Trần Lão Hán vừa nãy còn đang mắng tên nghịch tử Anh Mộc, nhưng lại bị trận giận dữ lôi đình của Trần Băng làm ngẩn hết cả người ra, Trần Lão Hán vẻ đáng thương nhìn Trần Băng, không hiểu vì sao vị ân công này lại nổi trận lôi đình, rồi bảo mình đi tìm cái chết nữa chứ. Lão lắp bắp nói:
- Ân công, cái này... cái này là sao vậy? Vì sao lại bảo ta đi tìm cái chết chứ?
Tuệ Nương nghe Trần Băng nói vậy cũng ngẩn cả người ra, đang định tiến lên hỏi vì sao, Trần Băng liền xua tay ra hiệu cho Tuệ Nương không cần phải nói gì hết.
Cái lão già này, phải cho lão một liều thuốc mạnh, nếu không thì không biết lão còn cố tình gây sự vô lý thế này đến bao giờ nữa, Trần Băng thấy vẻ nơm nớp lo sợ của Trần Lão Hán, trong lòng không khỏi buồn cười, mặt mũi cố nhịn cười nói:
- Ta nói lão đi chết đi, tất nhiên là có lý do rồi.
- Lão xem lão đi, tự mình cứ cho rằng mình ghê gớm, ngạo khí lắm, không ngờ lại làm những việc ngớ ngẩn, Tuệ Nương đã khuyên lão không nên tới tìm Long Nhị để nói lý, để tránh cho lão bị thiệt thòi, nhưng lão nhất quyết không nghe, một mình tới đó, không biết lượng sức mình, bị tên tiểu tử Nhị Long đánh cho thừa sống thiếu chết, lão nói xem đây chẳng phải là gieo gió gặp bão đó không? Chẳng phải làm như vậy sẽ liên lụy đến con cái đó sao? Ta nói lão vô lý gây sự còn quá đáng sao? Như vậy chẳng phải lão nên tìm tới cái chết đi là gì.
Trần Lão Hán há hốc mồm, vẻ đuối lý không phản bác gì.
- Còn nữa, lão bị đánh tới choáng váng đầu óc, nếu không phải những huynh đệ của Anh Mộc tới cứu lão, thì lão đã phải xếp hàng để chờ xuống suối vàng để uống canh do Mạnh Bà phát rồi, đâu có chuyện lão còn vô lý gây chuyện ở đây nữa chứ, bề trên mà không làm gương, cậy mình là cha thích nói gì thì nói, lão xem như vậy có nên đi chết đi hay không nào?
Lão Hán không phải là người ngang ngược không biết lý lẽ, chỉ có điều tính cách hơi khó chịu một chút thôi, bây giờ bị Trần Băng mắng khiến mặt mũi lúc trắng bệch lúc đỏ bừng lên, lúc này cũng không biết phải trả lời thế nào nữa, không còn khí thế mạnh mẽ vừa nãy nữa, chỉ lí nhí nói:
- Ân công, ta biết mình đã sai rồi, nhưng cái thằng nhãi Anh Mộc cả ngày đều làm những việc ngang ngược, đều đi hãm hại lừa gạt người khác...
- Câm cái miệng của lão lại!
Trần Băng hùng hổ tiến lên phía trước nói:
- Con người chứ không phải thần thánh, Anh Mộc cho dù cướp bóc tiền thuốc của lang trung Kim kia thì sao nào? nam tử hán đại trượng phu, làm gì cũng phải xem xét, biết cái gì cần cái gì không cần, thì tất nhiên sẽ phân biệt được rõ ràng thôi, cha mình bệnh tật nằm đó, sinh mệnh đang rất nguy hiểm, phận làm con thì còn nghĩ ngợi cái này cái nọ làm gì, cho dù cướp thuốc của hắn, vậy cũng chẳng phải việc gì to lớn cả, nếu là ta, thì ta cũng sẽ làm như vậy, huống chi tên lang trung kia cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Trần Băng giận dữ đùng đùng nói.
Trần Lão Hán bị Trần Băng trách cho một hồi, rồi cúi đầu vẻ bất đắc dĩ, thở dài.
Đôi mắt rất đẹp của Tuệ Nương đảo đảo, lúc thì nhìn cha mình đang thở dài, lúc lại nhìn Trần Băng nói ra những lời lẽ hợp lý, trong lòng không kìm nổi buồn cười, cái vẻ khó tính của cha mình, đúng là phải dùng những biện pháp khác lạ để trị mới được.
Trần Băng thở hổn hển nói:
- Con trai lão vì muốn cứu lão, chỉ mang theo bốn huynh đệ mà dám đấu chọi với hơn ba mươi tên du côn mà đứng đầu là Long Nhị, đây chẳng phải là một người có dũng khí đó sao, vì cứu cha mình, rõ ràng biết là không thể, nhưng vẫn rất quả cảm, như vậy mới thấy sự hiếu thảo của một người con có hiếu, đúng là một nam tử hán đại trượng phu, sao lão lại không hiểu điều này mà cứ trách mắng hắn là sao?
- Không giống như lão, ta lại cho rằng Anh Mộc là một người chí tình chí nghĩa đích thực, Anh Mộc vì những tên cái bang không hề quen biết, dám cưỡng ép chút bạc của tên Trương viên ngoại kia, đó cũng là một việc trượng nghĩa nhẽ ra phải được tán dương mới đúng.
- Tuy hắn làm những chuyện có chút lỗ mãng, nhưng quả thật lại có ý chí lo cho thiên hạ, không sống vì mình, đại nhân đại nghĩa, không phải là những hành vi tư lợi của bọn tiểu nhân, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được những việc chí tính chí nghĩa như vậy không? E rằng ngay cả những người làm cha như lão cũng không dám làm.
Trần Lão Hán vốn trong lòng vô cùng thất vọng về đứa con trai của mình, đánh đấm ẩu đả khắp nơi, không chịu làm những việc đàng hoàng, nhưng không ngờ, nghe được những lời phân tích của ân công, con trai mình không ngờ lại là một người có hoài bão lo những việc của thiên hạ, là một đại anh hùng chí công vô tư. Nếu so sánh với những gì lão nghĩ về con trai mình trước kia thì đúng là một trời một vực, lẽ nào quả thật mình đã sai rồi sao?
Trong lòng Trần Lão Hán không khỏi xốc lại tinh thần, tuy trong lòng lão có chút tức giận với Anh Mộc, nhưng làm cha ai chẳng thương con cái, lão đang suy nghĩ xem những quan điểm, cách nghĩ của mình rốt cuộc là đúng hay sai.
- Đương nhiên, nhân vô thập toàn, Anh Mộc vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, làm việc hơi cực đoan, hay lạm dụng vũ lực, nhưng khuyết điểm không thể sánh bằng ưu điểm được, hắn chính là một khối ngọc, chỉ cần mài dũa, có cao nhân chỉ bảo, thì sau này Anh Mộc sẽ không phải là người tầm thường đâu.
Trần Băng cảm thấy vừa nãy mình khen có vẻ hơi quá, nên vội vàng chữa lại ngay.
- Hài, thân phận nghèo khổ, tới đâu để tìm cao nhân chỉ bảo bây giờ?
Trần Lão Hán thở dài, cũng cảm thấy Anh Mộc quả thực cũng có rất nhiều ưu điểm, chỉ có điều những ưu điểm đó không có ai biết tận dụng nó thôi.
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Trần Băng vẻ oai phong nói:
- Các người từ nay về sau giao Anh Mộc cho ta, không tới nửa năm, ta sẽ biến Anh Mộc thành một nhân tài tuyệt đỉnh!
Nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Tuệ Nương chút nào.
- Ngươi sao?
Trong lòng Trần Lão Hán có chút do dự, vị ân công này thoạt nhìn có vẻ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nhìn những lời nói và hành động thấy cứ tà khí thế nào ý.
Tuệ Nương thấy tên tiểu tử này có ý muốn dậy dỗ Anh Mộc, trong lòng tự nhiên nổi lên một tia gợn sóng, nàng không thể hiểu nổi ý của tên tiểu tử này, tuy tên tiểu tử này ăn mặc rất bình thường, nhìn thì có vẻ như người dân bình thường thôi, nhưng lời nói cử chỉ, và khả năng biện giải, mau mồm mau miệng, thì khiến nàng cảm thấy rất ấn tượng, nếu để hắn chỉ bảo cho Anh Mộc, không biết chừng có thể cải tạo bản tính của Anh Mộc ý chứ.
Chỉ có điều khi nàng nhìn ánh mắt của Trần Băng, lại cảm thấy có cái gì đó tà ác trong ánh mắt đó, con tim Tuệ Nương cứ đập thình thịch, không khỏi có chút lo lắng, không lẽ tên tiểu tử này còn có ý đồ khác.
Đương nhiên Trần Băng không hề có ý tốt rồi, với những nước tính toán của hắn thì tương đối tinh tế, dựa vào cơ hội này để thâm nhập vào nội bộ của Trần gia, vừa danh chính ngôn thuận giữ Anh Mộc bên mình, vừa lại có rất nhiều cơ hội để gần gũi Tuệ Nương, một mũi tên trúng hai đích như vậy làm sao Trần Băng có thể bỏ qua được chứ.
- Nếu đã như vậy, vậy phải nhờ cậy ân công rồi!
Tuệ Nương tiến lên dịu dàng nói.
- Ta đã nói sau này sẽ chỉ điểm cho Anh Mộc, vậy sau này chúng ta đều là người một nhà rồi, Tuệ Nương không cần phải khách khí như vậy nữa.
Nói tới đây rồi Trần Băng liền tiến lên trước đỡ Tuệ Nương đứng dậy.
Tuệ Nương vội vàng né tránh, cái tên tiểu tử này, sao mà cứ như người đã thân từ lâu vậy, đang nhiên đang lành lại trở thành người một nhà chứ? Đúng là không biết xấu hổ.
Trần Băng không còn cố đỡ nữa, như vậy cũng là tốt rồi, mình không phải là người thích cưỡng ép người khác, muốn chiếm được nàng, đầu tiên phải chiếm được trái tim của nàng đã.