- Khoảng chừng mười năm dặm phía trước.
Lỗ Hận đặt chén trà xuống, nhíu mày suy nghĩ, nói:
- Mười ba năm trước ta chạy trốn tới Hà Khẩu này, lúc đó ở đây vô cùng
hoang vắng, trộm cướp liên tục xảy ra, dã thú thường lui tới, dân chúng
lầm than, hổ báo, sói lang hung hăng càn quấy, ban ngày ban mặt dám
xuống núi tấn công người dân, khiến cho các phụ lão hương thân nếu không có việc gì thì không dám ra khỏi nhà, trên đường lạnh tanh, không người đi lại.
- Trong đó, hổ báo sói lang không phải thứ đáng sợ
nhất, đáng sợ nhất chính là sơn tiêu, toàn thân lông đen, cơ thể rất
lớn, miệng luôn dính máu, không có ai địch nổi, ăn thịt không ít người.
Chỉ cần sơn tiêu xuất hiện, nhất định là gió tanh mưa máu, chắc chắn sẽ
có người chết bởi nó.
Trần Tiểu Cửu hoảng sợ:
- Lợi hại như vậy à?
- Nhưng mười năm trước, sơn tiêu này đột nhiên thay đổi tính tình,
không ngờ lại có tâm địa bồ tát, bắt đầu bảo vệ dân chúng.
Lỗ Hận cung kính giải thích nói:
- Mỗi khi hổ báo, lang sói xuống núi tấn công dân chúng, sơn tiêu cơ
thể cao lớn này lại xuất hiện cùng lúc, những muông thú kia đâu thể là
đối thủ của sơn tiêu? Không ngừng chết dưới tay sơn tiêu. Rất nhiều trẻ
nhỏ, phụ nữ đều thoát khỏi miệng hổ nhờ sơn tiêu, thật sự là thủ hộ thần của dân chúng. Năm đó con ta còn nằm trong tã lót, đã bị sơn tiêu bắt
đi.
- Dân chúng còn đồn đại, sơn tiêu này đã tìm thấy chỗ
quan trọng rồi. Cũng từ khi đó, dân chúng liên bái sơn tiêu là sơn thần, hàng năm còn cũng lễ, triều bái nó, vô cùng thành kính.
- Hóa ra là vậy.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, cười nói:
- Sơn tiêu này thật sự là thông linh rồi.
Lỗ Hận lại nói:
- Sơn tiêu này không chỉ có như vậy? Thỉnh thoảng còn giúp đỡ người
nghèo, nhà ai nghèo đói, chỉ cần tới sau núi khẩn cầu vài lần, nói không chừng đêm khuya sấm gió mãnh liệt, ắt có vàng bạc đưa tới.
- Hoặc là những người nghèo nào bị lưu manh, du côn, đại chủ, hay quan
lại làm khó dễ, không có chỗ giải oan, chỉ cần tới cửa núi cầu xin vài
lần, nói ra sự oan ức trong lòng, nói không chừng, sơn thần sẽ ra tay
giúp đỡ. Nhẹ thì trừng trị lưu manh, quan lại đứt gân, gãy xương, nặng
thì lấy đi tính mạng của chúng, lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng,
Ôi…quả nhiên là sơn thần tốt của người dân.
Thấy đôi mắt sùng bái kia của Lỗ Hận, Trần Tiểu Cửu cũng không vạch trần bí mật của sơn thần, phụ họa nói:
- Có sơn thần phù hộ, dân chúng Hà Khẩu đương nhiên sẽ sống những ngày tốt đẹp hơn.
- Ừm, tạ ơn lời nói tốt lành của ân công.
Lỗ Hận thở dài một tiếng, mờ mịt khó hiểu nói:
- Sơn thần giúp người dân nhiều như vậy, dân chúng cảm động và nhớ mãi
ân đức này, tộc trưởng đức cao vọng trọng dẫn đi, mang theo hoa quả cây
trái, trùng trùng điệp điệp hơn trăm người, đang vào núi cúng bái sơn
thần.
- Không ngờ sơn thần trái lại, lại cản đường, ngăn cản
tộc lão và dân chúng vào núi, tộc lão có ân tất báo, nhất định muốn vào
núi cúng bái, không ngờ sơn thần nổi giận, cắt đứt chân của tộc lão, từ
nay về sau, phía sau trở thành nơi cấm địa, không ai dám làm sơn thần
tức giận, Ôi, chỉ là tới tận bây giờ tộc lão cũng không hiểu,tại sao sơn thần lại có hành động khác thường như vậy.
Trần Tiểu Cửu cũng không vạch trần thân phận thật sự của sơn tiêu:
- Đó là động phủ của thần tiên, chẳng phải người nổi tiếng? Người phàm sao có thể tự tiện xông vào?
- Đúng vậy! cũng phải! chỉ là phàm phu tục tử chúng ta lỗ mãng rồi, à..không phải, không phải.
Lỗ Hận như nhớ ra điều gì đó, nhìn Tiểu Cửu từ đầu tới chân, nhíu mi nói:
- Hôm nay không phải ân công cũng vào trong núi sao? Chẳng lẽ không bị
sơn thần đuổi đi? Có bị thương không? Có cần mời thầy lang tới kiểm tra
cho không?
Độc Hoàng nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp cũng nhìn
Trần Tiểu Cửu, nàng đương nhiên biết, chỉ bằng cảnh tượng thần bí sương
mù kia, phía sau núi cũng không phải nơi bình thường, trong lòng cũng tò mò không biết rút cuộc Tiểu Cửu đã trải qua chuyện thú vị gì…
Trần Tiểu Cửu cười ha ha:
- Lỗ đại ca, ta đương nhiên cũng gặp sơn thần, thấy ta xâm phạm vào phủ thần tiên, sơn thần đương nhiên tức giận, rống to, giương nanh múa
vuốt, há miệng to dính máu, định xé xác ta, cái đuôi cùng hù dọa ta, làm tim ta đập loạn.
- Hả? Có cả chuyện này?
Lỗ Hận và nương tử đều sợ tới mức thất sắc, đứng lên, run rẩy nói:
- Sau đó thế nào? Ân công có quỳ xuống đất…quỳ xuống cầu xin tha mạng không?
- Đương nhiên là không, đại trượng phu lạy trời quỳ đất, lạy cha mẹ, sao có thể vì tính mạng mà quỳ lạy người khác chứ?
- Rút cuộc ân công đã trốn thoát thế nào?
Lỗ Hận lo lắng, thật muốn biết sao Tiểu Cửu lại có thể trốn tới đây?
Độc Hoàng cũng lắc lắc cánh tay Tiểu Cửu, oán giận nói:
- Ai dà, ngươi cũng mau nói đi! Ta cũng gấp lắm đây.
Tiểu Cửu làm trò, xoa khuôn mặt Độc Hoàng, cười nói:
- Ta không liệu được, thấy sơn thần nhìn thấy gương mặt của tỷ, thấy tỷ đẹp như vậy, như tiên nữ trong tranh, thèm rỏ dãi, ngẩn người, đã quên
mất sự hiện hữu của ta.
- Ta không ngờ sơn thần lại háo sắc như vậy, mượn cơ hội đó, nhảy lên lưng ngựa, vội vàng trốn thoát.
Hả?
Cái này cũng được sao?
Lỗ Hận tưởng rằng Tiểu Cửu đã liều mạng đấu một trận với sơn thần, dựa
vào võ thuật cao siêu chạy trốn, không ngờ lại có một cảnh tượng hí kịch như vậy?
- Chỉ được khéo nói.
Độc Hoàng than thở
một câu, hai má đỏ lên, giống như hoa hồng, bàn tay nhỏ bé véo một cái
vào lưng Tiểu Cửu, cũng không vạch trần sự nói dối của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu đương nhiên không nói thật với Lỗ Hận.
Qua sự giải thích của Lỗ Hận, Tiểu Cửu đương nhiên có thể đoán được,
mười năm trước, sơn tiêu thực sự đã bị vị sơn thần này giết chết, sơn
thần bây giờ chẳng qua là choàng một lớp da sơn tiêu mà thôi, sau đó giả thần giả quỷ, giúp thế nhân. Chẳng qua sợ bị dân chúng phát hiện, mới
nghiêm cấm dân chúng vào núi.
Cao nhân làm chuyện tốt không lưu danh như vậy, thật đáng được kính nể.
Cùng lúc đó, Tiểu Cửu cũng đoán được hai người trong sơn động nhất định có nỗi khổ tâm, nếu không, dựa vào trí tuệ kia, sao có thể làm thơ
ngang ngược, cũng biết bọn họ không phải vật trong ao, nếu vào nơi phồn
thị, ắt sẽ ở trên người khác.
Nhưng hiện giờ ở trong núi, lại có chút không cam lòng, không nỡ.
Nếu thật tâm quy ẩn, tất nhiên sẽ không hỏi tới thế sự, sống nốt quãng
đời còn lại, nhưng bọn họ lại cố tình giúp kẻ yếu, giết phú tế bần, mang theo trái tim yêu dân như con, càng chứng minh bọn họ không cam lòng
mai danh ẩn tích, chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi.
Nghĩ
tới sự khó xử này, Tiểu Cửu không muốn vạch trần thân phận thực sự của
sơn thần – Ôi, bọn họ giả thần giả quỷ, là do họ thôi.
Trần
Tiểu Cửu và Lỗ Hận hàn huyên một lát, lấy ra cây trúc tía hoa kia, theo
sự chỉ dẫn của Độc Hoàng, hái hoa xuống, thả vào nồi nấu.
Ngọn lửa cháy hừng hực tới trưa, cho tới đêm, đóa hoa trúc tía kia mới hòa tan trong nước thuốc.
Một cảnh tượng phấn khích không thể tưởng tượng được, khiến Lỗ Hận và
nương tử thấy mà kinh ngạc, thầm cảm thấy bảo bối trong động phủ quả
nhiên lợi hại, một cây hoa yếu ớt lại cứng cỏi như vậy, trong lòng càng
có vài phần kính sợ sơn thần.