thể dễ dàng lộ diện?
Trần Tiểu Cửu cũng từng nghĩ tới tìm Nguyễn Lương, thừa tướng An Nam,
giúp đỡ triệu tập mấy vạn nhân mã, đào ba thước đất, tìm bằng được hai
vị cha vợ. Nhưng, chỉ sợ thỏ khôn có ba hang, rút dây động rừng.
Hai vị cha vợ cũng không phải đèn cạn dầu, nếu có mật đạo khác chạy
trốn, về sau muốn tìm bọn họ chẳng phải khó tựa lên trời sao?
Càng nghĩ, Tiểu Cửu mới hiểu ra một chân lý: người thân nhất trong
thiên hạ, chính là cốt nhục thân sinh! Máu mủ tình thâm, chỉ có khiến
Hoa Như Ngọc, Đan Nhi, Song Nhi tự mình tìm tới cửa mới có thể khiến hai vị cha vợ buông xuống những băn khoăn nghi ngờ, để bọn họ cha con nhận
nhau!
Nghĩ thông suốt việc này, trong lòng hắn cực kỳ nhẹ nhõm.
- Ai nha, ân công, thuốc của người nấu như thế nào rồi…
Nương tử của Lỗ Hận ôm bó rau xanh, từ cả nhìn tới, thấy miệng nồi sắt
bị lửa cháy gần như sắp nổ tung, trong lòng đau xót cho cái nồi, nhìn
đâu còn tí giá trị nữa!
Làm sao có thể tùy tiện làm ra tổn thất như vậy?
Tiểu Cửu lúc này mới thanh tỉnh, chỉ nghe bụp một tiếng, đáy nồi nổ tung…
Nhìn nương tử Lỗ gia đau lòng muốn khóc, Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:
- Lỗ tẩu, đừng nóng vội, ta sẽ bồi thường cho ngươi.
Nương tử Lỗ gia tuy đau lòng, vẫn cười nói:
- Không sao! Không sao! Không cần ân công bồi thường, ân công còn cứu Lỗ Hận một mạng đó.
Đêm, tiểu Cửu cho Độc Hoàng uống thuốc liền đem suy nghĩ của mình nói ra một lần.
Độc Hoàng nghe xong cũng thấy có lý, vội thúc giục Tiểu Cửu:
- Vậy chúng ta khẩn trương lên đường đi? Kéo dài càng lâu, chỉ e lại sinh biến.
- Đợi chân nàng tốt hơn, chúng ta lại lên đường. Nàng không đau lòng, nhưng ta đau lòng đó.
Tiểu Cửu xoa gò má đỏ ửng của Độc Hoàng, lại nói:
- Hơn nữa việc cấp bách là muốn trấn an hai vị cha vợ, ít nhất phải để họ biết chúng ta không có ác ý.
- Vậy nên làm thế nào?
Hai mắt nàng vụt sáng, hiếu kỳ hỏi.
- Dễ lắm.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Thừa dịp nàng dưỡng thương, ta phải đi lấy lòng họ.
- Bọn họ chẳng phải thích đánh cờ sao? Ta liền hợp ý đưa cho bọn họ mấy nước cờ đi, xem như lễ gặp mặt của con rể dành cho cha vợ.
- Phì, cái gì lễ gặp mặt? Như thế gọi là uy thế phủ đầu!
Độc Hoàng gõ lên trán Tiểu Cửu, gắt giọng:
- Nước cờ của ngươi, khó như lên trời, cho dù Lâm tướng quốc được xưng
Kỳ đạo thánh thủ, nghĩ đến nát óc cũng giải không ra đâu?
- Như vậy là tốt nhất, ta chính là muốn bọn họ nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, không còn tâm tư chạy trốn.
Trần Tiểu Cửu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, cười nói:
- Cũng không còn sớm, ta liền đi lấy lòng bọn họ. Độc Hoàng, đêm nay
nàng ngủ một mình đi, tướng công đêm nay tha cho nàng một mạng.
- Phì! Còn không mau cút đi.
Trần Tiểu Cửu đêm đó chạy tới sau núi, không ngờ rằng trong sơn động
không một bóng người, mà trên bàn kia nước cờ “thất tinh tụ hội” lại
biến hóa sâu hơn một tầng.
Tiểu Cửu nhìn kỹ một chút, mới
phát hiện cha vợ Lâm tướng quốc thì ra vượt qua Diệp Ngâm Phong một bậc. Trong lòng bội phục không thôi, nhưng ý tưởng có vài phần chênh lệch.
Nếu thay đổi đi xuống, chắc chắn vĩnh viễn không bến đỗ.
Vì
lấy lòng cha vợ, Tiểu Cửu cầm bút lông, dựa theo đáp án chính xác, viết
ra vài bước có chiến lược, lại không có ý lưu luyến sơn đồng, khiến hai
vị cha vợ cả nửa đêm trốn trong rừng chịu muỗi đốt, liền đó rời đi.
- Hay! Tuyệt không thể tả! Tuyệt không thể tả!
Lão gầy nhìn mấy điểm chiến lược Tiểu Cửu vạch ra, không khỏi liên tục tán thưởng:
- Nếu năm đó gặp được quái tài như thế, ta nhất định dẫn hắn vào triều dốc sức, chỉ có điều… Đáng tiếc!
- Có gì đáng tiếc sao? Ngươi làm sao biết kẻ đó có phải người do triều đình sai phái hay không?
Lão béo trợn mắt hổ, đem bản thảo của Tiểu Cửu đoạt lại, lướt qua vài lần mới đầy thâm ý nói:
- Người này, thật không thể khinh thường.
- Hoa huynh, tối nay hắn một mình tiến đến, phải hay không muốn thể hiện thiện ý?
Lão gầy râu phủ hoa râm, nhíu mi suy nghĩ sâu xa.
- Ừ! Nên như thế!
Lão béo trầm ngâm một lát, thấp giọng nỉ non:
- Cũng không phải nóng lòng đi, quan sát một chút không sao cả.
- Cũng tốt!
Lão gầy nhìn bố cục trên bàn kia, vô cùng vui vẻ:
- Tối nay, nước cờ này nhất định ta phải giải ra, cho Hoa lão nhi ngươi nhìn một chút.
- Lâm lão đệ, ngươi không muốn sống nữa? Ngay cả hai đêm không ngủ,
ngươi cũng chịu được ư! Ha ha… Thực có phong phạm, càng đánh càng hăng.
Lão béo trêu đùa vài câu, cũng mở to mắt nhìn, dốc lòng quan sát diễn biến trên bàn cờ.
Đến tối thứ ba Tiểu Cửu chạy tới sơn động liền phát hiện “thất tinh tụ
hội” đã bị hóa giải rồi. Bên cạnh đó còn một hàng chữ “Công tử đại tài,
lão hủ khâm phục!”
Tiểu Cửu trong lòng mừng thầm, cũng biết
hai vị cha vợ đã buông lỏng cảnh giác với mình, ít nhất bọn họ không
phải trốn đi nơi khác.
Tiểu Cửu cũng viết lại trên đó “Tiên sinh thật đúng cao nhân, bình sinh khó gặp!”.
Liền đó lại bày ra nước cờ “Dã mã thao điền” (ngựa hoang làm ruộng) sau đó rời đi.
Cứ như vậy lặp lại năm ngày, Tiểu Cửu tuy rằng chưa từng gặp mặt hai vị cha vợ, nhưng giữa đôi bên cũng đã đạt tới một mối quan hệ tinh tế.
Ngày thứ sáu, thương thế của Độc Hoàng đã chuyển biến hoàn toàn tốt đẹp.
Tiểu Cửu cùng Độc Hoàng lại tới thăm, trên bàn giấy viết:
- Bạn tri kỷ vài ngày, hận không thể đánh cùng tiên sinh phong thái.
Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào gặp lại. Luyến tiếc quá thay! Đau
xót quá thay!
Nhìn trên vách đá Hoa Vô Ý hào phóng, tâm niệm vừa động liền viết:
Đêm qua dế thu không kêu,
Kinh sợ trở về mộng ngàn dặm, đã canh ba
Rời giường một mình độc hành lảo đảo
Đêm lặng lẽ, ngoài trời trăng sao lung linh
Bạc đầu vì công danh
Núi cũ tùng trúc giá, ngăn đường về
Muốn đem tâm sự đặt trên quân cờ
Tri âm thiếu, hí khúc Liên Hoa Lạc ai nghe?
Tiểu Cửu mặc niệm một bên, tự áp vận mà sắp đặt, xong xuôi mới kéo Độc Hoàng đi.
Hai lão sơn tiêu trở lại động, theo thói quen trước tiên kiểm tra xem Tiểu Cửu để lại lời gì?
Khi bọn họ nhìn đến Tiểu Cửu nói rõ phải rời đi, trong lòng kinh ngạc, lại cảm thấy vạn phần không muốn.
Lướt mắt thêm chút nữa, lại thấy Tiểu Cửu đặt “tiểu trọng sơn”, bốn mắt nhìn nhau không khỏi thở dài nặng nề.
Lão mập cởi ra bộ da lông xấu xí, đôi mắt hổ nhìn thẳng bài thơ, từng
chữ đọc lên, cánh tay tráng kiện không ngừng run rẩy, nước mắt không kìm nổi tràn mi…