Chương 910: Tùy Ngươi Làm Gì Cũng Được


Trần Tiểu Cửu gật đầu rất mạnh, trong đôi mắt có sự kiên trì đáng tin, chỉ vào một chấm nhỏ màu đen như mực trên tấm bản đồ, nói:

- Chỗ này được Phòng Linh dùng mực đen ghi chú, đây là cách đánh dấu đặc thù của Phòng Linh, cũng là cách đánh dấu đặc thù duy nhất, Độc Hoàng tỷ tỷ biết nó đại diện cho cái gì không?

Độc Hoàng dựa vào lòng Tiểu Cửu, ánh mắt lóe sáng, nhìn Tiểu Cửu, lắc đầu nói:

- Lúc này ngươi còn có tâm trạng để thử khẩu vị của ta sao?

Tiểu Cửu nói:

- Phòng Linh từng đặc biệt thông báo với ta, Ô Vân Phong là một nơi cực kỳ bí ẩn, gần như không có ai biết Ô Vân Phong cao vút trên mây là có thể trèo lên được, con đường hầm đó chính là đánh ra ở bên trên. Do đó có thể phán đoán, đây rất có khả năng là nơi duy nhất không có binh sĩ canh gác, chúng ta duy chỉ có tới đó, mới có thể thoát nạn.

- Nhưng…

Độc Hoàng cắn môi, nghi ngờ nói:

- Nhưng… Ô Vân Phong là nơi nguy hiểm vô cùng, cho dù lên được, cũng không có đường ra, ngộ nhỡ quân lính của Định Nam Vương vây quanh cả chín đường, chúng ta có chạy đằng trời.

- Hiện giờ chúng ta còn có chút sức lực, nếu nhân lúc trời mưa sấm sét, nói không chừng còn có thể lao ra trong lúc hỗn loạn, cũng còn tốt hơn nhiều là ngồi chờ chết.

- Không xông ra được.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu, yêu thương vuốt khuôn mặt mềm mại bị mưa cọ rửa của Độc Hoàng, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ bi thương rồi, bất luận thế nào hai chúng ta cũng không thể xông ra cùng lúc, ta tất nhiên không thể một mình chạy trốn, bỏ mặc tính mạng của tỷ tỷ không để ý chứ?

- Tiểu Cửu, sao ngươi lại ngốc như vậy..

Độc Hoàng thấy cay cay mũi, ôm eo Tiểu Cửu, nức nở nói:

- Hôm đó, buổi tối trong vườn, nếu ta theo ngươi, thì tốt biết bao.

- Ha ha...tỷ tỷ vội gì chứ? Sau này cơ hội sẽ có.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy mở cờ trong bụng, không khỏi cười lớn, dường như khiến hắn quên mọi nguy hiểm.

- Cơ hội là có?

Độc Hoàng nhíu mày:

- Ta không hiểu ý của Tiểu Cửu.

- Tỷ tỷ thật sự cho rằng Ô Vân Phong đó là nơi khó chạy thoát sao?

Trần Tiểu Cửu giảo hoạt cười.

- Chẳng lẽ không phải sao? Phòng tiên sinh sẽ không lừa chúng ta…

Độc Hoàng tuy nói như vậy, con mắt sáng lên, vẫn tràn đầy hy vọng.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Phòng tiên sinh đương nhiên sẽ không lừa chúng ta, nhưng phàm là việc không có tuyệt đối, bởi vì chúng ta có sự chuẩn bị đặc thù.

- Sự trang bị đặc thù gì?

Độc Hoàng càng cảm thấy kỳ lạ.

Trần Tiểu Cửu vỗ mông Ô Nhã, cười nói:

- Đương nhiên chính là Ô Nhã muội muội đã cứu tính mạng của chúng ta..

- Phì…., còn Ô Nhã muội muội, thật không ngại xấu hổ…

Độc Hoàng hờn dỗi nhìn quanh, cười khanh khách vô cùng quyến rũ.

- Hí hí..

Ô Nhã nhe răng, quay lại nhìn Tiểu Cửu, liếc mắt, thấp giọng hí một tiếng, giống như nghe hiểu được lời nói của Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu vuốt bờm Ô Nhã, đắc ý nói:

- Ô Vân Phong hiểm trở vô cùng, gần trong gang tấc với nước An Nam, lại khó có thể với tới, chỉ vì ở giữa cách một khe núi khó có thể vượt qua, nhưng, khó có thể vượt qua là đối với phàm phu tục tử, nhưng đối với Ô Nhã, cũng không phải khó như lên trời.

- Đúng vậy, chúng ta có Ô Nhã, đâu thể nhất định không có đường ra?

Độc Hoàng yêu thương xoa đầu Ô Nhã, quyến rũ nói:

- Nói ra, Ô Nhã vẫn là ân nhân cứu mạng tỷ tỷ.

Trần Tiểu Cửu nói:

- Được và không được, còn ở giữa, tóm lại phải thử mới được.

Lúc này trong lòng Độc Hoàng lại đầy hy vọng, dịu dàng dựa vào lòng Tiểu Cửu, cảm nhận ý chí ấm áp yêu thương của đàn ông, tùy ý hắn giơ roi thúc ngựa, bay lên rong ruổi.

Tuy rằng mưa rơi rả riết khiến người ta thấy lạnh lẽo, nhưng hy vọng tích cực của Tiểu Cửu, lý do cho Độc Hoàng phấn chấn ------ Tiểu Cửu là vạn năng, nhất định phải tin tưởng Tiểu Cửu.

Lạch cạch.

Khi Tiểu Cửu ruổi ngựa đuổi tới Ô Vân Phong, mưa to đã ngớt, phía chân trời ẩn hiện ánh trăng u ám, hắn nhìn về ngọn lúi thẳng đứng ngàn mét trước mắt, sinh ra sự sợ hãi và kính ý cùng ngọn núi cao.

Tảng đá mờ mịt, tầng tầng như những bức tường, giống như mũi đao, xuyên thẳng vào không trung.

- Đây chính là Ô Vân Phong sao?

Độc Hoàng ôm chặt lấy bả vai Trần Tiểu Cửu, ngơ ngác nói:

- Cao quá, ta có chút sợ hãi.

- Sợ gì? Có ta đây, còn cả Ô Nhã nữa.

Tiểu Cửu lấy ra bản đồ, dựa theo đánh dấu trên bản đồ, quẹo trái phía Ô Vân Phong, rồi lại quẹo phải vòng ba vòng, cũng may ánh mắt Tiểu Cửu có nhãn thần, cuối cùng cái nơi vô cùng bí ẩn kia, cũng tìm ra được.

Trước mặt là một đám cây cỏ cao chừng hơn một trượng, rậm rạp, đâu giống như là thông lộ?

Tiểu Cửu lấy ra Hiên Viên kiếm, chém dọc chém ngang, chém thẳng ba trượng, cuối cùng xuất hiện một con đường nhỏ hẹp vô cùng bí ẩn.

Vừa nhìn thấy con đường nhỏ hẹp trong tầm mắt, chỉ khiến Độc Hoàng sợ không dám nhìn nữa, giống như là một tiểu nữ nhân, vùi đầu vào ngực Tiểu Cửu.

Con đường nhỏ dốc đứng dị thường, rộng có một thước rưỡi, lượn vòng mà lên, một bên là vách núi đá dựng đứng, cao không thể với tới, một bên là suối sâu, tối om, sâu kín trống trơn, sâu không có đáy, cúi đầu nhìn xuống thấy ghê người ------- Dù Độc Hoàng là cao thủ tuyệt trác như vậy, cũng không có can đảm nhìn thêm lần nữa.

- Ô Nhã, sợ không? Ta sợ tới mức sắp tè ra quần rồi.

Tiểu Cửu thấy đôi mắt đỏ thẫm của Ô Nhã đang nhìn chằm chằm vào cái suối sâu nhìn lại, dường như vô cùng khinh thường, trong lòng không khỏi vô cùng khâm phục.

Thầm nghĩ tự xưng là lá gan to, nhưng trước mặt Ô Nhã, bản thân giống như một kẻ nhát gan.

Tiểu Cửu vỗ nhẹ vào lưng ngựa, Ô Nhã hiểu ý, không có chút kiêng kỵ, men theo cái đường nhỏ rộng có thước rưỡi thảnh thơi đi về phía núi, cảm thấy mông Ô Nhã vặn vẹo như thường, như đi trên đất bằng, trong mắt Độc Hoàng và Tiểu Cửu đều đầy sự ngạc nhiên.

Lạch cạch..

Trèo lên gần một canh giờ, Ô Nhã mồ hôi đầy người, rút cuộc đã leo được lên tới Ô Vân Phong.

Đứng trên đỉnh Ô Vân Phong, cảm giác rét buốt, trong màn đêm mênh mang, giãn đôi tay ra, cảm thấy như là xông lên thiên cung.

Tiểu Cửu đỡ lấy Độc Hoàng, ôm Ô Nhã, đi tới bên bờ vực, quan sát ngọn núi thấp bé bên kia.

Bên vách núi kia chính là đất của nước An Nam, tuy chỉ là gần trong gang tấc, nhưng bởi vì vách đá treo ngược, khiến chia cách rất rõ ràng.

Trần Tiểu Cửu lúc này quan tâm nhất chính là độ rộng của khe sâu, sinh tử tồn vong, đánh cược một lần.

Độc Hoàng cũng căng thẳng, ngồi trên lưng ngựa một chân được Tiểu Cửu xoa bóp nhẹ một hồi, lúc này nàng đã có thể miễn cưỡng đứng đi rồi.

Nàng dựa vào Trần Tiểu Cửu, chọn ra một chỗ có độ rộng hẹp nhất của khe sâu, nhìn một cái, cũng phải rộng tới bảy trượng.

Bảy trượng.

Trong mắt Độc Hoàng đầy vẻ ảm đảm ---- độ rộng này tuy nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng dựa vào khinh công siêu tuyệt của mình, vẫn có sự chênh lệch, khó khăn lắm mới có thể vượt qua vách núi. Nhưng, đó chỉ là khi mình ở trạng thái bình thường, còn bây giờ chân bị thương, còn nói gì tới khinh công nữa? Chỉ e nhảy một cái, ba trượng cũng khó qua.

- Tiểu Cửu, làm thế nào?

Độc Hoàng ôm chặt cánh tay Tiểu Cửu, đã rơi vào tuyệt vọng.

- Vội gì chứ?

Tiểu Cửu vuốt trán Độc Hoàng, cười nói:

- Ta vẫn đầy hy vọng.

Độc Hoàng nhíu mi nói:

- Khe sâu rộng như vậy, ta bây giờ lại bị thương ở chân, không có cách nào vượt qua, ngươi tuy nội công rất giỏi, nhưng muốn vượt qua cái khe này, gần như còn thiếu một chút khéo léo của khinh công.

- Đúng vậy, còn thiếu một chút.

Trần Tiểu Cửu không khỏi tiếc hận thở dài một cái, cũng cáu giận bản thân tại sao còn thiếu chút khinh công để phá cảnh giới chứ? Quay người vỗ vỗ Ô Nhã, không để biện luận nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ cưỡi Ô Nhã, nhảy từ chỗ này sang.

- Ở đây địa thế bằng phẳng, chiều dài cũng đủ, chỉ cần Ô Nhã bay qua, đủ để vượt qua khe sâu này, đương nhiên…., chỉ có thể chở một mình Độc Hoàng tỷ tỷ.

- Ta không..

Độc Hoàng không đợi Tiểu Cửu nói xong, kiên quyết lắc đầu, nhếch môi đỏ mọng, quật cường nói:

- Ngươi đừng có hy vọng, ngươi không bỏ được ta, không muốn một mình chạy trốn, lẽ nào ta lại vô lương tâm như vậy, một mình cưỡi Ô Nhã chạy trốn sao?

- Hừ…, cho dù ta là một người phụ nữ phụ lòng như vậy, Ô Nhã cũng không phải là con ngựa phụ lòng như thế, chủ ý này của ngươi, còn nói nữa, đừng có trách tỷ tỷ lật mặt với ngươi.

Ô Nhã dường như cũng hiểu điều gì, mở to miệng, liếm mặt, vẻ mặt lưu luyến không rời.

Tiểu Cửu ôm đầu Ô Nhã, giận dữ nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tỷ đừng có tùy hứng như vậy, chỉ cần tỷ chạy thoát, còn lại một mình ta trốn ở đây, chui vào rừng rậm, ai có thể tìm ra chứ? Dựa vào sự thông minh của ta, còn có thể để một đám con lợn kia bắt được sao? Ha ha.., tỷ lại quá coi thường ta rồi.

Tiểu Cửu khinh thường cười, một lòng muốn lừa Độc Hoàng rời đi.

- Ta mới không tin! Ngươi đừng có mơ lừa ta đi.

Độc Hoàng vểnh môi, gắt:

- Vừa rồi mưa to mấy ngày, số binh sĩ kia không truy đuổi, bây giờ mưa tạnh rồi, bọn chúng dọc theo đường tìm tòi, các đường không tra ra, cuối cùng nhất định sẽ tìm được lên Ô Vân Phong, con đường nhỏ bí mật kia đã bị ngươi mở ra, bọn chúng cũng có thể tìm ra, đến lúc đó, ngươi có thể trốn ở đâu?

Trần Tiểu Cửu nói:

- Tỷ tỷ không cần quan tâm, ta tự có cách.

Độc Hoàng nói:

- Ta không quan tâm ngươi có cách gì, ta phải đi cùng với ngươi, để một mình Ô Nhã nhảy qua đi.

- Lồng lộng…

Ô Nhã hí dài một tiếng, đầu ngựa lay động, giống như là nổi trống, lại cũng không chạy trốn.

- Độc Hoàng tỷ tỷ, tội gì tỷ phải khổ vậy.

Trần Tiểu Cửu ôm chặt Độc Hoàng vào lòng, liều mạng hôn lên cái trán bóng trơn của Độc Hoàng, trong ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ.

- Ta mặc kệ.

Độc Hoàng ôm chặt eo Tiểu Cửu, bướng bỉnh nói:

- Phải sinh thì cùng sinh, phải chết thì cùng chết, chỉ cần ở cùng ngươi, ta không sợ gì hết.

Trần Tiểu Cửu thở dài một hơi, nắm chặt tay, căm tức nói:

- Thật đáng giận, tại sao công lực của ta lại thiếu mất một chút như vậy? Chỉ cần thêm chút đó, ta đã đột phá cảnh giới rồi, nghĩ tới khinh công không thể sánh bằng nửa phần của tỷ tỷ.

Độc Hoàng nhíu mày, nghi ngờ nói:

- Tiểu Cửu, có cách gì để nâng cao nội công không? Bằng không, nội lực của ta cho ngươi?

- Ta lại không thể nạp được công phu, đâu thể nhận được nội lực của tỷ?

Trần Tiểu Cửu nói tới đây, trong đầu không khỏi sáng lên, chợt vỗ tay cười nói:

- Độc Hoàng tỷ tỷ, ta có cách rồi, chúng ta được cứu rồi.

Độc Hoàng nói:

- Có cách rồi? Tiểu Cửu mau nói đi, cần tỷ tỷ làm thế nào?

Trần Tiểu Cửu vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của Độc Hoàng, cười xấu xa nói:

- Chúng ta tìm một sơn động trước, sau đó.., ta sẽ nói với tỷ, nhưng, sau khi ta nói với tỷ, tỷ không được chạy đâu đấy.

Độc Hoàng liếc nhìn Tiểu Cửu:

- Ta bị thương rồi, còn chạy thế nào? Ngươi yên tâm, chỉ cần có thể có cách, tùy ngươi làm gì thì làm.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #910