Chương 92: Hoàng Tước Tại Hậu


Đan Nhi trong lòng thầm vui, sau khi giả vờ tạo ra sơ hở, thấy bốn vị sát thủ từ bốn phía nhanh chóng lao tới, hai người phía trước dường như muốn bảo vệ Trần Tiểu Cửu, phòng nàng giết hắn, hai người phía sau lưỡi gươm sắc bén, ra tay không hề nương tay, muốn giệt cỏ tận gốc, trừ hậu hoạn.

Đan Nhi trong lòng cười lạnh, nàng là người xuất sắc học võ từ nhỏ, nếu như lúc đó đánh lén Hồng Hạnh có thể cẩn thận một chút, thì cũng không đến nỗi bị ả lẳng lơ đó đánh trọng trương thế này.

Hiện tại bốn vị cô nương này cũng đã giao đấu với nàng, nếu như nàng mà không bị thương trước thì võ công của bốn nàng này so với nàng chỉ là tép diu mà thôi, Đan Nhi nếu mà muốn đối phó với các nàng thì cũng chỉ là giết con muỗi mà thôi.

Chỉ có điều hiện tại nàng bị trọng thương, hơn nữa mặc dù bốn người này võ công kém một chút nhưng bốn người hợp lại với nhau, trận thế giống như một chiếc thùng sắt lăn đi lăn lại, tiến đến thì bốn người cùng song song tiến lên, lùi lại thì bốn người nhanh chóng giữ thủ, vừa thủ vừa tấn công.

Cứ như thế, Đan Nhi chỉ có nước bị đánh, vừa rồi liều mạng bị trúng một chưởng của Đông Mai mới thoát ra được vòng vây của bốn người họ, bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

Giờ phút này không có thời gian để nàng nghĩ nhiều, cần phải dứt khoát không được do dự, là thời điểm để chứng tỏ trí lực, định lực và nghị lực của nàng đã tới.

Nếu theo tưởng tượng của Trần Tiểu Cửu, bốn người họ nhất định cùng hợp lại, vậy thì, nàng phải đánh nhanh thắng nhanh không thì với tình trạng hiện tại của nàng không thể giằng co lâu được.

Nàng trong lòng cười khẩy, còn giấu trong người bùa hộ mệnh – phi đao.

Nhớ ngày đó, đúng là nàng dùng phi đao khiến Trần Tiểu Cửu sợ hãi suýt chút nữa thì tè cả ra quần, bây giờ nàng lại dùng phi đao hoàn thành kế hoạch của Trần Tiểu Cửu.

Nàng đột nhiên dùng sức đẩy mạnh Trần Tiểu Cửu, mượn thân hình của hắn làm bia chắn hai thanh kiếm sắc bén phía trước, rồi phất mạnh tay ra, chịu đựng đau đớn lấy hết sức mình phi hai con dao thẳng về phía trước, rồi chạy về phía hai người sát thủ sau lưng.

Hai con dao đột nhiên được phi ra làm cho hai vị sát thủ ở sau lưng hoảng sợ, kiểu thủ đoạn bố trí chỗ chết rồi mới ra tay khiến các nàng kinh hãi run sợ, khoảng cách gần như vậy, bọn họ không kịp né tránh, trong lúc nguy cấp đành phải dùng bảo kiếm chống đỡ này sự tấn công của phi đao.

Lực phi đao rất mạnh, nghe ra được tiếng kim loại leng keng va vào nhau, dưới ánh trăng mờ mờ có thể nhìn thấy ánh lửa lóe ra.

Bảo kiếm bị lực mạnh mẽ của phi đao va chạm vào, đã mất đi độ mạnh.

Xu thế tấn công của hai người đã thành vô ích, mặc dù người bay nhanh đến bên cạnh Đan Nhi, nhưng sức lực cũng vừa cạn kiệt, bọn họ rất thông minh, lúc sức lực cạn kiệt không hề cho thời gian để Đan Nhi thở, tiến lại gần, thay đổi cách tấn công hướng về phía cánh tay của Đan Nhi, ý đồ muốn khống chế đôi tay của Đan Nhi, khiến nàng không thể phi đao được nữa.

Cách này đúng như ý đồ của Đan Nhi, nàng trong lòng vui mừng, không hề tránh né, chỉ cần tiếp tục theo kế hoạch đối phó với hai người phía trước nữa là ổn.

Thân hình cao lớn của Trần Băng vừa vặn bảo hộ Đan Nhi không bị hai vị sát thủ trước mặt sát thương.

Hai vị cô nương không thể không lắc mình né tránh cái tên mà Hồng Hạnh có chút vương vấn, khi bọn họ né tránh, hơn nữa còn lách qua đưa mắt vẻ tấn công vào Trần Tiểu Cửu, Đan Nhi không chút do dự gì bay người lên, hai chiếc chân vung lên đá vào mặt hai người, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng để lộ lỗ hổng cho đối phương rồi.

Hai người cảm thấy một trận gió lớn kéo tới, nội lực không hề tầm thường, khiến cho mặt đau rát, hơn nữa thân hình lại gần trong gang tấc, bảo kiếm đã không phát huy được tác dụng nữa rồi, vội vàng vứt bảo kiếm xuống, lấy tay hòng giữ chặt hai chân Đan Nhi lại.

Đan Nhi lúc này đã đạt được mục đích mà Trần Tiểu Cửu yêu cầu, cánh tay bị hai người phía sau tóm lại, hai chân cũng bị hai người phía trước giữ chặt lại.

Lúc này toàn thân nàng không thể động đậy được, bị bốn người khống chế, không thể nhúc nhích.

Nàng đột nhiên có chút hối hận và sợ hãi, hiện tại nàng bị người khống chế như thế, nếu như cái tên Trần Tiểu Cửu lừa nàng thì nàng phải biết làm thế nào đây? Nàng thật sự thành con mồi của bốn ả dâm đãng này rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Đan Nhi đau khổ, nhắm chặt mắt lại, thầm than mạng mình khó giữ được rồi, bốn vị cô nương thấy đã bắt được thích khách, vô cùng vui mừng.

Lúc này, tâm trạng đại bi đại hỉ lan tràn trong khắp 5 người bọn họ.

Nhưng họa lại là phúc, phúc lại là họa, có tên gia đinh thần kì Trần Tiểu Cửu, tâm trạng bi hỉ hoàn toàn thay đổi thế cục.

Trần Tiểu Cửu thấy Đan Nhi đã hoàn thành kế hoạch, trong lòng cũng khâm phục cô nàng này ngoan ngoãn dễ dạy bảo, không ngờ lại thuận theo lời hắn thế.

Hắn sớm đã bật côn điện lên, điện áp cũng được bật đến mức thích hợp, thấy bốn vị cô nương đã nhấc Đan Nhi lên, lại lơ là cảnh giác, thân hình hắn linh hoạt quay lại, lấy côn điện ra dí vào bốn vị cô nương và Đan Nhi, rồi lại nhanh chóng lăn ra ngoài.

Uy lực của côn điện quá mạnh, mặc dù chỉ trong chốc lát cũng đã khiến bốn vị cô nương ngã nhào xuống.

Trần Tiểu Cửu ngồi dưới đất thở hổn hển, không ngừng vuốt vuốt ngực, trấn an con tim đang đập mạnh, nhìn cảnh tượng bốn vị cô nương ngất xỉu trên mặt đất, hắn trong lòng có chút nghĩ mà sợ, nếu như vừa rồi có phân đoạn nào không thành công, thì sẽ xảy ra cái kết quả đáng sợ nào đây?

Hắn hiện tại không vội vã nâng Đan Nhi dậy, sợ trên người Đan Nhi vẫn còn chút điện lưi lại, hắn đứng lên, đi chung quanh bọn họ một vòng, hắn hiện tại không có tâm tư phân tích bí mật của bốn vị cô nương, nhưng trong lòng vẫn cảm kích với bốn vị cô nương này, nếu như không phải bọn họ niệm hắn có ân tình, trong lòng kiêng nể, muốn cứu hắn ra, thì sao mà bị trúng gian kế của hắn được.

Hắn lắc đầu cười gượng, nghĩ cảnh tượng kinh hồn ngày hôm nay nguyên nhân do chính hắn gây lên, xem ra người hấp dẫn đi đến đâu cũng đều có thtạo được dấu ấn.

Hắn cảm thấy không còn sớm, điện còn sót lại trên người Đan Nhi khả năng là hết rồi, hắn giơ tay cõng Đan Nhi lên lưng, vết thương đau đớn khiến Đan Nhi đang trong hôn mê không tự chủ được co giật một hồi, hắn có chút không đành lòng, vội vàng bế nàng vào trong lòng, để nàng thoải mái hơn, rồi nhìn bốn vị cô nương, lắc đầu, mỉm cười rồi bước đi.

Hắn bế Đan Nhi cả người đẫm máu, nghĩ cảnh tượng máu đầm đìa thế này, sẽ khiến cho Chu gia nhất định sẽ loạn lên. Muốn đi tìm Anh Mộc, lại cảm thấy trên người Đan Nhi có rất nhiều bí mật, người biết nàng biết võ công càng ít càng tốt. Nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định để Đan Nhi ở ngôi nhà cỏ mà hắn ở lúc vừa mới xuyên việt đến, vừa yên tĩnh lại an toàn.

Đan Nhi mặc dù thân hình nhỏ nhắn, nhưng không hề nhẹ, khi Trần Tiểu Cửu bế nàng đi đến ngôi nhà nhỏ, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.

Hắn dọn dẹp một góc nhà, đặt Đan Nhi nằm ngửa xuống.

Bận rộn hồi lâu, Trần Tiểu Cửu ngồi bên cạnh Đan Nhi, lau mồ hôi, dí vào mũi Đan Nhi nói:

- Tiểu nha đầu nhà ngươi, sao lại không hiểu biết thế, đang yên lành sao lại muốn rạch mặt người ta? Người ta có thù với ngươi sao? Ngươi ghen tị khuôn mặt và thân hình của người ta đẹo hơn ngươi, hay là ghen tị ta và nàng đó tình tứ hả? Ha hả, hay là cả hai đều có?

Đúng lúc Trần Băng đang vui vẻ tự nói một mình, bất thình lình Đan Nhi yếu ớt nói:

- Ngươi muốn chết phải không?

Hắn lập tức giật mình ngẩn người, Đan Nhi đáng chết, không ngờ đã tỉnh rồi.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #92