Hồng Hạnh cô nương và bốn vị Xuân Hạ Thu Đông cô nương dừng hẳn cười, vội lo lắng hỏi:
- Trần công tử, đã làm xong rồi sao? Xin mời chỉ giáo, Hồng Hạnh xin chăm chú lắng nghe.
Trong đầu Trần Băng cũng đã sàng lọc rất kỹ càng rồi, cân nhắc tất cả những câu cú cổ văn, rồi lại thêm chút cảm ngộ và cảm xúc của mình vào, cuối cùng tạo ra một bản ca từ rất hợp với ý cảnh của khúc nhạc kia.
Hắn cầm chén rượu, đi đi lại lại rồi nâng cao chén rượu ngâm:
“ Cổ cầm nhiễu lang ngâm
Hợp bão tĩnh đình thâm
Huyền thượng uyên ương trước minh
Thiên cổ tương tư hoa phi khuynh
Điệp vũ quân mạch đình
Yêu nguyệt bôi tửu tiễn hành
Túng thị vô duyên khuynh tâm
Liệu vọng bắc quốc lệ sầm sầm
Sử quân chiến trường bình
Tê trì mãn lạc anh
Hoàng trần mạn thiên tứ dã
Khanh thương lôi cổ hiển uy danh
Thú tốt một cao huyết
Chinh nhân vọng để kinh
Hàn tâm cuồng tru kỷ vạn
Thụ tử thành danh!”
( đây là một bài hát xướng cổ nên tại hạ để nguyên văn hán việt, không dịch ra để không mất ý nghĩa và vần điệu của bản ca từ này)
Sau khi Trần Băng đọc những ca từ vô cùng khẳng khái và bi thương xong, tất cả mọi người trong đại sảnh đều không thể nói nên lời, Chung Việt và Tôn Kiến tuy đã uống đến say mèm rồi, nhưng bỗng nghe thấy những ca từ hào phóng và tuyệt mỹ của Trần Băng, tựa như được xối một gáo nước vào mặt vậy, vẻ mặt không khỏi rung động, đột nhiên vỗ tay lớn tiếng nói:
- Hay! Hay! Hay! Trần công tử đúng là bậc đại tài, cho dù có đưa ra những yêu cầu khó tới mức nào đi nữa, cũng không thể nào làm khó được bậc đại tài như Trần huynh.
Tuy Tôn Kiến và Trần Băng không phải là đồng minh với nhau, giữa hắn và Trần Băng cũng có một khoảng cách rất lớn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy những vần ca từ của Trần Băng thốt ra quả thật vô cùng ngưỡng mộ, đồng thời sự đố kỵ càng thâm sâu hơn, tên tiểu tử này vừa có thể ngâm thơ làm phú, lại là một cao thủ cờ tướng, cái gì cũng đều là thế mạnh cả, xem ra Hồng Hạnh cô nương sẽ trở thành món ăn trong bàn tiệc của hắn rồi.
Nhưng điều hắn lo lắng nhất không phải ở chỗ đó, thông qua đủ loại mưu lược mà Trần Băng biểu hiện ra, thì có thể biết được rằng tên tiểu tử này là một kẻ có mưu đồ mưu lược hơn người, nhưng, hắn chỉ là một gia đinh cỏn con của Chu gia, sau này ắt hẳn được Chu gia trọng dụng, còn Tôn gia, Lý gia và Long Đại tuy là đồng minh với nhau, như vậy Trần Băng chẳng phải đang đứng về phía đối địch với Tôn Kiến rồi.
Điều ngẫu nhiên này khiến Tôn Kiến đau đầu nhất, là điều hắn lo lắng nhất, hắn gãi đầu suy xét kỹ càng, có thể mua chộc tên tiểu tử này cũng chưa biết chừng.
Phan An thì không cần phải nói rồi, vừa tức vừa khâm phục Trần Tiểu Cửu, vội vàng dặn dò thuộc hạ, phải lập tức bố trí rất nhiều cao thủ đứng gác trước cửa khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương, một khi tên tiểu tử kia có ý định muốn chiếm dụng Hồng Hạnh cô nương, nhất định phải biến hắn thành thái giám rồi tính sau, mặc kệ Chu gia có tới gây khó dễ hay không.
Tuy Hàn Thái luôn cậy tài mà khinh thường người khác, nhưng khi nghe những lời ca từ này của Trần Băng, không khỏi toát hết mồ hôi hột, tiếp tục giả bộ hôn mê.
Người kích động nhất phải nói đến đó là Hồng Hạnh cô nương, bản thân nàng vốn là tài nữ nổi tiếng khắp thành Hàng Châu này, có thể sáng tác ra những khúc nhạc xuất sắc này, nhưng cho dù nàng cố gắng hết sức cũng không thể nào tìm ra được những ca từ xứng đối với bản nhạc này.
Tuy nàng nghe thấy Chung Việt ngợi khen đại tài của Trần Tiểu Cửu, nhưng trong lòng lại không hề tin Chung Việt. Nhưng khi Trần Tiểu Cửu đọc những ca từ đó ra thì khiến nàng kinh ngạc thất sắc, thì lúc đó nàng mới định thần lại, chỉ có những kẻ có đại tài thực sự thì mới có thể đưa ra được những ca từ tuyệt mỹ như vậy được.
Sau khi Hồng Hạnh cô nương lặng nghe những ca từ cổ đó xong, rất lâu không nói nên lời, càm xúc của nàng rất mãnh liệt và mênh mông, thầm khên Trần Tiểu Cửu này là đại tài, những ý cảnh trong câu từ đó rất sâu xa, vừa có ý vị có những đôi uyên ương, vừa bao hàm chi tâm tận trung báo quốc, vừa phác họa lên một trận chiến oai nhùng trên sa trường, ý từ rất thâm sâu và phong phú, quả thật là khiến người khác phải khâm phục.
Xuân Hạ Thu Đông, bốn vị cô nương này đều là những người hiểu biết rộng rãi, cũng ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy không thể tìm được sự lỏng lẻo trong cấu trúc ca từ này được.
- Tên tiểu tử này tuy có vẻ hạ lưu một chút, không ngờ có thể làm ra ca từ tuyệt diệu như vậy, quả là ta đã xem thường hắn rồi.
Đông Mai tán thán, thấy khuôn mặt trầm lắng bất định của Hồng Hạnh cô nương, vẻ tức giận liền tiến lên phía trước khẽ nói:
- Tỉ tỉ, thân phận của tỉ và chúng muội không giống nhau, nếu tỉ hát ca khúc này cho tên tiểu tử này nghe, chẳng phải tỉ đạ tự hạ thấp mình đó sao? Chi bằng để muội hát thay tỉ vậy!
- Tiểu muội, ta thấy muội kích động quá rồi đó.
Xuân Vũ cô nương trêu đùa nói:
- Đông Mai, có phải muội đã kết tên Trần Tiểu Cửu kia rồi không? Muốn tranh hát bản nhạc này để bộc lộ đúng ý cảnh tình chàng y thiếp trong bản nhạc này không?
- Nha đầu chết tiệt, nàng nói bậy bạ gì thế hả? Xem ta xé rách miệng nàng bây giờ đó.
Đông Mai tiến lên phía trước đánh nhẹ một cái vào Xuân Vũ, các chị em lại bắt đầu náo loạn cả lên.
- Các muội muội đừng ồn ào nữa!
Hồng Hạnh cô nương cũng từ trong trạng thái trầm tư định lại thần nói:
- Hát thì hát chứ có sao đâu? Những tỉ muội khác có thể hát, thì ta cũng có thể hát được, đừng cho rằng thân phận của ta tôn quý, xét cho cùng, ta cũng chỉ là một con hát thuộc tầng lớp hạ lưu mà thôi, tuy bộ dạng xinh đẹp, quyến rũ, trong mắt đám đàn ông này, thực ra cũng chỉ là món đồ chơi mà thôi.
Đông Mai cô nương nghe Hồng Hạnh cô nương nói vậy, vội vàng nói:
- Tỉ tỉ, tỉ đừng có nói như vậy chứ, thực ra...
- Câm mồm, chớ có nói lung tung!
Hồng Hạnh cô nương quát ngăn Đông Mai nói tiếp, Đông Mai dường như hiểu ra điều gì đó nên không nói gì nữa.
Hồng Hạnh cô nương ổn định cảm xúc, vẫn vẻ dịu dàng nói:
- Công tử, dám hỏi bản ca từ này nên đặt tên là gì?
- Tòng quân hành!
Trần Băng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói.
- Tòng quân hành? Cái tên rất hay!
Hồng Hạnh cô nương nói:
- Công tử tài cao, nô gia vô cùng khâm phục, những ca từ của Tòng quân hành này vô cùng hợp với bản nhạc mà nô gia đã sáng tác.
- Vô cùng hợp thì không dám, cũng chỉ gọi là hợp chút thôi.
Trần Băng khiên tốn nói, thầm nghĩ, cô nàng này đang cửa cẩm mình chăng? Không ngờ dùng những lời lẽ quả hơi quá, lẽ nào đang ám chỉ ta điều gì sao?
Hồng Hạnh cô nương lại nói:
- Dám hỏi, thế cờ đó Diệp công tử đã phá giải được chưa ạ?
Diệp Ngâm Phong hoàn toàn để tâm trí của mình với thế giới của thế cờ này rồi, đối với những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài cũng không hề hay biết, ngay cả tác phẩm Tòng quân hành của Trần Băng, Diệp Ngâm Phong cũng không hề nghe thấy.
Chung Việt nghe xong vội vàng nói:
- Diệp huynh đang tập trung suy nghĩ, không thể tự kiềm chế, với tài hoa của huynh ấy, giải những thế cờ thì không phải là vấn đề gì, mong cô nương cứ bình tĩnh, đợi Diệp huynh phá giải xong, thì tự ta sẽ đem thế giải nói cho cô nương nghe.
- Vậy thì phiền Chung công tử rồi!
Hồng Hạnh cô nương dịu dàng mỉm cười nói:
- Trần công tử, lúc trước ta đã nhận lời của chàng, quyết không nuốt lời, mời công tử đi theo nha hoàn, ta trang điểm sửa soạn chút, ắt sẽ tự đến gặp công tử.
Trần Băng thấy đại công cáo thành, vẻ mặt giả bộ trầm ngâm bình thản, thực ra như đang mở cờ trong bụng vậy, đôi mắt của Chung Việt và Tôn Kiến cũng dõi theo bước đi của Trần Băng và tiểu nha hoàn kiaa đi về phái khuê phòng.
Trần Băng chưa bao giờ lui tới chốn thanh lâu, thấy cảnh vật xung quanh thanh lâu này rất đẹp, tâm trạng của hắn cũng khá tốt, cũng có chút đắc ý, tiểu nha hoàn này lại khâm phục nói:
- Trần công tử, người đúng là quá lợi hại! Hồng Hạnh tỉ tỉ là hoa khôi của Túy Hương Lầu này, khuê phòng của tỉ ấy chưa từng có một người đàn ông nào lui tới, công tử, người chính là người đầu tiên đó.
Trần Băng nghe thấy vậy càng thêm sảng khoái, thầm nghĩ, lần đầu tiên chắc phải khác lạ lắm nhỉ?
Tiểu cô nương dẫn hắn đi qua một hậu hoa viên, rồi lại rẽ bảy rẽ tám mới tới được trước lầu của Hồng Hạnh cô nương, chỉ nghe thấy tiểu nha đầu vui cười nói:
- Công tử, đây chính là khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương rồi!
Nói xong liền lui đi, bỗng nhiên quay đầu lại đưa ánh mắt ngưỡng mộ nói:
- Công tử, người vào đi, chúc người may mắn.
Choáng, Trần Băng không khỏi buồn cười, chỉ là một tiểu nha hoàn mà cũng biết phong nguyệt đó chứ, đúng là không đơn giản chút nào.
Hắn sửa sang lại quần áo một chút, trong lòng vừa kích động vừa vui sướng, nghĩ tới bộ ngực đầy đặn, đôi mông đẫy đà của Hồng Hạnh cô nương, không khỏi nuốt nước bọt rồi đẩy cửa bước vào, rồi đóng cửa lại nhìn xung quanh, bỗng nhiên thấy một đôi chân tuyệt đẹp từ trên nóc nhà buông xuống, hắn khẽ mỉm cười, hắn lại tiến lên để nhìn, không khỏi hồn bay phách lạc mà kinh ngạc.
- Ôi má ơi, Đan Nhi sao? Sao nàng lại ở đây vậy?