Đan Nhi nấp trên nóc nhà, đôi lông mày nhíu chặt lại, vô cùng tức giận, mặc dù Trần Băng vô cùng nhỏ giọng đùa giỡn với Hồng Hạnh cô nương, nhưng Đan Nhi là người thế nào chứ? Võ công cao cường, đầu óc thông minh, những lời nói của Trần Tiểu Cửu ngay cả một chữ nàng ta nghe cũng không sót chữ nào, làm sao mà không thể tức giận được chứ?
Nàng nhìn vẻ thuần thục của Hồng Hạnh, nghĩ đến bản thân lại ngây ngô như quả dại vậy, nhìn vào bộ ngực nhỏ của mình, sờ vào cái mông bé của mình, trong lòng không khỏi thấy buồn.
Cô nàng kỹ nữ này quả là quá lẳng lơ, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt long lanh hấp dẫn người khác, thân hình eo thon ngực nở, không có chỗ nào là không lộ ra vẻ hấp dẫn và phong tình lẳng lơ.
Nàng mặc dù hận Trần Tiểu Cửu lén lút đi sờ tay của Hồng Hạnh, nhưng do lòng ghen tị mãnh liệt của nàng nổi lên, khiến nàng càng hận lại chính là Hồng Hạnh đã quyến rũ Trần Tiểu Cửu trước.
Nàng thầm thề, nhất định tìm cơ hội rạch mặt ả kỹ nữ Hồng Hạnh này, khiến nàng ta hối hận cả đời.
Trần Băng trong lòng mặc dù thấy khó chịu lắm rồi, rất kích động muốn ấn Hồng Hạnh xuống dưới háng mình. Nhưng hắn kìm chế rất tốt, hắn luôn nhắc nhở mình, Đan Nhi đại ma đầu này đang lén lút theo dõi nhất cử nhất động, nhất thiết không được làm những việc ngu ngốc, vì nhỏ mà lỡ lớn, đánh mất bổn phận.
Hắn thấy Hồng Hạnh cô nương luôn luôn nháy mắt với hắn, nghĩ cứ mà tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ bị khuất phục, liền vội vàng nhấp một ngụm trà, chuyển chủ đề nói:
- Hồng Hạnh cô nương, nàng là một cô nương dịu dàng hiền thục như vậy, tại sao lại không làm nhiều những khúc nhạc nhẹ nhàng êm đềm ý? Lại cứ muốn viết những khúc nhạc dâng trào mãnh liệt làm khó bản thân? Như thế không tốt lắm.
Hồng Hạnh cô nương thấy Trần Băng chuyển chủ đề nói về khúc nhạc, biết hắn chịu không nổi sức hấp dẫn của bản thân nàng, đã chịu thua rồi, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Chuyện này phải trách ch mẹ của thiếp rồi, từ khi thiếp sinh ra đã thích những thứ này rồi, lúc nhỏ thì đã thích đọc những bài thơ phóng khoáng không theo khuôn khổ, nghĩ một ngày nào đó có thể giống như nam nhi xông ra chiến trường.
- Hồng Hạnh cô nương muốn đi chinh chiến sa trường sao? Vậy thì tốt quá rồi, Đại Yến sẽ thắng lớn suốt thôi.
Trần Băng cười nói.
- Vì sao vậy? Thiếp lại không hề biết chỉ huy binh sĩ đánh giặc.
Hồng Hạnh nghi hoặc nói.
- Hồng Hạnh cô nương nếu à chỉ huy binh sĩ đánh giặc, dựa vào dáng người phong hoa tuyệt đại và khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp này của nàng thì những tên địch kia nhìn thấy nàng, chắc chắn kinh ngạc cho rằng nàng là tiên nữ giáng trần, phải ngoan ngoãn mà đầu hàng thôi.
Trần Tiểu Cửu ba hoa nói.
- Công tử người thật biết giễu cợt thiếp, thiếp không để ý đến chàng nữa!
Hồng Hạnh bây giờ mới biết Trần Tiểu Cửu là đang vòng vo khen nàng, trong lòng vui vẻ, nghĩ bản thân không cố ý gây khó dễ, cái tên Quái thúc thúc tuấn tú này lại hồi phục lại đầu óc thông minh minh mẫn rồi.
Đan Nhi thấy Hồng Hạnh không biết vì gì mà đi vào trong phòng, Đan Nhi lôi roi ra, nhẹ nhàng phất một cái, phất vào bên cạnh tai của Trần Tiểu Cửu, rồi lại nhỏ giọng nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi cẩn thận đấy, còn dám sờ tay ả dâm đãng này, ta thiến ngươi.
Trần Tiểu Cửu ..............
Đan Nhi thấy hành động của Trần Tiểu Cửu, khóe mặt nhìn lướt qua, che miệng tức giận chỉ muốn cười.
Hồng Hạnh trong tay ôm cây đàn tỳ bà từ trong bước ra, hơi hoảng hốt lo sợ nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Quái thúc thúc công tử, vừa rồi là tiếng gì vậy, rất vang, khiến nô gia giật cả mình.
