Mưa tuy đã ngớt, ánh trăng mông lông cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười,
Trần Tiểu Cửu và Độc Hoàng lại không hề có vẻ lo lắng và bối rối.
Tuy rằng đại quân cửu lộ sớm muộn sẽ tìm tới nơi này, nhưng thời gian cần
thiết ít nhất cũng phải mất một canh giờ, bọn chúng sẽ không thể chán
ghét mà xuất hiện ở Ô Vân Phong.
Theo kế hoạch của Tiểu Cửu, một canh giờ đủ để kiểm nghiệm ra mình có thể thoát khỏi khốn cảnh hay không.
Ô Vân Phong rất rộng lớn, Tiểu Cửu đỡ Độc Hoàng, giống như một cặp tình
nhân bước chân thích thú, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng quyến
rũ, bốn mắt nhìn nhau cười, có thể cảm nhận được tình yêu khắc sâu trong đó.
Độc Hoàng đã mở được khúc mắc, không chút kiêng kỵ dựa vào
lòng Tiểu Cửu, ngoài việc xiêm y ướt sũng và bắp chân đau nhức khiến
nàng có chút không thoải mái ra, tất cả cái khác, đều khiến nàng cảm
thấy được sự vui vẻ vô cùng. Lúc này, Tiểu Cửu thuộc về một mình nàng,
không ai có thể ngăn cản được sự nhiệt tình luyến ai giữa hai người.
- Tiểu Cửu, sơn động này lớn quá, tốt hơn hẳn những chỗ khác.
Độc Hoàng chỉ vào một sơn động sâu chừng ba trượng, rộng khoảng một trượng, vui mừng nói:
- Ngươi xem, bên trong còn có cả cành khô, chỉ là không biết đồ đánh lửa có dùng được không?
- Sao không thể dùng, ta dùng dầu mà.
Trần Tiểu Cửu đỡ Độc Hoàng đi vào, ngồi lên một tảng đá, lúc này điều kiện gian khổ, cũng không thể tính toán nhiều.
Nhưng ở trong sơn động góp nhặt từng ngày, cành thông rất nhiều, Tiểu Cửu lựa chọn ra rất nhiều những cành khô thích hợp, xếp thành hình tam giác,
phía dưới lót một ít cỏ khô, lấy ra cái tạo lửa, nhẹ nhàng khéo léo
châm.
Thấy ngọn lửa màu cam cháy lên, chiếu sáng cả sơn động, Độc Hoàng mới có chút cảm giác an toàn.
Ngọn lửa bốc lên, Trần Tiểu Cửu bê hai hòn đá lớn, để mình và Độc Hoàng lần
lượt ngồi xuống, ngồi gần nhau để sưởi ấm, xua đi giá lạnh, ánh lửa
chiếu sáng khuôn mặt kiều mỵ kia của Độc Hoàng, nhìn đôi mắt trong như
nước của Độc Hoàng nhìn tới, trong lòng Tiểu Cửu nhảy loạn lên, không
kìm nổi mà nắm chặt tay nàng, xoa xoa lòng bàn tay, cảm nhận được bàn
tay của Độc Hoàng có chút run run, quan tâm hỏi:
- Sao lại run thế? Lạnh à?
Độc Hoàng cắn môi, thấp giọng nói:
- Chân hơi đau.
Chỉ nói một câu, mặt đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Tuy nói Độc Hoàng và Tiểu Cửu trải qua gian khổ, đã vứt bỏ được khúc mắc,
nhưng nữ nhân lần đầu tiên biểu thị tình ý, trong xương vẫn luôn có chút kiêu ngạo.
Vừa rồi chiến đấu hăng hái, gắn bó sinh tử với Tiểu Cửu, cũng không nghĩ nhiều như vậy, không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Độc Hoàng vừa rồi cũng được Tiểu Cửu ôm vào lòng, cảm nhận được chút nhu tình mật ý kia, mượn bóng đem che dấu được chút xấu hổ.
Bây giờ...lại không giống nữa rồi.
Ánh lửa quẩn quanh, có thể nhìn rõ sự yêu thương và hưng phấn ẩn bên trong
đôi mắt, trong mắt Tiểu Cửu cất giấu tới bảy phần yêu thích ba phần tham lam, khiến Độc Hoàng kỳ vọng mà xấu hổ, nàng không biết Tiểu Cửu đang
nghĩ gì? Cũng không biết Tiểu Cửu tiếp theo sẽ làm gì.
Nơi đơn sơ này, hình như cũng không có suy tưởng gì.
Trong mắt Tiểu Cửu phóng tới ánh mắt tham lam, khiến sự hưng phấn của Độc
Hoàng không biết thế nào, bàn tay nhỏ bé lại bị đôi tay to lớn của Tiểu
Cửu nắm chặt, cuối cùng khiến Độc Hoàng hiểu được hàm ý thật sự từ thời
khắc tiếp xúc hai đôi tay, Độc Hoàng tâm hoảng ý loạn, trái tim nhảy lên thình thịch.
Độc Hoàng đương nhiên sẽ không nói ra sự ngượng
ngùng và bối rối trong lòng, đành dùng đôi chân bị thương để che dấu,
chân nàng thực sự rất đau.
- Tiểu Cửu, nói xem ngươi có chủ ý gì hay, để ta cũng vui cùng.
Con mắt Độc Hoàng lóe sáng, bàn tay kia đưa ra, chỉnh lại đầu tóc rối bời cho hắn.
- Không vội nói, sợ tỷ tỷ chạy mất.
- Thôi đi, ta có gì mà chưa từng thấy, còn có thể khiến ta bỏ chạy chứ?
Tay Độc Hoàng nâng má, trong lòng vô cùng tò mò.
- Vậy cũng chưa chắc, việc này để sau rồi nói.
Tiểu Cửu ném một cành khô vào đống lửa, cúi đầu nhìn chân Độc Hoàng, dặn dò:
- Cũng không biết vết thương thế nào, tỷ tỷ, có cần kiểm tra không?
Mồm hắn nói là xem một chút, nhưng đâu có dễ có được sự đồng ý của Độc Hoàng?
Áo khoác trên người đã được hong khô, nóng hừng hực, hắn cởi áo khoác ra, phơi trên tảng đá, ôm Độc Hoàng ngồi đấy, cười nói:
- Quần ngoài là tự tỷ cởi ra, hay là để lang thân háo sắc này cởi giúp?
- Nói lời hạ lưu.
Độc Hoàng gắt lên, tuy xương đùi không bị gãy, nhưng lại đau tới tận xương tủy, nếu không kiểm tra cẩn thận, sẽ bị đau mãi.
- Ta tự làm, ngươi dám lột quần ta, ta...
Độc Hoàng đẩy tay Tiểu Cửu sang một bên, nhếch cái mông đầy đặn mê người, chậm rãi cởi quần ra.
Tiểu Cửu vốn tưởng rằng Độc Hoàng sẽ cởi quần, thì xuân quang phát tiết, đâu ngờ bên trong nàng còn mặc một chiếc quần màu đen bó sát người là kiểu
quần mới nhất trong phục trang của Chu gia, chuyên dành cho các tiểu thư quyền quý, vô cùng đắt tiền, có tiền chưa chắc đã mua được.
Quần ngoài từ từ cởi ra, lộ ra một cặp đùi màu hồng nhạt, thon dài, thẳng
tắp, hai chân khép lại, nhu thẳng, có một đường cong mê người.
Khe giữa đùi mê người, kéo dài tới giữa hai chân chỗ bẹn, nhìn thoáng qua, tim lại nhảy lên.
- Nhìn cái bộ dạng không đứng đắn của ngươi kìa, mặc quần bó rồi, có gì đáng xem chứ?
Hai chân Độc Hoàng vén lên, bàn tay che khe hở ở chỗ bẹn đùi, đôi mắt quyến rũ như tơ, bàn tay như tảng đá, vòng eo nâng về phía sau, vẻ mặt vô
cùng mê hoặc, cười mà như không nhìn Tiểu Cửu, chế nhạo nói:
- Không nhìn thấy đôi chân trắng, trong lòng có phải rất thất vọng không?
- Đâu có?
Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Mặc quần càng đẹp mắt.
- Dối trá.
- Tỷ tỷ, đừng trách ta to gan.
Tiểu Cửu ngồi xuống, đặt đôi chân của Độc Hoàng lên đùi mình, bắt lấy bắp chân bị thương, nhẹ nhàng ấn một cái.
- Đừng...đau.
Độc Hoàng cắn môi, trong lòng có chút lo lắng:
- Thật sự có chút đau, tuy xương không gẫy, nhưng gân và thịt đều bị thương rồi, phải xem xem vết thương thành ra thế nào rồi?
Tiểu Cửu mong đợi mỉm cười
- Vậy không phải là phải cởi tất sao?
Trong mắt hàm chứa sự tham lam, không nói cũng hiểu.
- Có phải được như ý của ngươi không?
Độc Hoàng liếc đôi mắt quyến rũ mê ly về phía Tiểu Cửu, chậm chạp không hề nhúc nhích, gắt:
- Ngươi quay mặt đi.
Tiểu Cửu nhún vai, ủy khuất nói:
- Tỷ tỷ thấy có thể sao? Cho dù quay đi, cũng có thể tùy ý quay lại mà.
- Coi như ngươi thật thà.
Độc Hoàng đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ xinh, sẵng giọng nói:
- Ngươi đừng tưởng ta sẽ cởi tất, để ngươi tùy ý lợi dụng.
Nàng cúi người, đắc ý nói:
- Ta cắt chỗ bó ở chân ra, không phải tốt hơn sao?
Xé tất à?
Tiểu Cửu vừa nghe, lập tức hứng thú: những chuyện tốt đầy kiều diễm và hữu
tình này, đương nhiên phải chủ động ra tay mới được, sao có thể để Độc
Hoàng đích thân động thủ chứ?
- Tỷ tỷ, để ta.
Tiểu Cửu đẩy cánh tay Độc Hoàng ra, hưng phấn dung hai tay run run nắm lấy tất, dùng chút lực, tất đã được xé rách.
Không có việc gì khiến người ta điên cuồng bằng việc xé rách đôi tất đen ôm
chặt lấy chân ra khỏi cái cặp chân đẹp đẽ trắng trẻo.
Chỉ nghĩ như vậy, đã khiến không kìm được ý loạn tình mê.
- Tiểu Cửu.
Độc Hoàng cắn môi đỏ mọng như máu, đôi mắt mê ly, nhìn thấy cảnh tưởng Tiểu Cửu vì dùng sức quá mạnh mà làm lộ ra cặp đùi trắng nõn tròn trịa, lại
không biết nên né tránh ánh mắt tham lam của Tiểu Cửu như thế nào.
- Ngươi không được nhìn.
Độc Hoàng hơi thở có vẻ gấp gáp, che mắt Tiểu Cửu, đôi mắt như tơ, sáng
lên, ngượng ngùng, mà mơ hồ, có chút chờ đợi, cơ thể mềm đi như không có nửa phần khí lực.
Một cặp đùi trắng nõn đầy đặn mê ngươi, không
sót một cái gì hiện ra trước mắt Tiểu Cửu, vừa rồi còn muốn che giấu nơi xấu hổ đầy gợi cảm, đã khơi dậy lòng tham của Tiểu Cửu, sự kích thích
đầy hương diễm trần trụi trước mắt lại hoàn toàn khiến Tiểu Cửu có chút
ngẩn người.
Cặp đùi đẫy đà mê người, có một đường cong trên cả
hoàn mỹ, viên châu tròn trịa sáng mịn, cặp đùi ngượng ngùng mấp máy,
thịt va chạm với thịt, trắng nõn nà, không có chút tỳ vết, khiến người
ta muốn dùng đôi tay tham lam thò vào bên trong, gắt gao kẹp lấy.
Một cái đùi khác còn đi tất, vừa đen vừa trắng, hàm súc cùng tồn tại, khiến trong lòng Tiểu Cửu xao động bất an.
- Ta không phải là cố ý, ài! Ai ngờ được là tất chân lại mỏng manh như vậy?
Tiểu Cửu rất lâu sau mới hồi tỉnh lại được trong sự ảo mộng, ngượng ngùng gãi đầu, nói:
- Đều tại Mị Nhi cắt xén nguyên liệu, không làm theo yêu cầu của ta mà
chế tạo tất, mới khiến bị xé rách một mảng lớn như vậy, mất mặt trước
mặt Độc Hoàng tỷ tỷ, hừ! Đợi ta về, nhất định phải phạt Mị Nhi cũng đi
tất, ta xé cho nàng ấy một lần, tỷ tỷ bớt giận.
- Không phải là lợi dụng sao?
Độc Hoàng tuy ngượng ngùng, nhưng lại không tức giận, trái lại có chút thoải mái/
Thấy Tiểu Cửu thích đôi chân của mình như vậy, trong lòng có chút đắc ý,
nghĩ làn da của mình vẫn còn mê người như vậy, nhẵn nhụi mềm mại, như
trứng gà bóc, cho dù so với tiểu cô nương mười tám tuổi, cũng còn hơn
mấy phần.
Trong nhà Tiểu Cửu vợ đẹp như mây, cũng không phải là
người chưa từng nhìn thấy, thu hồi sự tham lam của mình, nâng bắp chân
Độc Hoàng lên, cũng không để ý tới tiếng ưm ngượng ngùng phát ra từ Độc
Hoàng, chỉ vào một chỗ màu xanh cỡ bằng bàn tay bên ngoài, đau lòng nói:
- Con lừa đáng chết kia, thật là nhẫn tâm, ta một đao chém ngươi thành hai khúc, coi như là nhẹ cho y.
Bị Tiểu Cửu nắm lấy mắt cá chân, cẩn thận nhìn, Độc Hoàng lại không khỏi phát ra một tiếng ưm nũng nịu.
Cảm giác hơi đau, lại có cám giác thoải mái lạ thường chảy dài trên da thịt.
Chỉ là tiếng nũng nịu nhẹ nhàng này, Độc Hoàng nghe thấy trong tai, mặt đỏ lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Độc Hoàng còn từng nhớ, Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc sau khi thành thân, mình
và Hỗ Tam Nương ngồi trên nóc nhà uống rượu, mơ hồ nghe thấy tiếng nũng
nịu của Hoa Như Ngọc truyền tới, còn mình lúc đó cũng cảm thấy không thể tin nói hai người như vậy, thật là có thể kêu ra sao?
Là thoải mái, hay là đau?
Nàng còn nhớ lúc đó Hỗ Tam Nương trả lời nàng,:
- Muốn biết cảm giác đó không? Nói với muội cũng không hiểu, chỉ có thành thân nếm thử mới biết.
Vì câu nói này, mình và Hỗ tam nương đã già mồm tới nửa giờ.
Độc Hoàng cho rằng mình cũng không cơ hội thể nghiệm được điều này nữa. Ôm
lấy cảm giác đó, lại không ngờ Tiểu Cửu vuốt bắp chân mình, khiến mình
hưởng thụ một lần, sự thoải mái lúc đó, nàng chắc chắn xác định, tiếng
đó là không hề đau đớn, mà là một sự thoải mái tới tận xương.