Chương 916: Sơn Thần Ẩn Hiện


Mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, gió mát chầm chậm thổi qua.

Trần Tiểu Cửu dắt Ô Nhã, trong tiếng cười giòn của Độc Hoàng, dọc theo đường núi ghập ghềnh, đi về phía trước.

Trên người Độc Hoàng có vết thương, thật không chịu được sự tập kích bất
ngờ, còn Ô Nhã liên tục chiến đấu hơn mười ngày, thân thể hùng tráng rõ
ràng đã gầy đi mất một nửa, điều này khiến Tiểu Cửu đau lòng vô cùng,
hận không thể cắt ít thịt trên mông mình dán lên mông Ô Nhã, làm sao nỡ
để nó liều mạng chứ?

Lương khô trên người hai người đương nhiên
đã hết, nhưng điều này không làm khó được Tiểu Cửu. Mặc dù không có cơ
hội giết hổ báo, hay quang cảnh hùng vĩ tráng lệ, nhưng kiếm một con thỏ cho đỡ thèm đã, còn không có khó khăn gì.

- Dừng lại.

Độc Hoàng thấy phía trước xuất hiện một ngã ba, chỉ vào đường núi bên trái, nói:

- Tiểu Cửu, ngọn núi bên này sương mù dày đặc, xanh thẫm u ám, là nơi có
thảo dược sinh trưởng tốt, chúng ta đi hái chút thảo dược đi! Chân của
ta còn đau lắm, ngươi cũng không thèm quan tâm ta.

- Sao lại không quan tâm.

Trần Tiểu Cửu ngoái đầu nhìn lại, cười:

- Nếu không, mình lấy trời làm chăn, đất làm giường, Tiểu Cửu ta lại vất
vả một hồi vậy? Lần trước sau khi chúng ta làm xong, tỷ tỷ đã tốt hơn
nhiều.

- Đừng nói bừa! Nếu không, sau này ta không để ý tới ngươi nữa.

Độc Hoàng tuy từng có tiếp xúc da thịt với Tiểu Cửu, nhưng thấy Tiểu Cửu
trêu chọc mình, càng cảm thấy ngượng ngùng hơn nhiều so với chuyện ngày
xưa — cảm giác hai người yêu nhau, trong lòng thấy mang đầy tạp niệm.
Tiểu Cửu ngôn ngữ xảo quyệt, trêu chọc mình, tâm hoảng ý loạn, cơ thể
không nói ra được sự tê dại, giữa hai chân lại sinh ra cảm giác ngứa
ngáy, khó chịu, khiến cho nàng hận không thể làm cho Tiểu Cửu nhào lên
mới được.

Những lúc như vậy, Độc Hoàng lại cảm thấy vô cùng xấu
hổ: Ngày trước mình chưa từng hưởng qua sự ưu đãi của đàn ông, nhiều năm trôi qua như vậy, sau khi triền miên với Tiểu Cửu, nếm được mật ngọt,
bản tính lại trở lên phóng đãng rồi sao? Thật là vô cùng mất mặt...

Tiểu Cửu làm sao biết được Độc Hoàng đang suy nghĩ lung tung?

Liền theo ý của Độc Hoàng, rẽ sang con đường bên trái, nhìn hai bên núi non
trùng điệp, trời cao thẳng tắp, cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Vừa mới đi vào trong được nửa dặm, liền nghe thấy một tiếng hổ gầm vang dội.

Không ổn!

Nơi này có hổ thường tới.

Lồng lộng.

Ô Nhã nghe thấy tiếng hổ gào thét, không hiểu sao lại hưng phấn, tránh dây cương, chạy vội về phía trước.

Tiểu Cửu tập trung lắng nghe, mơ hồ nghe được tiếng cứu mạng.

Con hổ muốn ăn thịt người...

Tiểu Cửu không chần chừ nữa, nhảy lên lưng ngựa, bay nhanh về phía trước.

Trong giây lát, tiến lên hai dặm, liền thấy hai con hổ đang vây quanh một thợ săn, thợ săn tay cầm đao, trên mặt có vết máu, chảy dọc từ trên trán
xuống tới khóe mắt, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Thợ săn kia khom
người, giơ đao lên, hết sức chăm chú giằng co với hai con hổ phía trước, thấy Tiểu Cửu chạy tới từ phía này, thợ săn tráng kiện kia cao giọng
quát to:

- Các ngươi không muốn sống nữa sao? Chạy xa ra một chút, con hổ muốn ăn thịt người rồi...

Thợ săn kia tuy giọng nói rất hung dữ, nhưng trong lời nói lại có ý tốt.

Thấy đám người Tiểu Cửu vẫn mạnh dạn xông lên, thợ săn kia liền căm tức hét lớn:

- Các ngươi điếc sao? Muốn chết sớm hả? Bất hiếu với cha mẹ sao?

Trong khi đang nói, một con mãnh hổ phía sau liền nhào lên, cái miệng dính máu há to, móng vuốt vươn ra, lao về phía thợ săn.

Thợ săn kia vội né người, cây đao còn chưa đâm ra, con hổ kia linh hoạt vô cùng, cái đuôi vượt qua quét tới.

Đuôi của hổ vô cùng lợi hại, bị cái đuôi quẹt trúng, còn lợi hại hơn cả roi sắt, nhất định là gãy xương.

Thợ săn kia không kịp tránh, nhắm mắt đợi chết.

Hàn quang trong tay Tiểu Cửu chợt lóe lên, Hiên VIên Kiếm bay ra, đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, đâm xuyên qua đầu con hổ.

Con hổ tuy da dày thịt béo, không thể phá vỡ, nhưng đầu bị Hiên viên kiếm
xuyên qua, lại vô lực xoay chuyển trời đất, nằm úp sấp ra đất rống lên
một tiếng, liền chết luôn.

Con hổ còn lại gầm lên một tiếng, xông thẳng về phía Tiểu Cửu, dáng vẻ muốn báo thù cho người yêu.

Ô Nhã vô cùng hưng phấn, đâu có e ngại một con hổ cái? Thấy miệng cọp, nhấc mông, chân đạp một cái.

Đúng lúc đá trúng miệng con cọp.

Khanh khách

Một tiếng động nứt xương, cằm hổ cứng rắn như sắt bị đạp vào liền bị gãy đôi.

Con hổ kinh ngạc không hiểu, nhận thức được lợi hại, không dám nói “nghĩa khí” nữa mà hoảng hốt chạy trốn.

- Ô Nhã, ngươi thật đáng ca ngợi.

Tiểu Cửu ôm cổ Ô Nhã, hôn một cái.

Ô Nhã ngẩng đầu, hưng phấn hí dài.

Độc Hoàng thấy thú vị, cười khanh khách:

- Tiểu Cửu, Ô Nhã rất thích ngươi hôn nó, người này quả là nhà thông thái.

Thợ săn kia ngồi xuống đất thở hổn hển, vừa ôm ngực sợ hãi, vừa bị hành động vừa rồi của Ô Nhã làm kinh ngạc.

Loài hổ chính là chúa tể sơn lâm.

Bất kể là lợn rừng, gấu, rắn, chó sói, chó rừng...không ai dám đấu cùng hổ, huống chi là một con ngựa không hề có răng nhọn?

Nhưng con ngựa trước mắt này lại vô cùng lợi hại! Không những không sợ hổ, còn hưng phấn đá gãy cằm hổ.

Thực không thể tin nổi.

Độc Hoàng nũng nịu cười quyến rũ nói:

- Thợ săn đại ca, huynh bị thương sao?

Một tiếng đại ca này, khiến thợ săn kia rung động mạnh, cũng phục hồi lại
tinh thần trong sự sợ hãi và kinh ngạc vừa rồi, ngước mắt nhìn mỹ nhân
mạn diệu mê người đang ngồi ngay ngắn kia, trái tim nhảy loạn, tiến lại
vào một cơn lốc xoáy khiếp sợ.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ, cô gái này giống như tiên nữ hạ phàm, ngựa lại còn có long mã oai hùng.

Còn người đàn ông trẻ tuổi lại giỏi dùng kiếm, trời ạ! Bọn họ không phải là thần tiên chứ? Đều là từ phía trên xuống sao?

Trần TIểu Cửu thấy thợ săn kia thần du vật ngoại, không hề để ý tới máu đang chảy ra, vội ho nhẹ một tiếng, ra hiệu gã tỉnh lại.

À!

Thợ săn kia cũng biết mình vừa co chút mê muội, vội đứng lên, lau máu trên
mặt, đi tới quỳ xuống, dập đầu ba cái với Tiểu Cửu, cảm động rơi nước
mắt, nói:

- Đa tạ ơn cứu mạng của tráng sĩ.

Rồi lại dập đầu ba cái với Ô Nhã, thành kính nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của long mã.

Ô Nhã hí một cái, không ngờ gật đầu rất nhân tính hóa. Nhìn xem, Độc
Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối, ôm cổ Ô Nhã, cười quyến rũ không ngừng.

- Long mã?

Vẻ mặt Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc.

Thợ săn kia đứng dậy, tán thưởng nói:

- Gió theo hổ, mây theo rồng, ngoại trừ long mã, còn có linh vật gì có thể khiến cho hổ sợ tới tè ra quần chứ?

- Ha ha...có lý.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Không ngờ thợ săn đại ca lại có chút vấn nhân.

Thợ săn kia nói:

- Ta vốn là người Yến quốc, tên là Lỗ Hận! Cũng từng thi đỗ tú tài, nhưng ác bá trêu chọc vợ ta, ta khí phách thư sinh, trường kiếm giết người,
bị quan phủ đuổi giết, cùng đường, lại không cam đi vào khuôn khổ, lúc
này mới đưa vợ chạy tới An Nam quốc, may mắn đi theo một lão thợ săn
luyện tập thân thủ, có bản lĩnh săn bắn, ngày tháng trôi qua có chút khổ cực, cũng rất tiêu dao.

- Ô thì ra là vậy, chẳng trách Lỗ đại ca nói chuyện vô cùng trôi chảy.

Tiểu Cửu bừng tỉnh.

- À, Ân công cũng là người Đại Yến?

Thợ săn tha hương gặp cố nhân, cảm thấy rất thân thiết, mừng rỡ nói:

- Có thể đừng gọi ta là đại ca, ta làm sao trèo cao được với nhân vật thần tuấn như ân công chứ?

- Lỗ đại ca khách khí rồi.

Trần Tiểu Cửu cười, chỉ vào trán Lỗ Hận, trêu ghẹo nói:

- Nếu không băng bó đầu lại, máu sẽ chảy khô mất.

- Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ, ha ha.

Lỗ Hận cười ha ha, tiện tay lấy ra một cái băng gạc trong bao, trùm lên đầu, mới nói với Trần Tiểu Cửu:

- Ân công tới nơi này, có việc gì vậy? Nếu không chê, Lỗ Hận nguyện dẫn đường cho ân công.

Trần Tiểu Cửu làm sao có thể nói ra thân phận thực sự của mình? Cũng không
thể cho gã biết mình là nhảy núi tới đây được, chẳng phải sẽ dọa chết Lỗ Hận sao?

- Lỗ đại ca, chúng ta là đi du sơn ngoạn thủy tới đây, nơi đây non xanh nước biếc, cũng khiến người ta lưu luyến không muốn về.

Tiểu Cửu khen ngợi vài câu, rồi nói:

- Không phiền Lỗ đại ca dẫn đường, chúng ta biết đường, cũng không phải không biết nơi này.

Non xanh nước biếc?

Lỗ Hận nhìn núi non nguy nga bốn phía, thầm nghĩ mình ở nơi này mấy chục
năm, chỉ thấy nơi này xứng danh là nơi khỉ ho cò gáy, làm sao lại biến
thành non xanh nước biếc chứ?

Trong lời nói của ân công, dường như có huyền cơ?

Lỗ Hận từng đỗ tú tài, đương nhiên biết chuyện nông sâu. Sự từ chối khéo
trong lời nói của Tiểu Cửu, cũng biết mình không nên hỏi nhiều, liền nói với Trần Tiểu Cửu:

- Nếu ân công biết đường, Lỗ Hận không dám
làm phiền, cách dây ba mươi dặm, chính là cửa sông, mới làm một khu nhà, nếu ân công có thời gian, kính xin hạ mình tới thăm, ta cùng với vợ
cũng sẽ cảm tạ đại ân đại đức của ân công.

Nói xong, vừa muốn tạm biệt.

Ồ! Hóa ra hắn còn mở một khu nhà tú tài quả thật là hữu dụng.

- Được, Lỗ đại ca, chúng ta nhớ kỹ, có cơ hội sẽ gặp lại.

Trần Tiểu Cửu chắp tay với Lỗ Hận, liền ra đi.

Lỗ Hận do đự một lát, lại dặn:

- Ân công, hai mươi dặm phía sau, đi ra phía sau ngọn núi, xin dừng bước, không được đi về phía trước nữa.

- Tại sao?

Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.

Lỗ Hận thay đổi sắc mặt, kính sợ nói:

- Phía sau núi có một con ma núi, chính là sơn thần của bản núi, thường
lấy của nhà giàu, giúp đỡ dân nghèo, phúc trạch huệ dân, nhưng lại kiêng kị người tới, nếu ân công tự ý xông vào, chỉ sợ khiến sơn thần giận dữ, phải đổ máu đó.

- Hả? Còn có cả việc này sao?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy thấy thú vị, cười nói:

- Sơn thần là quái vật, tuy giống hình người, nhưng chung quy lại là một
con dã thú hung mãnh, sao lại biết nhân tính chứ? Lỗ đại ca, đại ca có
thể đừng vội mơ hồ ta.

- Ta đâu có lừa gạt ân công chứ.

Lỗ Hận nhanh chóng dậm chân, đỏ mặt nói:

- Ân công nhất định phải nhớ lời ta nói, làm tức giận thần linh, sẽ phạm phải tội lớn...

Trần Tiểu Cửu cười ha ha:

- Đa ta lời nói thật của Lỗ đại ca, chúng ta sau này còn gặp lại.

Hắn không muốn tranh cãi với Lỗ Hận, nhún mình lên ngựa, đảo mắt chạy đi, lưu lại một làn khói bụi.

Lỗ Hận nhìn cái bóng kia dần dần đi xa, lắc đầu, bỗng nhiên cười rộ lên:

- Buồn vô cớ rồi! Chỉ bằng long mã kia, sao có thể sợ hãi sơn thần chứ?

Quay đầu nhìn con hổ đã chết kia, trong mắt hiện ra ánh hào quang: Da hổ này tuy bị cắt rồi, nhưng về có thể bán được giá tốt, nhất là da hổ, chống
đỡ được việc kinh doanh thua lỗ sau một năm, còn xương hổ này, lại đáng
giá biết bao.

Ha ha...ta phát tài rồi.

Tiểu Cửu chạy một mạch hai mươi dặm, khó khăn lắm mới tới sau ngọn núi, lại không tìm được loại thảo dược mà Độc Hoàng cần.

Độc Hoàng cười:

- Thế nào? Còn muốn tiến về sau núi sao? Ngươi không sợ thần linh trách tội.?

- Sơn thần gì chứ, không hải chỉ là một con sơn tiêu sao?

Trần Tiểu Cửu cười:

- Cho dù hắn hung mãnh hơn nữa, cũng không dám chọc vào ta.

- Sao lại không dám chọc vào ngươi? Ngươi thực sự muốn mang ta vào núi?

Độc Hoàng kiều mỵ cười:

- Ta nghe người ta nói, sơn tiêu thông linh, thích nhất mỹ nhân, chúng
giết chết mỹ nhân, lột bỏ da một cách hoàn hảo không bị tổn hao gì, chế
thành mặt nạ, mê hoặc lòng người làm nảy sinh ý tưởng, cắn nuốt tiền
tài, cũng có thể dung mặt nạ để hắp thu thiên khí, tu luyện thành tinh.

Tiểu Cửu đổ mồ hôi, khinh thường cười:

- Yên tâm đi, sơn tiêu không dám tới, trừ phi nó bị mê tâm, muốn vào cung làm thái giám.

Liền véo một cái trên má Độc Hoàng, vỗ mông Ô Nhã, vọt vào trong núi.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #916