Tám người Trần Tiểu Cửu vội vàng lộn vòng vào sân, không ngờ lại thấy hơn chục binh sĩ đang đứng gác tại đây, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Như vậy càng thêm khẳng định suy đoán của Trần Tiểu Cửu: trong hậu viện nhất định có lương thảo.
- Ai? Thích khách? Giết bọn họ.
Hơn chục binh này đương nhiên coi bọn Trần Tiểu Cửu là thích khách, không những không trốn chạy còn anh dũng giết tới.
Trần Tiểu Cửu rút Hiên Viên kiếm, đi đầu anh dũng, giống như hổ lạc vào bầy dê, mấy tên binh này la hét chưa xong đã bị Trần Tiểu Cửu và đám người Xuân Tuyết chém giết, chỉ đánh ngất xỉu một người để về sau còn thẩm vấn.
Không phải là thủ đoạn của đám lính không cao, mà là đám người của Trần Tiểu Cửu quá biến thái.
Mấy người Trần Tiểu Cửu đem hơn chục tên lính kéo vào góc khuất, lấy quần áo của bọn chúng mặc lên người, rồi cứu tỉnh tên hôn mê duy nhất, Hiên Viên kiếm đặt trên cổ, đè thấp thanh âm hung ác nói:
- Ông nội hỏi, ngươi thành thật mà khai, nếu không….. một đao liền thịt ngươi.
- Ông nội tha mạng, ta chỉ cần biết cái gì cũng nói hết, chỉ xin ông nội tha cho một mạng.
Tên lính đầu to này sợ quá thành gấp gáp hồn nhiên không cứng đầu như tên Phiên tăng kia, thắt lưng run lên không ngờ sợ đến mức vãi đái.
Một dòng nước tiểu chảy ra. Mùi vị lan tỏa, Xuân Tuyết, Độc Hoàng cùng mấy người khinh miệt bịt mũi bịt mồm chạy ra xa.
- Nói, lương thảo ở đâu?
Trần Tiểu Cửu từng chữ một chậm rãi nói:
- À? Lương thảo?
Tên lính đầu to ngẩn người kinh ngạc:
- Ông nội đang nói cái gì? Đây là Ngô Đồng các của Yên Nhiên tiểu thư, làm gì có lương thảo?
- Tiểu tử thối, dám ngang ngạnh?
Trần Tiểu Cửu giận dữ, bịt miệng hắn rồi kiếm khoa lên một cái liền chặt đứt một đốt tay của tên lính đầu to.
- Ô ô...
Tên đầu to trơ mắt nhìn đốt tay mình bị chém rơi, trong lòng sợ hãi, lại bị bịt miệng kêu không lên tiếng, bị dọa đến mức nước mắt cũng chảy ra.
- Hèn nhát!
Trần Tiểu Cửu lại hung ác hỏi:
- Ngươi thành thật khai ra, lương thảo giấu ở đâu?
Tên lính đầu to thấp giọng khóc thét:
- Ông nội, ta thực sự không biết….
- Còn dám mạnh miệng?
Lúc này Trần Tiểu Cửu lòng nóng như lửa đốt.
Tại tiền viện vẫn đang giao chiến kịch liệt, nơi nơi đều có tiếng nữ nhân kinh hãi kêu hét, còn có tiếng hét hùng tráng đầy sĩ khí của nam nhân, hiển nhiên Nguyệt Thần tỷ tỷ và giáo chúng đang sa vào vòng mai phục của Định Nam Vương.
Trần Tiểu Cửu càng độc, bịt chặt miệng tên lính đầu to, dùng lực bóp nát hai tay bê cơm của tên gã.
Nghe thấy tiếng khanh khách của xương vỡ vụn. cộng thêm nỗi đau ngấm tận xương tủy, tên lính đầu to muốn hôn mê cũng khó, đung đưa hai má cố chịu đau nhức.
- Nói cho ta biết kho lương ở đâu, ta nhất định tha cho ngươi một mạng, ta nói là làm.
Trần Tiểu Cửu ép hỏi.
Tên đầu to nước mắt chảy dài, lại lắc lắc đầu:
- Nơi đây thực sự chỉ là hành cung của Yên Nhiên, ta…. Ta không có nói sai.
Xong rồi.
Trần Tiểu Cửu không ngờ rơi vào khốn cảnh------ hắn nhìn ra được, tên đầu to quả thật không biết nơi đây có một kho lương thảo.
Đám người Độc Hoàng liền rơi vào trạng thái âu lo, trong ánh mắt hiện nỗi bất lực.
Lúc này, ngoài tiền viện tiếng hét càng dữ tợn hơn, tiếng nữ tử kêu sợ hãi tiếng nam nhân hùng tráng hò hét vô cùng hùng tráng hòa chung một chỗ.
Hiển nhiên, chiến đấu đã đến hồi gay cấn.
Tà Nguyệt giáo chúng không biết là chết bao nhiêu khiến cho bốn vị tỷ muội Xuân Tuyết gấp như kiến bò chảo nóng, đi lại không ngừng.
Chẳng nhẽ là Phòng Linh giở trò?
Không có khả năng, cái mà Phòng Linh biết, chắc chắn là điều bí mật nhất, nhất định hắn sẽ không đánh dấu lung tung.
A! Ta hiểu rồi….
Trần Tiểu Cửu trong nháy mắt chợt tỉnh ngộ, sự việc kho lương là sự việc cực kỳ cơ mật, Phòng Linh có thể biết nhưng một tên lính nho nhỏ thì làm sao biết được việc này.
Nghĩ được thông suốt điểm ấy Trần Tiểu Cửu vội vàng truy vấn tên đầu to kia:
- Ta hỏi lại ngươi, bình thường ngươi hay đi tuần tra khu vực nào? Trong hậu viện có cấm khu không? Nói rõ thì ngươi vẫn còn cơ hội sống.
- Cấm khu?
Đầu to binh không vội gật đầu, nhìn về phía bên trái nơm nớp lo sợ nói:
- Phía trước hai trăm trượng có một khoảnh rừng, cái địa phương đó chúng tôi từ trước đến nay vẫn chưa đi đến, không biết có phải là cái địa phương mà ông nội muốn tìm không? Cái mà ta biết cũng chỉ từng ấy.
- Vậy có người tuần tra không?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi.
Đầu to nói:
- Lúc thì có lúc thì không có, có huynh đệ đã nhìn thấy nhưng ta vẫn chưa thấy qua…
Trần Tiểu Cửu cũng không dám trì hoãn thêm nữa, cũng nói lời mà không giữ lời, một kiếm chém ngay cổ gã, khiến gã được hôn mê như ý nguyện. Đám người Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương cùng một lúc chạy như bay đến chỗ rừng cây.
Cái khoảnh rừng này chiếm một mảnh đất rộng, liếc qua cũng chiếm khoảng bốn mẫu, cây cối xanh tươi um tùm.
Trần Tiểu Cửu và tám người mặc trên người quần áo của những binh lính vừa giết, thoạt nhìn giống hệt binh lính tuần tra, nhắm một đường nhỏ chui vào trong rừng.
Mới đi hơn mười bước, liền có một trận loạn tiễn bắn đến.
Đám người Trần Tiểu Cửu vội vàng trốn tránh, một đạo thanh âm uy nghiêm vang lên:
- Trong rừng cấm địa, người rảnh đừng vào, kẻ trái lệnh trảm.
Trần Tiểu Cửu đảo mắt, vội cứng giọng nói:
- Hừ! Chúng ta đâu phải là người rảnh rỗi, sự tình phát sinh khẩn cấp, chúng ta là do phụng lệnh Định Nam Vương đến bảo vệ lương thảo, các ngươi hung cái gì mà hung? Còn dám bắn tên bừa bãi, cẩn thận ta tâu lại với Định Nam Vương trị tội các ngươi, một phường giá áo túi cơm.
- A? Các ngươi biết nơi này là kho lúa?
Hơn hai mươi binh lính canh gác kia không thể yên tâm, phải biết rằng người bình thường mặc dù biết nơi nay là khu cấm địa, nhưng chắc chắn không thể biết nơi này có tồn tại kho lương.
Trần Tiểu Cửu thấy hơn hai chục binh lính canh phòng này đã tin những gì mình nói là thật, lạnh giọng nói:
- Các ngươi còn ngây ngốc ra đấy làm gì, còn không khẩn trương tiến tới kiểm tra lệnh bài, hừ.. Tiền viện có thích khách gây rối, phải tăng cường nghiêm mật phòng bị, Vương gia muốn chúng ta phải tìm ra đối sách, vạn không thể phớt lờ.
Trần Tiểu Cửu giọng điệu đã cao nay lại càng cao, đám binh sĩ này lại càng thêm tin tưởng.
Hai mươi mấy binh sĩ trong lòng bực tức, mặt lạnh chạy tới kiểm tra lệnh bài của Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu liền phát nộ, Hiên Viên kiếm trong tay chợt lóe lên, một cái đầu liền lìa thân, máu me tung tóe
- Không tốt! Trúng kế...
Hai mươi mấy binh lính điên cuồng gào thét, khoảng cánh gần vậy binh nỏ không còn phát huy tác dụng nữa đành phải rút binh khí ra chiến đấu.
Hơn nữa những binh sĩ này đều là tinh anh trong nhưng tinh anh, sức chiến đấu rất mạnh, công hay thủ đều có độ, dường như hợp thành một trận thế. Nhưng đó chỉ là công phu ngoài da, trong mắt đám người Độc Hoàng lại rất giống trò đùa.
Độc Hoàng eo nhỏ khẽ vặn làm ra một tư thế tuyệt mỹ liền xông vào giữa đám binh lính, bao kiếm múa lên, đầu rơi máu chảy.
Trận thế trong nháy mắt liền bị phá, nhóm người Trần Tiểu Cửu lền xông lên, một tràng kiếm quang hiện ra hơn hai chục binh lính không một tên sống sót.
Động tĩnh quá lớn đã kinh động đến đại đội binh mã ẩn nấp nơi này, ngay lập tức trước mặt xuất hiện ba mươi mấy tên Phiên tăng bộ mặt tên nào cũng dữ tợn, quơ lên phục ma trượng dũng mãnh đánh tới.
Lại gặp Phiên tăng
Hỗ Tam Nương nói:
- Tiểu Cửu ngươi nhanh chóng mang theo Xuân Hạ Thu Đông bốn chị em hành động. Ta, Độc Hoàng Tuyết Tử ba người ở lại ngăn cản đám Phiên tăng.
- Mẹ nuôi bảo trọng.
Trong thời khắc quan trong không thể trì hoãn, Trần Tiểu Cửu cùng bốn chị em Xuân Hạ Thu Đông cầm trong tay dầu hỏa và toàn bộ đồ phóng hỏa hướng chỗ sâu trong rừng cây phóng đi.
Thẳng đến chỗ sâu bên trong rừng cây, hiện ra một khoảnh thật lớn thật trống trải đập ngay vào mắt, chính giữa là một dãy phòng bằng gạch đất, qui mô rất lớn, khoảng gần hai mươi dãy.
Là kho lương!
Trần Tiểu Cửu và bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông, cầm dầu hỏa chia nhau hành động, dùng dầu hỏa tạt hết lên xung quanh đỉnh, mái hiên, cửa sổ, rồi lấy ra đồ đánh lửa châm lửa.