Đêm đó, Trần Tiểu Cửu ngủ tại phòng của Đan Nhi, vì để thỏa mãn tâm nguyện và cung phụng cho nàng, hắn xuất ra tất cả vốn liếng đem nàng lăn qua lăn lại. Đan Nhi cuối cùng chịu không được từng trận thảo phạt đành cầu xin tha thứ. Lúc ấy hắn mới đắc ý thiếp đi.
- Ai nha, Tiểu Cửu thối, làm sao như vậy còn chưa thỏa mãn dục vọng chứ?
Đan Nhi sờ nhụy hoa sưng đỏ của mình, trong lòng ngượng ngùng cùng hạnh phúc, vuốt ve cái bụng trắng nõn của mình, dịu dàng nói:
- Tiểu Tiểu Cửu, con nhanh tới đi, cho nương nương một tiếng nói thật tốt. Tốt nhất sinh trước tiên sinh một đôi long phượng, kế đến sinh một đôi nữ nhi, khiến đám tỷ muội kia tức chết! Hì hì…
Trần Tiểu Cửu có việc trong người, ngủ không được sâu. Trời vừa tờ mờ sáng hắn đã đứng lên, tự mình đi lấy cỏ khô cho Ô Nhã – Lần này đi xa, phải nhờ vào Ô Nhã mới mong thành công được.
Hắn tính toán cùng Độc Hoàng đi trước, lại có thêm Nguyệt Thần, Hồng Hạnh hỗ trợ. Việc bắt cóc Ngô Đồng đương nhiên không thành vấn đề.
- Tiểu Cửu, chàng thức dậy thật sớm!
Âm thanh dịu dàng của Tuyết Tử từ sau lưng truyền tới.
- Tuyết Tử, nàng thế nào cũng dậy sớm như vậy?
Tiểu Cửu thấy xung quanh không người, liền kéo Tuyết Tử vào lòng, hôn lên môi nàng.
- Ta nghĩ kỹ rồi…
Tuyết Tử ôm Tiểu Cửu, giọng nói êm ái:
- Ta cũng không có việc gì, ta muốn cùng chàng đi Phúc Kiến cứu người.
- Vì sao?
Trần Tiểu Cửu có lẽ chưa từng nghĩ sẽ mang theo Tuyết Tử trong chuyến đi này.
Tuyết Tử hai má đỏ hồng, lắp bắp nói:
- Ta cùng Hoa muội muội, Mị Nhi thậm chí Thiên Vũ công chúa cũng không giống nhau, ta và chàng cũng không có quan hệ gì... Ở lại nơi này ta rất xấu hổ. Nếu như chàng đi rồi, ta cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa…
- Hả? Thế nào là không có quan hệ? Ai không biết nàng là nữ nhân của ta chứ?
Tiểu Cửu vuốt nhẹ chiếc mũi tinh xảo đẹp đẽ của Tuyết Tử:
- Còn nữa, ai dám ức hiếp nàng chứ?
Tuyết Tử ngượng ngùng cười, gạt bàn tay của Tiểu Cửu nói:
- Đúng là không ai ức hiếp ta, nhưng trong lòng ta cảm thấy ngại ngùng. Ta đi theo chàng còn có thể giúp đỡ chàng được việc gì đó. Ta cũng không tin, Ô Nhã cường tráng như vậy vẫn kém một tiểu nữ tử như ta đó?
Ô Nhã hí một tràng lên gật đầu liên tục.
Tuyết Tử vuốt bờm Ô Nhã, mừng rỡ nói:
- Đó, chàng xem Ô Nhã cũng đồng ý rồi. Tiểu Cửu, chàng cũng không thể ngăn cản ta.
- Được, vậy liền theo ý nàng!
Trần Tiểu Cửu gật đầu ưng thuận.
Hắn cũng suy nghĩ Tuyết Tử sống một mình ở đây, nhàm chán và xấu hổ. Hơn nữa Tuyết Tử có một chút trò ma thuật, thời điểm mấu chốt có thể dùng được.
- Ở, mới sáng sớm tinh mơ các người đã lén lút nói chuyện yêu đương sao?
Một bóng người mờ ảo từ ngoài tường bay vào, dáng người mạn diệu như thái điệp, chính là Độc Hoàng.
- Độc Hoàng tỷ tỷ, tối qua tỷ đã làm gì? Cũng không thấy bóng dáng của tỷ vậy?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nghênh đón.
- Ta à, đi tìm một người! Một người rất quan trọng.
Độc Hoàng cười ngọt ngào, chỉ ra ngoài tường:
- Người này sẽ giúp chúng ta việc lớn đấy. Ngươi nhất định rất chờ mong nhìn thấy nàng.
Trần Tiểu Cửu trong lòng tò mò:
- Ai vậy?
- Ngươi đoán xem?
Độc Hoàng càng trêu đùa Tiểu Cửu thêm:
- Đoán đúng nàng liền ra gặp ngươi, đoán không đúng, nàng đành phải đi thôi.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Ta đoán không ra…
Cũng không đợi Độc Hoàng trêu đùa mình, lắc người vèo một cái lẻn đến ngoài tường.
Ở ngoài đứng dưới cây liễu là một nữ nhân xinh đẹp kinh tâm động phách, tản ra sự hấp dẫn thành thục – Chính là Hỗ Tam Nương.
- Mẹ nuôi!
Trần Tiểu Cửu lập tức ngẩn người, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Nhiều ngày không gặp, Hỗ Tam Nương so với lúc xưa còn đẹp hơn, mặt đỏ như say, đẹp như trăng non, đôi môi đầy đặn đỏ tươi khẽ mở, thật kiều diễm, con mắt long lanh chợt lóe, sóng thu nhộn nhạo, tản ra phong tình thướt tha mê người.
Thân mình đầy đặn chọc người, đẹp một cách thành thục.
Trần Tiểu Cửu trái tim bang bang nhảy loạn, lắp bắp nói:
- Mẹ nuôi, sao người lại tới đây?
- Như thế nào? Không chào đón ta?
Hỗ Tam Nương nhẹ nhàng cười:
- Ta vừa rồi còn nghĩ Tiểu Cửu nếu đoán không trúng, mẹ nuôi liền dẹp đường hồi phủ rồi. Không ngờ ngươi gian lận như vậy! Ờ… nếu ngươi không gian lận, cũng không phải Tiểu Cửu rồi.
- Dẹp đường hồi phủ?
Trần Tiểu Cửu nghe được sửng sốt nghi vấn nói:
- Mẹ nuôi sớm đã đến kinh thành rồi sao?
Hỗ Tam Nương gật gật đầu:
- Ngọc Nhi mới đi, ta nhàn rỗi buồn tẻ, liền lén lút đi tới kinh thành, tìm một tòa nhà để ở.
- Vì sao không tới phủ gặp ta? Ở trong phủ tốt hơn nhiều đi?
Trần Tiểu Cửu đi về phía Hỗ Tam Nương muốn kéo tay nàng.
Hỗ Tam Nương rất nhanh né tránh, cúi đầu, hai má ửng đỏ:
- Ta sợ ngươi đấy, làm sao dám tới gặp ngươi?
- Mẹ nuôi sợ ta?
Trần Tiểu Cửu nhíu mi nói:
- Ta khi nào giống như lão hổ?
Hỗ Tam Nương vuốt đôi má đỏ, xoa xoa một chút. Đôi tay chà xát vào nhau cười khổ nói:
- Mẹ nuôi tại sao phải sợ ngươi, ngươi còn không rõ? Nếu không phải lần này ngươi đi Phúc Kiến, mẹ nuôi sẽ không xuất hiện đâu.
- Mẹ nuôi sợ ta chết ư?
Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Mẹ nuôi vẫn không nỡ bỏ rơi ta.
- Phì! Không đứng đắn.
Hỗ Tam Nương cười mắng:
- Ta là sợ ngươi chết, để lại Mị Nhi lẻ loi hưu quạnh thì biết phải làm sao?
Trần Tiểu Cửu thấy Hỗ Tam Nương nói lời lạnh lùng cứng rắn, trong lòng buồn bã, cũng không biết chính mình rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt.
Hỗ Tam Nương cúi đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm mặc nửa ngày mới u oán nói:
- Tiểu Cửu, ngươi chớ có suy nghĩ lung tung. Ngươi tốt, mẹ nuôi mới tốt. Như vậy tất cả mọi người mới tốt. Bằng không… Ta hiện tại liền rời đi.
Trần Tiểu Cửu buộc lòng phải đồng ý, cùng Hỗ Tam Nương đang nhảy tường vào sân hét lớn:
- Hoa muội muội, Mị Nhi, các nàng xem ai đến đây?
- Mẹ nuôi?
Hoa Như Ngọc, Chu Mị Nhi đang rửa mặt nghe Trần Tiểu Cửu quát lớn, vội vàng chạy ra. Thấy Hỗ Tam Nương quyến rũ đứng trong sân không khỏi nồng nhiệt nhào tới.
Hỗ Tam Nương nhìn Hoa Như Ngọc, Chu Mị Nhi trong lòng ngổn ngang trăm mối – các nàng một là con gái nuôi, một chính là nữ nhi của mình, nhìn bọn họ gả cho một người, lại hạnh phúc mỹ mãn, phu xướng phụ tùy, trong lòng cuối cùng thập phần vui sướng.
Trần Tiểu Cửu ăn sáng xong, mang bình nước, bò khô cùng Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Tuyết Tử lên đường.
Tạp Ba đưa cho Trần Tiểu Cửu hai con hãn huyết bảo mã, hơn nữa so với Ô Nhã càng thêm thần tuấn thông linh. Thiếu một con mà hãn huyết bảo mã chở hai người tốc độ đi nhất định sẽ chậm chạp.
Cho nên, chỉ có thể để Độc Hoàng, Hỗ Tam nương cưỡi hãn huyết bảo mã. Trần Tiểu Cửu và Tuyết Tử cùng cưỡi Ô Nhã – cũng may Ô Nhã thần tuấn phi phàm, cũng không quan tâm đến chút sức nặng của Tuyết Tử.
Lúc sắp chia tay, Đan Nhi, Song Nhi, Chu Mị Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội đều không cầm nổi nước mắt.
Trần Tiểu Cửu cười trêu ghẹo các nàng:
- Các nàng khóc cái gì? Đợi khi tướng công trở về, các nàng nhất định phải đem cục cưng trong bụng tới đón ta! Nhất là nàng đó, Đan Nhi, mấy ngày nay ta cày cấy rất chăm chỉ, bụng của nàng phải lên tiếng đi.
Đám nữ nhân vừa khóc vừa cười, Đan Nhi nhào tới ôm Tiểu Cửu nói:
- Thiếp võ công không tốt, không giúp gì được cho chàng, cũng không thể đi cản trở chàng được. Nhưng chàng nhất định phải nhớ rõ, Đan Nhi cùng các vị tỷ tỷ đều đang đợi chàng, chàng không được tổn thương gì đó.
Ai, Đan Nhi nhỏ bé, không ngờ cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Hoa Như Ngọc kinh nghiệm chiến trường vô cùng mạnh mẽ, nói với Tiểu Cửu:
- Chàng xuất phát trước, thiếp hôm nay cùng cha con Phòng thị, Thôi Châu Bình mang theo năm nghìn đại quân, thẳng tiến đến Ninh Đô. Chỉ cần mọi người đắc thủ, liền lập tức chạy tới đó. Thiếp sẽ cho quân cách Ninh Đô ba mươi dặm dựng trại nghênh đón mọi người chiến thắng trở về.
Trần Tiểu Cửu gật đầu, phất tay từ biệt chúng nữ nhân, một khắc lên ngựa khóe mắt cũng có chút ướt át. Nhưng hắn cũng không dám quay đầu trở lại, đánh ngựa chạy vội, nước mắt theo gió chảy xuống đất bụi.
Đan Nhi cùng đám tỷ muội chạy theo vài bước, cuối cùng nhìn không thấy bóng dáng Tiểu Cửu mới ôm nhau một chỗ thất thanh nức nở.
Hoa Như Ngọc lại an ủi mọi người lần nữa, mới mang theo Khang Thiết đến thẳng thao trường điểm binh, cùng nhau thẳng tiến Ninh Đô.
Ô Nhã thần tuấn phi phàm, chạy như bay, chở hai người Tiểu Cửu và Tuyết Tử dường như không có vấn đề gì.
Tuy rằng hãn huyết bảo mã mệnh danh ngày đi nghìn dặm, nhưng trước mặt Ô Nhã cũng chỉ có thể thu hồi kiêu ngạo, ngoan ngoãn thần phục.
Lúc này, trên người hãn huyết bảo mã mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt đỏ thẫm trừng thật lớn, nhìn Ô Nhã càng lúc càng cách xa, trong đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đám người Trần Tiểu Cửu giục ngựa đi vội hai ngày liền tiến vào cùng núi gập ghềnh.
Đường núi lượn vòng, ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất, tự nhiên liên kết với nhau tựa như quần long quấy biển, ba đào dâng lên.
Trần Tiểu Cửu lấy bản đồ ra đối chiếu, lại phát hiện đã tiến vào địa giới Phúc Kiến.
Độc Hoàng bảo Trần Tiểu Cửu xuống ngựa, chỉ vào chim ưng quanh quẩn trên đầu, nói:
- Đây là ưng theo dõi hành tung của Ngô Đồng, ưng trên đỉnh đầu chứng tỏ đại quân của Ngô Đồng ở gần đây. Nói không chừng bọn chúng ở ngay trước mặt chúng ta.
Hỗ Tam Nương nói:
- Bằng không chúng ta tách ra hành động, cũng không cần đám người Nguyệt Thần hỗ trợ, trực tiếp bắt Ngô Đồng trở về Ninh Đô?
- Không ổn.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chỉ dựa vào bốn người chúng ta, vừa không có sự bố trí chu đáo chặt chẽ. Nếu bắt cóc con tin nguy hiểm quá lớn. Ta không muốn bởi vì cứu người mà mất đi mọi người.
Trần Tiểu Cửu hủy bỏ đề nghị của Hỗ Tam Nương.
Đám nữ nhân trong lòng ấm áp, Độc Hoàng yêu kiều nhẹ nhàng nói:
- Vậy rốt cuộc phải làm sao? Chúng ta tất cả nghe theo ngươi, ai bảo ngươi là nam nhân chứ.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Chúng ta cứ chạy tới Quân Sơn, cùng Nguyệt Thần tụ hợp. Các nàng quen thuộc với địa bàn, phong thổ. Chỉ cần có bọn họ tương trợ cộng với khoái mã cùng võ công cao cường của chúng ta, nhất định có thể cướp Ngô Đồng về làm con tin. Cho dù chạy trốn cũng dễ dàng hơn.
- Được rồi! Trước tiên tiện nghi cho gã! Chúng ta nhanh chân lên, sớm có biện pháp hành động!
Độc Hoàng ưỡn bộ ngực sữa, đưa tay lau mồ hôi, sĩ khí tràn đầy.
Sau khi tiến vào Phúc Kiến, đường núi dốc đứng khó đi. Tốc độ chậm xuống rất nhiều.
Trần Tiểu Cửu lại lấy bản đồ ra, đối chiếu một chút, xác định rõ phương hướng, mới cho ngựa chạy, tốc độ ước chừng giảm xuống một nửa.
Bốn người lại đi thêm một ngày đường núi, thẳng tới lúc chạng vạng mới chạy tới Quân Sơn – nơi này chính là tổng đàn của Tà Nguyệt.
Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, đứng ở chân núi đã mơ hồ nghe được tiếng kim thiết giao kích, còn có tiếng kêu giết xé ruột xé gan.
Không tốt!
Có địch tập kích…
Trần Tiểu Cửu cuống quít thúc đám Ô Nhã chạy vòng qua qua núi. Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương cũng giục ngựa đi vội chỉ có điều hãn huyết bảo mã không dũng mãnh bằng Ô Nhã, lên núi được nửa đường liền dừng lại không bước tiếp. Hai người đành thi triển khinh công, gắt gao theo bước chân Ô Nhã.
Trần Tiểu Cửu xông lên giữa sườn núi, đã thấy nơi này đang xảy ra cuộc đại chiến.
Trong võ trường bằng đá có bảy tám chục người đang thi đấu mãnh liệt.
Hắn cùng Tuyết Tử, Độc Hoàng, Hỗ Tam Nương đều là cao thủ khinh công, lặng yên không một tiếng động lẻn vào phía sau võ trường xem xét tình thế.
Quan sát một chút, Trần Tiểu Cửu không khỏi nhíu mi, rất nhanh nắm chặt quả đấm.
Chỉ thấy chừng bốn năm mươi vị Phiên tăng, thản nhiên ngực, hung ác khác thường đang cùng các nữ đệ tử Tà Nguyệt giáo sống mái một phen.
Mà cách tầm mắt mình mười trượng, đúng là Xuân Tuyết, một trong “tứ đại hoa đán”.
Xuân Tuyết mặt đầy máu, thân pháp mất linh, dường như bị thương rất nặng. Hai tên Phiên tăng đầu trọc lại giơ cao chùy bóng, điệu bộ nhe nanh cười độc ác, hướng nàng ném tới.
Xuân Tuyết hành động bất tiện, đôi mắt quyến rũ hàm chứa ưu thương, nhắm mắt chờ chết.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy hai luồng máu tươi rớt trên khuôn mặt mềm mại của mình. Nàng trợn mắt nhìn đã thấy hai Phiên tăng bị cắt cổ, không cam lòng ngã trên mặt đất.
Mà trước mặt mình là một nam nhân thanh nhàn dáng người thật vững vàng thẳng đứng.
- Trần … Trần công tử?
Xuân Tuyết đại nạn không chết, lại đột nhiên nhìn thấy nam nhân mình đã kính dâng đêm đầu tiên của người con gái, không khỏi bất ngờ vui mừng, xỉu ngay trong lòng hắn.