Trần Băng vốn là người có tư duy lô gích một cách dị thường, trực giác nói cho hắn biết, tổ hợp những người này có một cơ sở lợi ích rất thâm hậu.
Long Đại là một thế lực của thủy vận ở thành Hàng Châu này, hơn nữa là một kẻ không chuyện ác nào không dám làm, đầu đội trời chân chà đạp những người dân lương thiện, còn Tôn Kiến lại là công tử gia của Hàng Châu phủ doãn, là một con nhà quan điển hình.
Hai thế lực này nhẽ ra thuộc về hai thế lực như nước với lửa, bất kể là thân phận, bối cảnh hay là trình độ học thức, chẳng có chút lợi ích qua lại gì với nhau. Nhưng hai người họ vẫn cứ ngồi cùng nhau, hơn nữa có vẻ rất tương đầu ý hợp, để xảy ra tình huống này chỉ có một nguyên nhân duy nhất, Hàng Châu phủ doãn Tôn Khoa chính là cái ô dù bảo hộ cho Long Đại.
Những suy đoán này đối với Trần Băng vô cùng quan trọng, một thế lực đen tối, đều làm những chuyện bắt người cướp của, nếu theo những lo gich bình thường thì, thế lực này nhẽ ra không thể tồn tại được ở những đô thị phồn hoa như Hàng Châu này.
Không những thế Long Đại còn làm việc rất uy phong lộng trời, để có được những uy thế này chắc hẳn phía sau có sự hậu thuẫn rất lớn lao và đầy mưu mẹo, về phần mưu mẹo trong đó nhất định phải bao hàm điều gì đó, hiện tại Trần Băng không rõ cho lắm, nhưng chắc chắn một điều Hàng Châu phủ doãn Tôn Khoa kia là một kẻ mưu mẹo để trợ giúp một thế lực.
Suốt quãng đường Trần Băng đều suy tư về chuyện này, trong bất giác đã tới trước cửa Túy Hương Lầu rồi. Trước cửa vô cùng bình thản, chỉ thấy gọn gàng hơn mức bình thường, Trần Băng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy ba chữ được viết rất uốn lượn Túy Hương Lầu.
Nếu nhìn kỹ ba chữ đó thì cũng chẳng có gì là đặc thù cả, nhưng Trần Băng lại là người rất chú ý tới những chi tiết nhỏ, tỉ mỉ xem lại, thấy ba chữ này được viết rất tinh tế, cũng mang chút thư pháp thi họa đó chứ, hắn nghiêng nghiêng đầu xem lại lần nữa, đem ba chữ đó xem kỹ thì không khỏi kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ba chữ này như hình dáng một công tử và một tiểu thư đang trong tư thế thoải mái chè chén, có một cảm giác phong lưu khó mà nói nên lời được.
Trần Băng không khỏi vỗ tay tán dương, những kiểu thư pháp mang thi vị của mô phỏng này quả là một kiệt tác, vô cùng đáng quý trọng. Tuy rằng trí nhớ của hắn vô cùng ghê gớm, nhưng với những thi họa nghệ thuật này thì Trần Băng mãi mãi không bao giờ với được tới cái cảnh giới đó rồi. Rồi hắn nhìn mấy chữ rất nhỏ ở dưới ba chữ to đó được viết Khổng Nghi Tần thư.
Không ngờ đó là bút tích của Khổng lão ca, Trần Băng vô cùng kích động, Khổng lão ca quả nhiên không hổ danh là đại học gia già đời, chỉ dựa vào công lực để ra một bức thi họa này, lại được phối với những vần thơ của hắn, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thiếu nữ ở thanh lâu này xếp hàng dài để được hầu hạ hắn.
Hắn nói xong không khỏi thở dài, sao người với người lại có sự chênh lệch xa vời như vậy nhỉ, nếu bản thân mình cũng có tài năng ở lĩnh vực này thì tốt quá, sau này còn có cơ hội thỉnh giáo Khổng Nghi Tần chứ, sau đó sẽ có cơ hội trổ tài với Song Nhi hơn.
Đang lúc suy tư vậy, chợt nghe thấy một âm thanh tê tê dại dại vang tới:
- Oan gia chết tiệt, còn ở đó nhìn cái gì thế, nô gia ở đây, mau tới đây.
Trần Băng tâp trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc, một vị thiếu nữ rất đầy đặn, trên khuôn mặt còn có vài sợi râu, đang mau chóng lao về phía hắn, hắn vô cùng kinh hãi né sang một bên nói:
- Vị tiểu thư này râu mọc uyển chuyển như vậy, dám hỏi là tiểu thư khuê các nhà ai vậy?
Vị thiếu nữ này cũng chẳng thèm để ý tới lời nói của hắn, rồi lao vào lòng của Tiểu lục tử nói:
- Cái tên Tiểu lục tử chết tiệt này, ngươi đi đâu mà lâu thế hả, để nô gia nhớ chết đi được.
Hóa ra cô bé đó không phải thích mình, trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy bàn tay rất điêu luyện của Tiểu lục tử đang sờ bóp ngực cô bé mấy cái, rồi lại hôn mấy cái vào chiếc môi đỏ ửng và có vài sợi râu vẻ đùa giỡn nói:
- Đông Mai, chẳng phải lúc trước ta nói với nàng là ta có việc đó sao? Nàng vội cái gì chứ, đợi lúc nữa ta khởi xướng uy vũ lên thì nàng cố mà chịu đó nhé.
- Lục ca chàng hư quá, nô gia chỉ thích chàng tỏ ra uy vũ thôi, chàng càng uy vũ thì nô gia ta càng thích.
Trần Băng nghe được những câu này trong lòng thấy lạnh hết cả người, lại thấy bàn tay của Tiểu lục tử rất điêu luyện sờ mó khắp người cô nàng này, không hiểu khẩu vị của tên Tiểu lục tử này lại nặng thế sao?
Một thiếu nữ cực phẩm mà ở trên trời cũng khó tìm mà dưới đất này lại càng khó hơn, lẽ nào cô bé này chỉ hợp với khẩu vị của Tiểu lục tử chăng?
Trần Băng thấy hai người họ đang rất sung sướng, có những hành động không được tao nhã cho lắm, thậm chí còn quên cả Chu công tử đang vô cùng nóng ruột ngồi trong kia, cái tên Tiểu lục tử này quả là kẻ trọng sắc khinh bạn, ta còn chưa nói ngươi đâu đấy.
Hắn vội ho khan một tiếng, lúc đó mới khiến hai người họ bừng tỉnh.
Tiểu lục tử vỗ mạnh một cái vào đầu, rồi cười vẻ ngượng ngùng vội vàng buông Đông Mai ra, rồi cùng với hắn bước vào Túy Hương Lầu.
Trong đại sảnh, một bầu không khí xuân sắc thi vị, nhưng trong lòng Chu Ngộ Năng thì lạnh lùng như băng tuyết vậy, không khỏi thầm trách tên Tiểu lục tử làm việc không đến nơi đến chốn, thấy thời gian để giải thế cờ này đã sắp hết, thế mà tên Tiểu lục tử khốn kiếp này vẫn chưa đưa được Trần Băng tới đây, đợi lát nữa nếu hắn tới đây phải cho hắn một trận mới được.
Những tên kỳ thủ mà Lý Phách Thiên mang theo đang rất thản nhiên tự đắc mà thưởng thức trà ngon, trải qua một hồi suy nghĩ, mấy tên lính đánh thuê này rốt cuộc cũng tìm được ánh rạng đông, trong lòng rất kích động, vội vàng báo tin cho Lý Phách Thiên.
Vốn dĩ Lý Phách Thiên cũng rất sầu muộn vì mãi chưa giải được, sợ những tên kỳ thủ mình mang tới đều là bọn hữu danh vô ích. Nhưng khi nghe được tin này, sự phiền muộn cũng đã tan biến hết, lần này thì hắn cũng đảm bảo thắng chắc không bị thua rồi.
Long Đại nhìn thoáng một cái qua Chu Ngộ Năng, lạnh lùng cười rồi ngồi bên cạnh châm ngòi chém gió nói:
- Phách Thiên, người xem cái tên Chu Ngộ Năng kia mẹ kiếp có mỗi mình, thấy thời gian sắp trôi qua rồi, sao hắn vẫn bình tĩnh thế nhỉ? Hay là hắn đã giải được thế cờ này rồi?
- Dựa vào cái óc lợn của hắn thì giải thế chó nào được, chỉ dựa vào cái thằng nhãi gia đinh kia thôi, nhưng hôm nay có lẽ tên tiểu tử đó sợ chúng ta rồi, không ngờ tới lúc này rồi mà vẫn chưa chịu xuất hiện.
Lý Phách Thiên oán hận nói, lúc này hắn vô cùng hi vọng tên chó má Trần Băng kia sẽ tới kịp, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận mà cho hắn biết sự lợi hại của vài vị đại sư mà ta mang tới đây, lúc đó mới có thể báo mối thù lần trước được.
Tôn Kiến quả tài học vấn không phải bình thường chút nào, thế cờ trước mắt đối với hắn mà nói, tuy có chút khó, nhưng với tính cẩn thận suy sét của hắn, thì thế cờ này cũng được hắn phá giải rồi, hắn thả lỏng nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương, rồi lại liếc mắt nhìn vẻ mặt thoải mái và đang cười nói của Chung Việt, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác thất bại, cái tên công tử bột này chắc cũng đã giải được thế cờ này rồi.
Ở đây chỉ có Diệp Ngâm Phong là thản nhiên nhất, nhưng trò chơi trẻ con thế này quả thật khiến hắn thấy chẳng có chút thú vụ gì, đôi mắt vẻ nghiền ngẫm nhìn các vị công tử đang ngồi trong đại sảnh, duy chỉ nhìn Chu Ngộ Năng là nhìn lâu nhất.
Xem ra Chung Việt nói không sai, thời gian sắp hết rồi, mà tên Chu Ngộ Năng này vẫn giữ được tâm trạng bình tĩnh như vậy quả thật hiếm có, đúng là không thể đánh giá người ở bề ngoài được.
Nhưng tên tiểu tử này nhất định là không phá giải được thế cờ này rồi, vì sao mà vẫn giữ được vẻ tự tin như vậy nhỉ?
Đáp án chỉ có một, đó chính là tiểu gia đinh thần kỳ như Chung Việt đã nói, nghĩ tới đây, sự buồn chán của Diệp Ngâm Phong đã bị sự hiếu kỳ này dần dần lấn chiếm hết rồi, mở to đôi mắt của mình tìm tòi, quan sát nhất cử nhất động của Chu Ngộ Năng.
- Công tử, công tử, ta đã mang Cửu ca tới đây rồi, ta đã mang Cửu ca tới đây rồi.
Cùng với những âm thanh kéo dài của Tiểu lục tử, Trần Băng và hắn hai người họ vội vàng bước vào.
Tất cả những người ở đại sảnh đều rất kinh ngạc nhìn về hai người họ, nhất là những kỹ nữ, cũng thấy rất kỳ lạ, nhân vật nào mà có thể hô to gọi nhỏ loạn cả Túy Hương Lầu này lên vậy, khiến ai nấy đều phải ngỡ ngàng.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì thấy Trần Băng chỉ mặt bộ quần áo quá đỗi tầm thường, dường như tất cả đều lắc đầu ngoai ngoái, đúng là những loại ếch ngồi đáy giếng, chỉ là một tên hạ nhân mà cứ xôn xao cả lên, ngoài cái vẻ ngoài bảnh bao ra thì có cái gì để khiến mọi người phải ngạc nhiên như gặp phải yêu quái vậy.
Sự xuất hiện của Trần Băng khiến cả hội trường phải chú ý tới mình, tất cả những cái này phải quy lại ở cái mồm to của Tiểu lục tử thôi, trong lòng Trần Băng thì không ngừng tự hỏi: những người khiêm tốn như mình, cho dù đi tới đâu đều cũng có sự quyến rũ khác lạ.
Lý Phách Thiên trợn tròn mắt vì tức giận, ngẩn ngơ ra vẻ rất lương thiện, cứ nghĩ tới lần mình bị hắn cho ăn quả đau, cũng chính là có sự xuất hiện của hắn mà anh rể của mình Ngô Thiên Phát bị mất chức. Trong lòng tự nhiên có một mồi lửa cứ thế mà nhen nhóm lên, nhưng khuôn mặt thì lạnh lùng nói với Long Đại:
- Long Đại, ngươi nhất định phải nhớ cho kỹ, chính là cái thằng chó má này, ta không cần biết ngươi dùng cách nào, nhất định phải cho thằng này một trận thừa sống thiếu chết mới được.
- Yên tâm đi, Phách Thiên, huynh bảo ta nhằm tới ai, thì chẳng có ai có thể có kết cục tốt đẹp đâu.
Long Đại cười nham hiểm, vẻ rất tự tin nói cho Lý Phách Thiên nghe. Dựa vào thế lực của hắn, để khiến một tên gia đinh cỏn con thừa sống thiếu chết thì quá đơn giản, đối với hắn chỉ như gạt một hạt cát trên mặt.
Riêng Chung Việt và Diệp Ngâm Phong lại không hề bận tâm tới vẻ khệnh khạng mà mọi người ở đây gắn cho Trần Băng, hai người họ nhìn nhau rồi khẽ nở một nụ cười.
Chung Việt cười là vì dự liệu được những màn trình diễn sau này sẽ vô cùng đặc sắc, còn Diệp Ngâm Phong cười là vì rất hiếu kỳ và vẻ tham cầu với Trần Băng.
Đương nhiên, người kích động nhất chính là Chu Ngộ Năng công tử của chúng ta rồi, Trần Băng vừa xuất hiện, thì Chu Ngộ Năng không còn giữ được vẻ bình tĩnh được nữa, vội vàng đứng dậy ra nghênh đón, rồi ôm chầm lấy Trần Băng, rồi rất kích động nói:
- Tiểu Cửu, cuối cùng thì ngươi cũng đã tới, cuối cùng thì ngươi cũng đã tới.
Lúc này hắn thấy Trần Băng vô cùng quan trọng với mình, không có hắn, thì bản thân mình chẳng biết phải làm sao nữa, vừa cô đơn hiu quạnh và ngay cả thế cờ này cũng không thể phá giải được.
Sự xuất hiện của Trần Băng, khiến tâm trang đang treo trên ngọn cây nào đó cuối cùng cũng đã nhập vào xác hắn rồi, hắn ôm mạnh Trần Băng, giống như bị trận hồng thủy và bấy víu được vào một gốc cây, nhất định không chịu buông tay ra.
Trần Băng bị Chu Ngộ Năng ôm cảm thấy như bị nghẹt thở vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp vì hắn vô cùng coi trọng sự xuất hiện của mình, chỉ có một câu rất đơn giản” cuối cùng ngươi cũng tới rồi” mà bao hàm sự thành khẩn và mong chờ đến vô độ của Chu Ngộ Năng với hắn, bao nhiêu là tín nhiệm, bao nhiêu là hi vọng, có thể nói những thứ này không thể dùng tiền vàng mà hằng lượng được.
Cũng trong chốc lát này, hiện thực của Chu Lão phu nhân và tri tâm của Chu Ngộ Năng, sao mà khác xa vậy chứ.
Trần Băng khẽ vỗ vào vai Chu Ngộ Năng, trong lòng quả thật rất muốn bảo vệ hắn, hắn lặng lẽ nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào đôi mắt của Chu Ngộ Năng, rồi rất chân thành nói:
- Chu công tử, người yên tâm đi, chỉ cần có Trần Tiểu Cửu ta ở đây, thì không phải sợ bất kỳ điều gì cả.
Những lời này được nói ra, tất cả những người ngồi ở đây đều thấy kinh ngạc. Tuy giọng nói của hắn không lớn lắm, nhưng cũng đủ để lọt vào lỗ tai của tất cả những vị công tử ngồi đây.