Cái vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, cực kì giống như một con mèo nhỏ đang sợ hãi.
- Ồ...Dó là...Đó là tiếng ta vừa vỗ tay, làm Hồng Hạnh cô nương giật mình rồi sao? Ta xin lỗi nhé.
Trần Băng ba hoa nói.
- Hóa ra là như vậy à, vậy thì thiếp không sợ nữa.
Nàng đảo mắt nhìn khắp nơi rồi nói:
- Công tử, chàng đừng xa lạ như vậy nữa, sau này cứ gọi thiếp Hồng Hạnh là được rồi, như thế thân thiết hơn một chút, không thì gọi thiếp Hạnh Nhi lài càng tốt.
Ta nào dám chứ, có con cọp cái ở đây, ta có lòng mà không có gan, Trần Băng cười cười rồi nói:
- Vậy thì ta gọi nàng là Hồng Hạnh nhé.
Hồng Hạnh cô nương quyến rũ cười nói:
- Gọi như vậy mới thân thiết, công tử, bây giờ thiếp hát khúc nhạc cho chàng nghe nhé.
- Hát...hát Thập bát mạc sao?
Trần Băng gãi gãi đầu hồi hộp hỏi, lúc này cảnh này, khúc Thập bát mạc này hắn tuyệt đối không thể nghe được, hắn sợ có mạng nghe khúc nhạc, không còn mạng để hưởng thụ.
Đan Nhi chết tiệt kia, bà nội nhà ngươi chứ, em rể đang tán gái, ngươi cứ ở đó rình mò, lại còn không khẩn trương biến đi? Trần Băng tức hộc máu, thầm oán giận mình xui xẻo.
- Công...tử...
Hồng Hạnh bẽn lẽn, hai gò má ửng đỏ nói:
- Vẫn còn sớm mà, bây giờ thiếp muốn cùng với công tử hợp tấu khúc Tòng quân hành vừa rồi.
- Hợp tấu Tòng quân hành? Lẽ nào dùng đàn tỳ bà cũng được? Vừa rồi không phải là dùng cổ diễn tấu sao?
Trần Tiểu Cửu thắc mắc hỏi.
- Vậy thì có quan hệ gì chứ? Nhất pháp thông, vạn pháp thông, nếu mà lĩnh ngộ được đến mức cực điểm, nhạc khí nào cũng có thể diễn tấu ra âm điệu của đàn cổ.
Hồng Hạnh cô nương tràn đầy tự tin nói:
- Công tử, thiếp gảy tỳ bà, chàng sẽ đọc diễn cảm ca từ này nhé, hai ta thử xem, rốt cuộc có thể kết hợp thành một được không!
Kết hợp thành một? Nàng muốn ta và nàng kết hợp thành một sao? Trần Băng thầm dâm đãng nghĩ, cô ả này nói chuyện cũng ra trò đấy, có khi nào nàng thật đang quyến rũ ta?
- Cô nương xin yên tâm, nàng chỉ chú tâm gảy đàn tỳ bà, đọc diễn cảm thì giao cho ta.
Trần Băng lại cợt nhả nói:
- Xem chúng ta rốt cuộc có thể hợp thành một không?
Hồng Hạnh nghe câu nói mang hai ý nghĩa này, đỏ bừng cả mặt nói:
- Công tử, vậy bắt đầu nhé.
Trần Băng nghĩ nếu muốn phối hợp ăn ý khúc nhạc này, trước hết cần phải gây dựng cảm xúc của chính mình, hắn đứng lên, đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, từ trên cao nhìn xuống cảnh sắc ban đêm bị ánh trăng bao phủ.
Hắn nghĩ thời đại của Long Nhị sắp lụi bại, Long Đại cũng sẽ bị hắn dần dần làm cho càng ngày càng cô độc, cuối cùng bị quân đoàn Anh Mộc thay thế.
Còn quân đoàn Anh Mộc dưới sự chỉ bảo bày mưu tính kế chắc chắn sẻ trở nên càng ngày càng lớn mạnh, cho đến khi có một trí đứng vững ở thành Hàng Châu, hoàn thành bước tiến ngoạn mục đầu tiên.
Đến lúc đó bản thân và quân đoàn Anh Mộc sẽ là tổ hợp văn võ song toàn, còn phải sợ ngưu quỷ xà thần sao?
Nghĩ đến lúc cảm xúc dâng trào, hắn không kìm được mãnh liệt dào dạt đọc diễn cảm:
- Cổ cầm nhiễu lang ngâm, hợp bão tĩnh đình thâm. Huyền thượng uyên ương tước minh, thiên cổ tương tư hoa phi khuynh...
Cùng lúc đó, tiếng đàn tỳ bà của Hồng Hạnh cô nương cùng giọng đọc diễn cảm của Trần Băng vang lên, tiết tấu và âm vang ra từ cây đàn phối hợp với nhau thật diệu kì, ngón tay linh hoạt của Hồng Hạnh cô nương gẩy ra những âm thanh nghe thật tinh tế, hấp dẫn.