Trần Tiểu Cửu đã được biết được tin tức của Hoa Vô Ý trong rừng, càng
hưng phấn, làm sao còn có tâm tư ôm Độc Hoàng anh anh em em?
Vô cùng lo lắng mặc xong quần áo, cũng không cần biết y phục mặc chỉnh
tề chưa, ôm Độc Hoàng, đi ra, lên ngựa, phi thẳng đến phía sau núi.
Nhưng thật ra là muốn hỏi thăm tin tức từ vợ chồng Lỗ Hận, chỉ muốn hỏi thăm một chút xem có chuyện gì xảy ra, nhưng kết quả cũng mông lung.
Độc Hoàng chân bị thương nên không tiện, chịu không được xóc, Trần Tiểu Cửu liền ôm Độc Hoàng vào trong lòng.
Ngựa phi rất nhanh, chưa tới một canh giờ đã tới nơi.
Phía sau núi sương mù sáng tỏ, cảnh sắc mông lung, so với ban ngày càng âm trầm u ám, nếu là người không biết rõ đường, nào dám vào một bước?
Tiểu Cửu tới sơn động, đỡ Độc Hoàng xuống, cứ theo sườn núi đi sâu vào trong.
Chỉ có điều lần này không gặp phải sự chống cự của Sơn Tiêu, nên có chút nghi ngờ.
Hai người lên núi, Độc Hoàng tìm củi đốt, hầu hết phong cảnh như in hết vào mắt của Độc Hoàng.
Trong động không có một bóng người, vẫn sạch sẽ như ngày bình thường.
Trần Tiểu Cửu chỉ chỉ trên vách đá một mảnh rất nhiều thi từ, ra hiệu cho Độc Hoàng xem.
Độc Hoàng đứng trước vách đá, chăm chú nhìn thật lâu, lông mày kẻ đen
nhíu chặt, con ngươi sáng lên, như có gì đó hưng phấn của việc gặp lại
cố nhân xưa, cất giọng nỉ non:
- Hoa nguyên soái, quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi.
Nghe thấy Độc Hoàng xác nhận thân phận của Hoa Vô Ý, lòng Tiểu Cửu vốn
đang lo lắng, bỗng chốc an ổn vui mừng, những mất mát to lớn thoáng chốc tan như bọt xà phòng.
- Tiểu Cửu sao lại không có ai?
Độc Hoàng tim đập thình thình, sợ hãi nói:
- Phải chăng bị ngươi dọa nên bỏ chạy, không dám trở về nữa rồi? Đây là nơi thanh tịnh bí mật của họ, không tranh quyền thế, ngươi phá vỡ rồi,
nào ai dám trở về.
- Không đâu.
Tiểu Cửu chỉ lên bàn cờ ,nói:
- Nhìn thế cờ là biết, họ nhất định sẽ quay lại.
- Họ trở lại?
Độc Hoàng cầm lấy tay áo của Tiểu Cửu, nghi ngờ nói:
- Ý ngươi là họ đang trốn chúng ta?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, nói:
- Cũng không chắc, có lẽ hai người đi ra ngoài trừ bạo giúp kẻ yếu, chúng ta an tâm đợi chút đi.
- Chỉ có thể như thế.
Độc Hoàng cắn môi, bất đắc dĩ.
Tiểu Cửu ôm Độc Hoàng, an tâm chờ đợi tới bình minh.
Độc Hoàng trên đùi có thương tích, lại vận công chữa thương, thể xác và tinh thần mỏi mệt, giống như con mèo ngoan, được Tiểu Cửu ôm vào lòng,
ngủ say cho tới sáng.
Nghe chim chóc ríu rít, Độc Hoàng tỉnh
dậy, duỗi lưng một cái, mới nhớ tới đêm qua đã gục vào người Tiểu Cửu mà ngủ thiếp đi, nhìn Tiểu Cửu mắt sưng húp nàng đau lòng nhéo nhéo khuôn
mặt của hắn, giọng nói êm ái:
- Thức trắng cả đêm?
- Không có.
Tiểu Cửu và Độc Hoàng vô cùng thân thiết, thở dài nói:
- Xem ra, bọn họ quả nhiên là đang trốn tránh chúng ta.
- Tại sao phải trốn tránh chúng ta?
Độc Hoàng nói:
- Hoa tướng quân không thể nhận ra ta sao?
Tiểu Cửu lắc lắc đầu nói:
- Có thể là bọn họ có kế hoạch gì chăng? có thể biết chúng ta xông vào
trong núi, nên tránh xa, như vậy bọn họ sẽ không biết thân phận của
chúng ta.
- Cũng có khả năng bọn họ tuy rằng biết thân phận
của ngươi, nhưng có nỗi khổ gì chăng, không muốn quen biết nhau, cũng
hoặc là không dám quen biết nhau, phải biết rằng, mười năm mai danh ẩn
tích, nên họ có gặp chim cũng sợ nữa là ngươi, lẽ nào dễ dàng tiết lộ
thân phận?
- Vậy phải làm như thế nào?
Độc Hoàng nóng nảy, lay cánh tay Tiểu Cửu, nói:
- Gần trong gang tấc, cũng không thể không nhận thức sao Tiểu Cửu, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, ngươi thông minh nhất mà.
- Cố tìm trong đầu cũng không có.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Độc Hoàng , thở dài nói:
- Đi! Về nhà Lỗ đại ca trước đã, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp,
cũng không thể tu hú chiếm tổ chim khách, một khi dồn hai vị cha vợ vào
đường cùng, thì biết tìm họ ở đâu?
Độc Hoàng không còn cách nào khác, đành phải bằng lòng, để Tiểu Cửu ôm xuống núi, cưỡi ngựa chạy vội đi xa.
Hai người kia ở trên đỉnh núi, nhìn bóng Tiểu cửu đi khuất, trong đôi mắt ánh lên sự nghi ngại.
- Hoa huynh đệ, chúng ta có thể bị muỗi cắn một đêm.
Có tiếng người, nhìn Sơn Tiêu nhíu mi suy nghĩ sâu xa, không khỏi tò mò:
- Hoa huynh đệ, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ phát hiện cái gì chuyện không tốt?
- À!
Sơn Tiêu béo dần dần phục hồi lại tinh thần, nhìn bóng dáng bọn họ xa xa rồi thở dài nói:
- Lâm lão đệ, nàng kia ta nhận ra, ngươi không nghĩ tới đi? Nàng đã là
phụ tá rất đắc lực của ta, diệu thủ Độc Y Độc Hoàng. Ở trong cuộc Bắc
phạt, lập được rất nhiều công lao hiển hách.
- Cái gì? Lại là người tài ba dị sĩ dưới trướng ngươi?
Sơn Tiêu gầy trong lòng hưng phấn, lộ ra một khuôn mặt quắc thước.
Hắn gãi gãi mái tóc hoa râm:
- Gặp lại cố nhân, sao huynh có thể không nhận ra chứ?
Sơn Tiêu béo cũng lắc đầu, cởi áo da lông ra, mắt hổ tròn đảo quanh, mày kiếm nghiêm nghị, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy hai người chúng ta còn có thể tin tưởng ai?
- Lúc trước Định Nam Vương cũng là thuộc hạ thân nhất của ta, nhưng ta
và ngươi bị y hại cho cửa nát nhà tan, ngươi nói, ta có thể tin tưởng
ai?
- Nhưng…
Lão gầy thở dài, đoán nói rằng:
- Người gian hùng giống như Định Nam Vương, thiên hạ có mấy người? Thuộc hạ của ngươi, ngươi hẳn là tin được.
Lão béo lắc đầu:
- Ta sợ rồi...Tựa như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ.
Hắn vỗ vào bả vai lão già, ngưng trọng nói:
- Lâm lão đệ, chúng ta sinh ra chỉ có một lần, nếu không phải có quý nhân phù trợ, thì sao có cơ hội báo thù.
- Phải biết rằng đương kim triều đình, vẫn là thiên hạ của Tiêu Tặc,
Viên Trác Kiến... Đương kim Hoàng thượng cũng không biết có thể tỉnh ngộ hay không.
Lão gầy nói:
- Hay chúng ta chuyển hang động khác.
- Xem tâm tư hai người này đã.
Lão béo nói:
- Nếu bọn họ là kẻ thù của chúng ta, sau khi trở về, dẫn đại quân tới
bắt chúng ta, chúng ta chạy trốn tiếp vẫn không muộn, một hai vạn người
không là gì, nếu chúng ta lại mai danh ẩn tích, chẳng phải là đã phí cơ
hội rồi sao.
- Có lý, có lý.
Lão gầy gật đầu:
- Hoa huynh, ngươi ngày trước đem quân đi đánh giặc hết sức lợi hại,
hiện tại ngẫm nghĩ thấu tình đạt lý xem rõ lòng người hiểm ác, có thể
nói thật tuyệt, thật làm ta khâm phục.
- Nghiền ngẫm lòng người có tác dụng gì?
Lão béo cười ha ha, thúc giục nói:
- Đi, chúng ta về động trước, suy nghĩ một chút, sắp sếp kế hoạch đi.
Ai…Tên tiểu tử đi cùng Độc Hoàng cũng không dễ đối phó, không chỉ có võ
công cao cường, mà còn có cả thủ đoạn chơi cờ cũng siêu quần như vậy.
Ghé mặt nhìn lão gầy, bỡn cợt nói:
- Lâm Lão đệ, ngươi không phải tự xưng kỳ đạo thánh thủ sao? Như thế
nào một nước cờ của kẻ hậu sinh cũng giải không được? Không xấu hổ ư?
Lão gầy tức giận nói:
- Ngươi hãy chờ xem, ta đêm nay sẽ không ngủ, bày binh bố trận cho ngươi xem.