Trong tay Đan Nhi nắm chặt dao găm, khom lưng lại, giống như một con báo tràn đầy sức mạnh, đang đợi cơ hội tốt nhất để hành động.
Lúc Hồng Hạnh cô nương tắt nốt ngọn nến cuối cùng đi, trong lòng Đan Nhi cảm thấy rất vui mừng, biết rằng cơ hội đã tới, nàng giống như mũi tên đã được bắn ra khỏi dây cung vậy, lao nhanh về phái Hồng Hạnh cô nương, con dao găm trong tay nàng vô cùng sắc nhọn đâm thẳng vào mặt Hồng Hạnh.
Vốn dĩ nàng có chính kiến với Hồng Hạnh cô nương, lại thấy ả đàn bà lẳng lơ này ngồi ngay lên đùi của Trần Tiểu Cửu để quyến rũ, trong lòng như có ngọn lửa đang bừng cháy, nàng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, muốn phải rạch khuôn mặt này nát như hoa, không thể con hồ ly tinh này quyến rũ câu kết Trần Tiểu Cửu nữa.
Nàng là đệ tử danh môn, tuy võ công không được trải qua những trận thực chiến nào, nhưng sư phụ nàng đã nói với nàng rằng, với trình độ võ nghệ của nàng cùng thế hệ thì đứng trên hàng cao nhất rồi.
Trong lòng nàng đã quyết định, dựa vào võ công của nàng, đối phó với một ả trói gà còn không chặt thì chỉ như giết một con muỗi mà thôi.
Nàng đã tính toán cẩn thận, sau khi ra tay xong đã tìm được cách thoát thân, một khi hoàn thành, nàng sẽ phóng như bay qua căn phòng này, hơn nữa trong bóng đêm mù mịt này, dựa vào võ công của nàng, thì chẳng có ai có thể phát hiện được tông tích của nàng, cho dù bị phát hiện đi chăng nữa, trong thiện hạ này, có được mấy người có thể khống chế được nàng trong bóng tôi này chứ?
Nàng nghĩ quả thật là hay đó, nhưng những chuyện không theo ý mình trên thế gian này rất nhiều, khi nàng đang phi thân rất nhanh tiếp cận Hồng Hạnh, hơn nữa cao dao trong tay cũng đã chuẩn bị sẵn, trong lúc nhanh như chớp hướng vào mặt của Hồng Hạnh cô nương, nhưng một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra.
Trong màn đêm đen tối, con dao găm trên tay nàng bị một vật gì đó rất cứng chặn lại, hơn nữa trước ngực dường như có một chưởng rất lạnh lùng và nham hiểm đánh úp lại.
Nàng thất kinh sợ hãi, dường như bản thân đã bị tê liệt vậy, nhưng do chưởng đó quá nhanh, nhanh tới mức một cao thủ võ lâm như nàng cũng không thể nào né tránh nổi.
Nàng cố gắng tạo một tư thế khác, né mình sang một bên, chỉ nghe thấy hai tiếng sẹt sẹt, dưới sườn của Đan Nhi thấy rất đau đớn, nàng lợi dụng lúc còn sức thế này, làm đúng như kế hoạch đã vạch sẵn, cố nhịn đau đớn rồi lao nhanh ra ngoài cửa sổ.
Trần Băng vẫn đang mê mẩm trong niềm hạnh phúc, lúc Hồng Hạnh ngồi lên đùi hắn, cảm nhận sự mềm mại lan truyền từ trên đùi lên, đột nhiên hắn cảm thấy, thực ra hạnh phúc có rất nhiều kiểu, niềm hạnh phúc trước mắt mình là niềm hạnh phúc quý giá và khó khăn nhất.
Hắn đắm chìm trong niềm hạnh phúc đó, không thể nào kiềm chế nổi.
Nhưng niềm vui thì không kéo dài được, trong màm đêm, bỗng nhiên hắn cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo thổi tới, trước ngực hắn léo lên một sự nguy hiểm, cái ả Đan Nhi này quả thật nổi cơn rồi, không ngờ lại muốn giết mình.
Nhưng hắn bỗng nghe thấy hai tiếng sẹt sẹt, tiếp theo đó là nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một bóng người lao nhanh như gió qua cửa sổ.
Trong lòng Trần Băng cũng đã hiểu ra vấn đề, thứ nhất, Đan Nhi đã bị thương, thứ hai Hồng Hạnh là người biết võ công.
Trong đầu hắn không kịp kinh ngạc, mắt thấy Hồng Hạnh cô nương chớp động, nhào người qua muốn đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ, nguy rồi, Đan Nhi bị thương như vậy, thì làm sao có thể đánh lại Hồng Hạnh chứ, một khi bị Hồng Hạnh đuổi kịp, vậy sự việc sẽ càng khó xử lý sao?
Tự nhiên hắn có một ý tưởng léo sáng, vội vàng tóm lấy tay của Hồng Hạnh, nói lớn:
- Ái dà, đau quá!
Hồng Hạnh vội vàng khự lại, ôm hắn vẻ quan tâm nói:
- Công tử, người bị thương rồi sao, để ta xem nào, thương ở đâu thế?
Hồng Hạnh là một người vô cùng thông minh và cẩn thận, lúc nàng mới bước vào cửa, nàng đã phát hiện trong phòng có những mùi hương phụ nữ rất lạ, tuy chỉ có một chút thoang thoảng như vậy, nhưng chiếc mũi của Hồng Hạnh rất thính, lúc đầu nàng cũng không hoài nghi nhiều, cho rằng vừa nãy Trần Tiểu Cửu ôm ấp vuốt ve một cô nàng nào đó nên còn lưu lại, nhưng, lúc nàng tiến lại gần người của Trần Tiểu Cửu, thì phát hiện sự việc không như nàng nghĩ đơn giản như vậy, trên người Trần Tiểu Cửu không hề có mùi hương đó.
Tính khí của nàng vốn rất kín đáo, lúc nào cũng rất cảnh giác từng cử chỉ của những người bên cạnh mình, nàng nghi ngờ có kẻ lạ mặt nào đó đã đột nhập vào khuê phòng của nàng, hơn nữa còn có mục đích gì đó nữa.
Một mặt nàng tỏ ra quyến rũ tươi cười với Trần Tiểu Cửu, lại đưa mắt nhìn khắp phòng nhưng không hề thấy có người nào núp trong phòng, thấy không thu hoạch được điều gì, nàng có vẻ yên tâm chút, rồi lại bắt đầu thân thiết với Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, điều khiến nàng thấy rất kỳ quái là, khi nàng đàn hát và còn vuốt ve sờ mó trên người Trần Tiểu Cửu, nhưng lại cảm nhận được một sát khí truyền tới, cái sát khí này rất dị thường, không phải một cao thủ tầm thường có thể có được.
Trong lòng nàng đã quyết định, trong phòng này nhất định có người, còn về ẩn náu ở đâu, lúcn ày nàng chưa thể phát hiện được, nhưng cứ bị động như vậy thì cũng không phải là cách hay.
Nàng khẽ động não, nghĩ ra một chủ ý rất hay, vừa đàn hát vừa tắt hết những ngọn nến còn lại, rõ ràng nàng cảm nhận được, những ngọn nến càng tắt dần đi thì cái sát khí đó càng nặng hơn.
Trái tim chân thành của Trần Tiểu Cửu đối với nàng như đã được khẳng định vậy, nàng lại sợ cao thủ đang ẩn náu trong chỗ tối kia tới đây chỉ để giết Trần Tiểu Cửu.
Nàng coi Trần Tiểu Cửu là tri âm của mình, như muốn che chở cho hắn, trong lòng thầm nghĩ, không tiếc hy sinh bản thân mình để bảo vệ sự an toàn cho tri kỷ của mình, nàng vẫn cứ dịu dàng ngồi trên đùi của Trần Tiểu Cửu, khiến hắn như vớ bở vậy. Nàng biết rằng khi nàng tắt ngọn nến cuối cùng này, sẽ là lúc tên cao thủ kia sẽ ra tay sát hại.
Trong lòng nàng rất lo lắng, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thể của mình ở trạng thái tốt nhất.
Đúng như những gì nàng dự liệu, cùng với ngọn nến cuối cùng đặt thổi tắt, một sự sát khí rất mạnh lao tới, trong lòng nàng khẽ cười lạnh lùng, đến hay lắm, đã có sự chuẩn bị như này thì sao có thể thất bại được chứ?
Nàng cảm nhận được một mũi kiếm sắc bén, đang đâm thẳng vào mặt nàng, nàng cảm thấy vô cùng giận dữ, tên sát thủ này không ngờ mục tiêu lại là muốn hủy hoại nhan sắc của mình, nàng dùng chiếc đàn tỳ bà bằng sắt đỡ lấy mũi kiếm đó, còn tay phải xuất đòn nhanh như chớp đánh vào ngực của sát thủ.
Cứ tưởng dựa vào cú ra đòn bất ngờ này, thì tên sát thủ kia sẽ không còn cơ hội để chạy trốn nữa, không ngờ tên sát thủ đó rất nhanh nhẹn né được cú đánh chí mạnh đó, chỉ đánh được vào mạng sườn của sát thủ mà thôi.
Tên sát thủ này định xoay người chạy trốn, trong lòng nàng cười lạnh lùng, đã lọt vào tay nàng rồi thì làm sao có thể dễ dàng chạy trốn được chứ?
Nàng bật người bay theo truy đuổi, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu của Trần Băng, trong lòng nghĩ không hay rồi, chắc Trần Tiểu Cửu bị thương rồi, nghĩ rằng bản thân không bảo vệ được hắn, cảm thấy có chút áy náy, nên cũng không còn tâm trạng nào để đuổi theo sát thủ nữa, nàng vội khựng lại rồi xem xét Trần Băng có bị thương gì không.
Ttb bị Đan Nhi làm cho tức giận đến mức chỉ muốn đá cho nàng một cái vào mông thật đau, cái mụ này đúng là chẳng hiểu vấn đề gì cả, sao lại âm thầm ám hại người ta thế chứ?
Nhưng sự tức giận đó không phải điều hắn muốn hại Đan Nhi lúc này, hắn nhất định phải bảo đảm cho Đan Nhi thuận lợi mà chạy trốn, nếu không thì làm sao chuộc lỗi được với Song Nhi chứ.
Hắn giả bộ ôm lấy bụng, miệng không ngừng kêu “ ai dà, ái dà” rồi kêu thảm:
- Hồng... Hạnh, Hồng Hạnh, ta... ta bị thương rồi, ta sắp chết rồi!
Hồng Hạnh quan tam ôm lấy Trần Tiểu Cửu nói:
- Công tử, Hồng Hạnh ở đây rồi, người đừng lo lắng, có ta ở đây rồi!
Trần Tiểu Cửu cảm nhận được bầu ngực to tròn trắng nõn đang đè mạnh lên vai hắn, khiến hắn sung sướng vô cùng, thầm nghĩ, Đan Nhi à Đan Nhi, đây là do nàng ban ơn cho ta đó nhé.
Đang lúc Trần Tiểu Cửu hưởng thụ bầu ngực căng tròn của Hồng Hạnh đè lên người, thì một người đằng đằng sát khí phá cửa lao vào, ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng rọi tới.
Trên tay mỗi người đều mang theo một cây gậy, kẻ dẫn đầu dung mạo rất tuấn tú, vóc dàng cao dáo, đó chính là Phan An rồi.
Lại nhìn xuống dưới, cánh tay trái của hắn đang chảy máu giàn giụa, hơn nữa còn không có chút sức lực nào buông xuống dưới.
Tên nhãi này, không ngờ lại bị thương rồi.