Chương 71: Hỗn Xược


Chiến thắng của Trần Băng khiến các vị quý công tử không khỏi bất ngờ, trong lòng nảy sinh ra một cảm giác rất lay động khó tả. Nhất là Hàn Thái, càng thêm chua sót ghen tị và hận.

Đương nhiên, tài nghệ cờ quạt xuất chúng và diện mạo tuấn tú của hắn cũng khiến cho bốn vị hoa đán kinh ngạc đến thán phục, trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Trải qua chuyện này, Trần Băng từ thân phận một gia đinh cỏn con, trong trận thực chiến cờ tướng này đã tạo ra một kỳ tích rất hoàn mỹ.

Trong một tương lại không xa nữa, chiến thắng kinh điển này sẽ được lan truyền khắp các phố lớn ngõ nhỏ, trở thành đề tài nóng hổi của mọi người bàn tán.

Diệp Ngâm Phong thì vẫn nhắm mắt định thần, vẻ mặt rất bình tĩnh, lúc nghe thấy tin Trần Băng giành thắng lợi, đột nhiên mở to mắt ra, một ngọn lửa trong lòng cũng theo đó mà nhen nhóm bốc cháy rừng rực.

Lúc này, những câu cảm thán cũng được thốt ra từ tâm khảm, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị, và cũng có những sự khâm phục vì tạo ra những kỳ tích đáng tự hào.

Trong cửa ải đầu tiên, hắn đã phát hiện Trần Băng quả thật là một người hiếm có, là một thiên tài bẩm sinh, ngộ tính của hắn cao hơn người thường đến kinh ngạc, trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi mà đã hóa giải được thế cờ tương đối hóc búa của Hồng Hạnh cô nương.

Những tư tưởng siêu quần của hắn cũng vượt trội người khác, nếu không thì đã không làm ra được những vần thơ tuyệt vời như vậy được.

Tóm lại, mỗi một việc mà tên tiểu gia đinh làm đều khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi, ngay cả kiểu tóc của hắn cũng không giống ai cả.

Diệp Ngâm Phong vô cùng kích động đi tới trước mặt Trần Băng, ngẩn ngơ một hồi lâu, đột nhiên đập mạnh vào ngực như vẻ trêu đùa rồi cười ha hả nói:

- Trần Tiểu Cửu, tốt lắm tốt lắm, ngươi đúng là đối thủ đáng gờm của ta.

Những lời này nói ra khiến Trần Băng sửng sốt, tuyệt nhiên không biết vì sao Diệp Ngâm Phong lại nói ra những câu khó hiểu thế này.

Diệp Ngâm Phong lại vỗ vào vai Trần Băng, hôm nay được gặp những đối thủ quá đỗi dị thường này khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Quốc Tử Giám, là một nơi tụ tập rất nhiều tài tử trẻ tuổi của Đại Yến triều, không một ai là không biết ngâm thơ phú, đều là những cao thủ có thể đàm luận kim cổ, không một ai là không phải là một mãnh tướng của kỳ đàn, nhất là cờ tướng.

Lúc này Diệp Ngâm Phong được coi là người có tài trí hơn người ở Quốc Tử Giám, có thể xưng hùng rồi, có thể coi là đứng trên hàng ngàn nhân tài, cũng có thể coi là thiên tài bẩm sinh, không ai có thể che lấp được những ánh hào quang rọi quanh hắn.

Điều càng khiến người khác kinh ngạc là, đã từng có vị đệ nhất Ngự Sử đương đại của triều đình là Tào đại nhân đã tôn xưng hắn là Trị Thế chi năng thần, ắt sẽ lưu danh thiên cổ! Ngay cả cha của hắn là Diệp Các Lão cũng chưa bao giờ nhận được những lời ca ngợi như vậy nữa.

Bởi vì hắn có được những thanh danh hơn người như vậy, nên ở khắp kinh thành này, không ai là không biết tiếng tăm của hắn, là nhân vật không ai là không biết cả, sự nổi tiếng của bản thân đã tới lúc huy hoàng cực điểm nhất.

Thậm chí còn lưu truyền một câu ngạn ngữ, sống chết phải được như Diệp Ngâm Phong!

Nhưng Diệp Ngâm Phong bẩm sinh đã rất bình thản, đối diện với những lời ca ngợi tán dương như vậy, nhưng hắn không hề lú lẫn bởi những câu tán dương đó, hắn là một người có trí tuệ hơn người, đối diện với những bè phái câu kết đấu đá nhau ở kinh thành, hắn vẫn giữ được thư thái của một người trung lập. Đều có thái độ tôn trọng các bè các phái khác nhau, không thân thiết nhưng cũng không lạnh lùng.

Hắn biết rõ rằng, đứng ngoài quan sát rồi thận trọng có những bước đi vững chắc đó mới là căn bản của con đường quan đạo, tuy hắn không có ý muốn thi khoa cử, nhưng dựa vào tiếng tăm và tài năng của hắn, thì lấy được chức danh bác học khoa đồ đơn giản như làm một bài thơ tình vậy.

Chính vì như vậy, với những lời ca ngợi nhiều như nấm mọc sau mưa, khiến tiếng tăm của hắn như Nhật Trung Thiên, để được tiếng tăm như Nhật Trung Thiên thì hẳn phải có những đức hạnh tốt và bác học đai tài nữa.

Với những tiếng tăm như vậy nên hắn như một người đơn độc giữa kinh thành này.

Không ai thực sự là bằng hữu của hắn cả, cũng không có ai ngớ ngẩn khiên chiến trước mặt hắn, tầm ảnh hưởng về chính trị và bác học đa tài của hắn càng ngày càng mạnh mẽ, trong một mức độ nào đó thì hắn lại là người rất thích có một cuộc sống đầy những chướng ngại vật chứ không bằng phẳng như cuộc sống hắn đang hưởng thụ.

Mà tên tiểu gia đinh trước mặt, khi vẫn chưa biết thân phận thực sự của hắn, nhưng cũng đã gián tiếp gửi chiến thư tới hắn rồi.

Đây chẳng phải là một cơ hội hiếm có sao? Làm sao không khiến Diệp Ngâm Phong vui sướng như phát điên chứ.

Sau khi hắn thành danh, vẫn chưa có ai cả gan dám khiên chiến về tài cờ thú với hắn cả, một phần cũng vì địa vị cao thượng vô hạn của hắn nữa.

Còn một nguyên do khác, do hắn có biệt danh là kỳ hành thiên hạ, thì cũng biết được rằng đây không hề là hư danh, như vậy thì làm gì có ai tự nguyện gửi thư khiên chiến để nhận lấy nỗi nhục thất bại chứ.

Những hành vi của thằng ngốc chỉ có thằng ngốc mới biết được, còn những tài tử thì không bị mắc mưu đâu.

Với những người như Trần Băng thì không thể coi là thằng ngốc, cũng không được coi là tài tử được, ở thời này đâu có mấy người như vậy chứ, hôm nay không ngờ lại khiến Diệp Ngâm Phong gặp được, đây chẳng phải là duyên phận là gì nữa.

Hắn mỉm cười nhìn vẻ không hiểu gì của Trần Tiểu Cửu, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói:

- Trần huynh, huynh cứ ngồi đây chút, lát nữa xem ta diễn kịch!

Hắn nói xong cũng không thèm để ý tới câu trả lời của Trần Băng, rồi tiến thẳng tới chỗ bốn vị hoa đán kia.

Vố dĩ bốn vị hoa đán cũng đã khắc cốt ghi tâm về tài nghệ của Trần Băng rồi, thầm nghĩ, để có được những nước đi tuyệt mỹ này, chắc chắn sau này khó mà bắt gặp được, bọn họ vẫn có cảm giác như mất mát điều gì đó, nhưng rồi cũng định thần lại để nghênh tiếp một vị công tử lâm trận.

Những lời ra vẻ thoải mái và hống hách của Diệp Ngâm Phong khiến bọn họ trợn mắt há miệng vì kinh ngạc.

- Cũng xin mời các vị cô nương bỏ hai quân pháo trên bàn cờ của ta đi, như vậy mới công bằng chứ, và như vậy mới tôn trọng Trần huynh, và có như thế thì Trần huynh mới xem được những màn kịch tuyệt vời chứ.

Bốn vị hoa đán tất nhiên cũng không phải là những bình hoa di động bình thường, bọn họ cũng có kiến thức rộng rãi, chứng kiến cũng nhiều, cũng cảm thấy khí thế của những lời nói này, cảm thấy những lời nói này không phải đang nói đùa, bọn họ cũng chỉ chần chừ một chút, rồi cầm hai quân pháo trên bàn của Diệp Ngâm Phong bỏ đi.

Đồng thời các nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao hôm nay đều gặp phải những kẻ đánh cờ khác người thế này? Có một Trần Băng là một minh chứng rõ ràng rồi nên bọn họ cũng không dám nghi ngờ vị công tử này có khả năng tạo ra một kỳ tích khác.

Trong nháy mắt, thậm chí bọn họ còn có chút cảm giác ảo giác, rốt cuộc là khả năng cờ quạt của bốn người họ không ra gì hay là tài năng đánh cờ của Trần Băng quá điêu luyện. Nhưng cứ nghĩ tới dù gì các nàng cũng đã từng huy hoàng, từng được người khác ca ngợi tài năng, thì có lẽ khả năng của Trần Băng là quá siêu quần rồi.

Khi Diệp Ngâm Phong đưa ra yêu cầu này, ngoài Chung Việt và Trần Băng ra, những người khác đều tỏ ra kinh ngạc, chỉ có Tôn Kiến là có vẻ thản nhiên hơn, còn Hàn Thái thì khỏi phải nói rồi.

Hai người bọn họ ở Hàng Châu, cũng không thể hiểu rõ được thân phận cũng như địa vị của Diệp Ngâm Phong, chỉ biết rằng hắn cũng là một vị con ông cháu cha và có tính phong tình, nhưng bọn họ không thể hiểu nổi, tên Diệp Ngâm Phong này rốt cuộc uống nhầm thuốc gì, vì sao lại tự ép mình vào ngõ cụt chứ? Lẽ nào tên tiểu tử này cũng là một nhân vật có thể gây ra trận sóng thần nữa chăng?

Nhất là tên nhãi Hàn Thái, cũng đã không còn khống chế được những ngọn lửa tức giận rồi, mẹ kiếp chứ, cái đám tiểu tử các ngươi, không biết ăn nhầm gan báo hay sao mà lại kiêu ngạo như vậy chứ?

Hắn lao lên cười lạnh lùng hỏi Diệp Ngâm Phong:

- Ngươi là cái thớ gì chứ? dựa vào cái gì mà ngươi cũng dám học đòi tỏ ra mình là thiên tài sao? Nói ra những câu đó mà không sợ rụng răng à?

Lời này nói ra, tất cả mọi người ngồi đây đều kinh ngạc.

Nhất là Chung Việt, nghe xong mặt chuyển sang màu xanh, với sự hiểu biết của hắn với Diệp Ngâm Phong, thì không thể tránh khỏi sự giận dữ bộc phát rồi.

Diệp Ngâm Phong nghe thấy những lời không biết nông sâu gì, cười lạnh lùng quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tức phát điên của Hàn Thái, đột nhiên vung tay tát trúng mồm cửa Hàn Thái.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #71