Chương 77: Làm Bộ Làm Tịch


Trong lúc mấy tiểu nha hoàn đang bận rộn vì Hàn Thái, Tiểu Lục Tử mồ hôi ướt đẫm chạy vào, Trần Băng vừa nhìn, trong lòng đã đoán được chuyện gì rồi, nhất định là chuyện của Long Nhị đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi, lão phu nhân vội vàng tìm Chu Ngô Năng thương lượng đối sách. Cũng như vậy, đoán chừng thằng nhãi Lý Phách Thiên sau khi biết cũng tìm Long Đại thương lượng rồi.

Hắn ngăn Tiểu Lục Tử lại, vui cười nói:

- Tiểu Lục Tử, ngươi làm lòng? Sao không cùng với Đông Mai cô nương ngực lép mông to của ngươi hôn hít, chạy vào đây làm loạn cái gì vậy?

- Ngươi nghĩ ta không muốn à!

Tiểu Lục Tử vẻ mặt oan ức nói:

- Ta và Đông Mai gần đến chỗ quan trọng rồi, chỉ còn kém chút nữa thôi, không ngờ lão phu nhân phái người đến báo, nói có việc, bảo thiếu gia về gấp, thiếu gia cũng không có cách nào, đành phải bảo ta vào thông báo cho ngươi một tiếng.

Hắn thở dài một tiếng, lời nói có chút chán nản ủ rũ.

Cái gì, Chu Ngô Năng cũng muốn gọi ta về? Trần Băng ngây người, ngươi bảo ta đến ta phải đến, ngươi bảo ta đi ta phải đi sao? Bây giờ đang là lúc mấu chốt, ngay lập tức là gặp được Hồng Hạnh cô nương rồi, lúc này nếu mà bỏ đi, thì khác nào là chịu thiệt thòi lớn, tất cả đều phí công rồi sao?

Trần Băng lập tức vẻ mặt đáng tiếc nói:

- Tiểu Lục Tử, ngươi với thiếu gia về trước đi, sau khi ta thay thiếu gia dương uy, lập tức trở về ngay.

- Cửu ca đúng là trung thành với thiếu gia à!

Tiểu Lục Tử giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói:

- Thiếu gia cũng là ý này, bảo ta đi vào nói với Cửu ca, thiếu gia về trước, ngươi cứ an tâm ở đây dương uy, nhất định phải làm lên danh tiếng, nhất địng không được làm mấy uy phong của chúng ta.

Vẫn là Chu Ngô Năng hiểu ta, Trần Băng vỗ vai Tiểu Lục Tử nói:

- Yên tâm đi, Tiểu Lục Tử, ngươi nói với thiếu gia, chỉ cần có mặt Trần Tiểu Cửu ta, Hồng Hạnh cô nương cho dù có thành con ngan luộc chín cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta được.

Tiểu Lục Tử nghe xòn, vội vàng chạy ra ngoài.

Trần Tiểu Cửu trong lòng vui mừng, một phần là bởi vì cái thằng nhãi Củi khô quả nhiên không phải là kẻ vừa, mới chỉ có nửa ngày đã làm cho sự việc được lan truyền bàn tán khắp nơi, tên này trông như vậy mà khi làm việc thì lại nhanh gọn, dứt khoát quyết đoán, cũng là một người có khả năng.

Mặt khác, Chu Ngô Năng cũng đã đi về, lại ủy thác toàn quyền cho hắn chinh phục được Hồng Hạnh cô nương, hắn đương nhiên không thể chối từ, thậm chí không tiếc hy sinh để hoàn thành tâm nguyện của Chu công tử.

Trần Băng cười khúc khích, nếu Chu Ngô Năng lúc này nhìn thấy vẻ mặt dâm đãng của hắn, chắc chắn sẽ thấy hối hận, thầm hận chính mình dẫ sói vào nhà.

Hồng Hạnh cô nương trong nội được nghe thấy việc vừa rồi của Hàn Thái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:

- Lẽ nào hai tâm nguyện của ta sẽ không có một vị công tử nào thay ta hoàn thành sao? Có lẽ là mệnh của Hồng Hạnh khổ, không tìm được ai có thể giúp nô gia.

Lại nghe Hồng Hạnh nói:

- Chung công tử, Tôn công tử, hai vị được coi là bạn cũ của thiếp rồi, bây giờ nô gia gặp nạn, lẽ nào hai vị công tử khoanh tay đứng nhìn, không muốn giúp nô gia sao?

Lời nói thê thê thảm thảm, vừa ai oán vừa mang vẻ trách cứ, khiến cho mấy vị công tử buồn bã.

- Chung Việt và Tôn Kiến đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ, tài văn chương cờ quạt của hai người họ cũng sàn sàn như nhau, mặc dù cũng được coi là nhân tài, nhưng muốn viết lời cho khúc nhạc này thì vẫn còn kém xa, muỗn giải thế cờ này thì cũng lực bất tòng tâm, hai người mặc dù rất muốn thể hiện trước mặt Hồng Hạnh cô nương nhưng lại không có cách nào.

Bọn họ thông minh hơn Hàn Thái rất nhiều, biết mình biết ta, không ngốc nghếch khoác lác, cuối cùng làm trò hề cho thiên hại, khiến người ta chế nhạo.

Tóm lại, không đánh vào chỗ mình không chắc chắn thành công, đây chính là điểm khác người của hai bọn họ.

Chỉ có Trần Băng và Diệp Ngâm Phong đều nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt thoải mái.

Chung Việt vốn muốn tranh giành về nhất, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cũng không có một chút đầu mối nào, hắn hơi xấu hổ nói:

- Ta và Tôn công tử mặc dù có lòng muốn giúp đỡ, chỉ là ta kiến thức còn ít, lực bất tòng tâm, để Hồng Hạnh cô nương chê cười rồi.

Hồng Hạnh cô nương nghe lời nói của Chung Việt, thở dài một tiếng.

Trần Băng trong lòng vẫn luôn cười lạnh, vô cùng nghi ngờ Hồng Hạnh cô nương làm bộ làm tịch rốt cuộc là mục đích gì?

Mẹ kiếp thật biết giả vờ, ngay cả ranh ma như ta cũng suýt nữa bị ngươi lừa rồi.

Trần Băng nhận định Hồng Hạnh cô nương đang nói dối, nếu Khổng Nghi Tần có thể đưa thế cờ này cho cô ta, thì nghĩa là quan hệ giữa hai người này không hề bình thường, thậm chí vô cùng thân mật, điểm đáng ngờ của chuyện này cũng lộ ra rồi.

Khổng Nghi Tần vốn giỏi về viết lời khúc nhạc, đặc biệt là lúc còn trẻ, thời gian dài quyến luyến thanh lâu, thường vì không có đủ tiền, cần giai nhân giúp đỡ, hắn cảm kích sâu nặng, liền lấy ca từ tặng lại báo đáp.

Vần thơ của hắn rất hay, tinh tế xúc động, còn hay hơn hồng lâu mộng rất nhiều, đến nay vẫn còn có rất nhiều khúc nhạc được lưu truyền khắp phố phường, được ca ngợi truyền tụng.

Tung ra thế cờ không có ai có thể giải được tạm thời không đề cập đến, đơn thuần nói đến việc nếu như điền ca từ cho khúc nhạc này, Khổng Nghi Tần là người chuẩn nhất, nhưng Hồng Hạnh cô nương vì sao mà lại không gọi Khổng Nghi Tần, cố tình ở nơi này đau lòng chán nản, đây không phải là làm bộ thì còn là gì?

Trần Băng nghĩ đến đây, chợt vỗ mạnh tay, thầm kêu lên không hay rồi, lẽ nào là bản tính phong lưu của lão già này không sửa, luôn đến quấy rối, khiến Hồng Hạnh cô nương cũng phải thấy khó chịu, trâu già mà muốn gặm cỏ non, nên đưa thế cờ này ra để lấy lòng nàng sao?

Mẹ cái Khổng Nghi Tần nhà ngươi chứ, nếu thật mà như vậy, ta sẽ cắt phăng cái cu của ngươi đi.

Cái vỗ tay này của Trần Băng lại khiến cho Hồng Hạnh cô nương trong nội đường kinh ngạc, vô cùng nghi ngờ nói:

- Vị công tử này, lẽ nào người có cao kiến gì sao?

Trong lời nói dường như mang theo tia hy vọng.

Trần Băng chỉ chăm nghĩ mấy chuyện xấu xa, thấy Hồng Hạnh cô nương đặt câu hỏi, vội vàng nói liều an ủi:

- Hồng Hạnh cô nương không cần phải chấp nhất vậy đâu, người có lúc thăng trầm, mặt trăng lúc tròn lúc khuyết, thế gian không phải việc nào cũng hoàn mĩ, nếu việc nào cũng muốn hoàn mĩ thì không tránh khỏi thất vọng.

Diệp Ngâm Phong sau khi nghe câu nói này, không khỏi lại ngẩn ra, tiểu tử này thật bí hiểm, quả nhiên văn chương lai láng, vữa nãy làm bài thơ “ Luộc đậu cháy cành đậu” đã khiến hắn không khỏi ngưỡng mộ, chỉ trong chốc lát, lại làm bài thơ “ Cảm hoài dưới ánh trăng”, quả nhiên là một cao nhân giấu tài.

Hồng Hạnh cô nương nghe thấy Trần Băng nói ra câu giàu ý thơ vậy, trầm tư thật lâu, cực kì hâm mộ nói:

- Công tử đại tài, thật sự khiến nô gia hâm mộ.

Chung Việt luôn tự trách mình không giúp được gì cho Hồng Hạnh cô nương, thấy tài văn chương lai láng của Trần Băng, cộng với bản thân hắn cũng biết được những nước đi thế cờ của Diệp Ngâm Phong, mắt đảo đảo, hắn nảy ra một ý hay, rồi cười hí hí nói:

- Hồng Hạnh cô nương, nàng không cần phải đau lòng như vậy, nếu nàng thực sự muốn thưởng thức vậy thì cũng rất đơn giản thôi, hai vị cao thủ tài năng tuyệt thế trước mặt, sao để cho những nàng kia thỉnh giáo trước chứ?

- Hai vị đại tài nào, xin thứ lỗi cho vụng về của nô gia.

Hồng Hạnh cô nương giống như đóng kịch cùng với Chung Việt cười nói.

- Một vị là thiếu niên thành danh, Quốc Tử Giám nhân tài kiệt xuất, tuổi trẻ tài cao Diệp Ngâm Phong Diệp công tử.

- Còn một vị khác thì...

Hắn chững lại, hoàn toàn không biết rõ quá khứ của Trần Tiểu Cửu, liền hắng giọng nói:

- Một vị khác thì cấm cung trong nhà, làm người khiêm tốn, ẩn tránh nơi phồn hoa thành thị Trần Tiểu Cửu công tử.

Trần Tiểu Cửu nghe Chung Việt lằng nhà lằng nhằng giới thiệu về hắn, trong lòng không khỏi giơ ngón tay giữa lên, khiêm tốn cái rắm ta ý, ta khiêm tốn cái cứt à, nếu ta mà khiêm tốn thì trên đời này sẽ chẳng có người tự kiêu rồi.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #77