Một tay Anh Mộc chống eo, nhìn bộ dạng bệ dạ của lang trung Kim dần dần biến mất, rồi giơ ngón tay giữa lên tỏ vẻ khinh thường. Rồi quay đầu lại đánh giá một lượt Trần Băng, trong lòng không khỏi khởi phát sự ngưỡng mộ khâm phục tên tiểu tử Trần Băng này.
Vị ân công này không chỉ võ công cao hơn Anh Mộc ta, không ngờ mưu trí cũng hơn hẳn ta, đôi mắt hiếu kỳ của gã nhìn khắp người Trần Băng, đang định phát biểu ý kiến, liền bị Tuệ Nương véo tay rồi ân cần dạy bảo:
- Anh Mộc, cái tên tiểu tử khốn này, xem từ nay về sau ngươi còn dám làm những chuyện ngu xuẩn thế này không? Ngươi cũng đã lớn rồi không còn nhỏ nữa, nếu còn làm như vậy, không sợ cha tức mà chết sao?
- Tỉ, nhẹ... nhẹ tay chút, đệ là em trai ruột của tỉ mà, sao lại mạnh tay với đệ thế, nếu tỉ còn như vậy, thì sau này làm sao lấy chồng chứ, ai còn dám lấy tỉ chứ?
Anh Mộc tuy không dám cũng không muốn phản kháng hành động của Tuệ Nương, nhưng miệng thì luôn nói ra những câu vớ vẩn.
Tuệ Nương vốn chỉ tức giận về sự nông cạn của Anh Mộc thôi, nhưng đó cũng là lòng hiếu thảo của nó, trong lòng vừa yêu vừa giận gã. Nếu không phải Trần Băng có con mắt tinh tường nhìn ra được thủ đoạn của tên lang trung Kim kia, không biết chừng, năm mươi lượng bạc đã phải móc ra đưa cho gã rồi.
Bây giờ nàng lại trừng mắt nhìn em trai mình nói năng bừa bãi, khiến mặt nàng đỏ ửng lên, bộ dạng tao nhã đã được thay thế bằng bản tính sư tử hà đông rồi! Rồi dùng sức lôi Anh Mộc lại.
Đương nhiên Anh Mộc không hề sợ tỉ tỉ mình truy đánh rồi, hắn cũng vô cùng thông minh, chỉ chạy vòng quanh Trần Băng mà thôi.
Trần Băng thấy Tuệ Nương chạy thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, mặt mày đỏ bừng lên, tỏa ra một mùi hương, do Tuệ Nương mặc những bộ quần áo bó người nên đôi gò ngực và chiếc mông cũng chuyển động theo những bước chạy của nàng.
Tuy Trần Băng nhìn thấy rất đã mắt, nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn, dựa vào cơ hội này chạy tới tóm lấy tay của Tuệ Nương nói:
- Tuệ Nương, nàng bớt giận đi, Anh Mộc cũng là vì lòng hiếu thảo, nàng cũng đừng tính toán chi li với nó làm gì nữa.
Tay của Trần Băng từ cánh tay chuyển động tóm lấy bàn tay của Tuệ Nương, Tuệ Nương như bị điện giật vậy, đôi bàn tay cứ run lên từng hồi, chiếc chày cán bột cũng tuột từ bàn tay rơi trúng vào chân của Trần Băng.
Thích quá à, tuy chỉ sờ có một chút thôi, nhưng Trần Băng đã cảm nhận được làn da trắng mịn mềm mại của Tuệ Nương, sờ da thịt nàng cũng mềm mại như Song Nhi vậy, Trần Băng cứ thẫn thờ nghĩ, rồi đột nhiên cảm thấy đau đớn, vội vàng ôm lấy chân ngồi xuống một bên rồi kêu lên, trong lòng không khỏi nghĩ, báo ứng đã đến thì ắt sẽ đến thôi, chiếc chày cán bột này mình cũng khó mà tránh khỏi.
Tuệ Nương thấy bộ dạng Trần Băng rất đau đớn, trong lòng nảy sinh ra sự bướng bỉnh, rồi lắc mông đi tới trước mặt Trần Băng, liếc hắn một cái, rồi ghé sát vào tai hắn nói thầm:
- Đáng đời! Xem từ nay về sau ngươi còn dám sờ trộm ta không nữa nào.
Dám, có gì mà không dám chứ, không chỉ bây giờ dám, sau này cũng dám thôi. Trong lòng Trần Băng cứ nghĩ vẩn vơ vậy, nhìn theo báng dáng duyên dáng của Tuệ Nương, càng thêm miên man, cô nàng này, ăn mặc cũng khiêu khích mà thái độ cũng không kém, nàng đang khiêu khích ta hay đang đùa giỡn ta vậy? Hai cái này ta đều không sợ, nếu nàng có ý thì ta sẽ hưởng ứng ngay.
Trần Lão Hán nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng hồi lại người một chút rồi, chỉ tay vào Anh Mộc nói:
- Nghịch tử, ta không có đứa con trai như mi, cả ngày chỉ biết gây chuyện sinh sự bên ngoài thôi, chẳng làm được chút việc tốt nào cả, mi còn mặt mũi để gặp ta sao?
- Cha, con đâu có gây chuyện thị phi đâu? Cha xem, hôm nay không phải Anh Mộc con dũng mãnh oai hùng, thì làm sao có thể trị tên nhãi Long Nhị như vậy được chứ?
Anh Mộc cãi.
- Mi còn mặt mũi nói nữa sao? Mi cho rằng thường ngày mi đều làm việc tốt sao? Mi và cái tên Long Nhị kia đều là những đứa đạo đức giả, chẳng khác gì nhau đâu, nên đừng có nói nhau nữa, lại còn gọi là Anh Mộc ngũ nhân tổ nữa chứ, cả ngày chỉ biết đánh đấm ẩu đả, ta khinh thường, chẳng mong ngươi sẽ làm được chuyện sáng lạng, chỉ biết làm mất mặt Trần gia chúng ta mà thôi.
- Nói con thì đã đành, còn mấy anh em kia của con đều là những nhân vật hiệp nghĩa cả, không xấu xa như cha nói đâu.
Anh Mộc phản bác nói.
- Mấy thằng mất dậy các ngươi cướp tiền bạc của Trương viên ngoại ở thành nam, ngươi tưởng ta không biết sao? Lại còn dám ở đây mà ngụy biện nữa.
- Con cũng chỉ cưỡng ép Trương viên ngoại chút bạc thôi mà, nhưng Anh Mộc ngũ nhân tổ chúng con không phải vì bản thân mà hưởng thụ phú quý, cái tên Trương viên ngoại mở tiệm cơm chỉ làm lợi bất chính.
Anh Mộc vẻ bực bội nói tiếp:
- Những thức ăn thừa thãi đó, bọn chúng thà vứt cho chó chứ nhất định không ban phát cho đám cái bang, cha xem làm như vậy có phải quá tàn độc không?
Hắn nói tới đây, không ngờ lại có chút kích động nói:
- Tông chỉ của Anh Mộc quân đoàn là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, đương nhiên là không thể buông tha cho lão rồi. Tuy chúng con chỉ cưỡng ép chút bạc của lão, nhưng những số bạc đó đều cho đám cái bang kia hết rồi, bản thân cũng không giữ lại chút nào, nếu mà giữu lại thì hôm nay đã không mua thuốc mà không trả tiền thế này.
- Ngươi lúc nào cũng có cái lý do của ngươi, ta chẳng thèm tranh cãi với ngươi nữa, ngươi... ngươi cút đi cho ta, từ nay về sau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, coi như ta không có đứa con trai như ngươi, duyên phận cha con giữa ta và ngươi từ hôm nay coi như đã tuyệt, không can dự gì tới nhau nữa.
Trần Lão Hán tức giận nói.
- Cha, cha làm cái gì vậy? Lẽ nào con đã làm gì sai sao?
Anh Mộc không ngờ cha mình lại nói những lời tuyệt tình như vậy, lúc này có chút nóng vội, vội vàng đi lên cầm cánh tay Trần Lão Hán, quỳ xuống nói.
Tuệ Nương cũng tiến lên khuyên Trần Lão Hán, nhưng Trần Lão Hán vẫn giữ vẻ mặt cau có đó không thèm để ý tới hai chị em Tuệ Nương đang cầu xin.
Lão Trần này vẫn có cái tính vậy, Trần Băng ngẫm nghĩ giây lát, việc này vẫn phải nhanh chóng giải quyết nếu không Anh Mộc sẽ khó xử, nếu vậy thì sau này hắn gì còn tâm tư để làm trợ thủ cho mình chứ.
Hắn tiến lên túm Anh Mộc nói:
- Tiểu huynh đệ, đừng nên nóng nảy, việc này để ta giải quyết cho, ngươi cứ đi gọi mấy huynh đệ của ngươi đến tiệm cơm Phúc Vận đợi ta đi, lát nữa chúng ta sẽ uống một trận đã đời mới thôi.
Anh Mộc thấy Trần Băng muốn giải quyết chuyện này thay mình, trong lòng cảm thấy rất vui, hắn biết tên tiểu tử này đầu óc rất linh hoạt, nhất định sẽ có cách để cha mình nối lại quan hệ cha con với mình.
Nhưng vừa nghe thấy Trần Băng nói tới tiệm cơm Phúc Vận, vẻ mặt hắn liền đỏ bừng lên, gại gãi đầu, rồi vẻ ngại ngùng cười nói:
- Ân công, không phải huynh đệ ta không làm theo lời ngươi, quả thực Anh Mộc ta đi hai tay không như này không có một xu nào, tiệm cơm Phúc Vận to lớn như vậy, chắc ta không có phúc phận hưởng thụ đâu.
Nói xong liền thấy Trần Băng cười ha hả nhìn hắn, nên hắn đành nói liều:
- Thôi vậy, ân công đã vì ta như vậy, Anh Mộc ta cho dù thế nào cũng phải báo đáp ơn của người, hôm nay ta lại triệu tập bốn huynh đệ làm chút việc trượng nghĩa, rồi tới ăn một bữa bá đạo, ta xem người của Phúc Vận ai dám làm gì ta nào.
Cái thằng nhãi này, quả nhiên dũng mãnh, trọng tình trọng nghĩa, Trần Băng vỗ vai Anh Mộc nói:
- Anh Mộc, ngươi chỉ cần dẫn theo huynh đệ của ngươi tới đó, ngân lượng thì chỗ ta đã có, không cần ngươi phải hành hiệp trượng nghĩa đâu.
Cái tên Trần Băng này cũng ra oai lắm chứ, trên người có năm trăm lượng trộm được thì còn sợ cái gì chứ.
Anh Mộc thấy Trần Băng nói không cần hắn phải bỏ tiền, trong lòng rất vui vẻ, rồi dặn dò Trần Băng cố gắng giúp hắn vụ này rồi lập tức chạy như bay ra ngoài.
Trần Băng quay đầu lại, thấy Tuệ Nương vẫn đang ôm đồm khuyên can cha mình, rồi không khỏi lắc đầu, cái lão già này, không cho lão một loại thuốc mạnh thì không được rồi.
Hắn tiến lên vài bước, một tay túm lấy Tuệ Nương lôi ra, rồi nổi giận đùng đùng quát Trần Lão Hán:
- Cái lão già này, bề trên cái gì mà bề trên chứ, chỉ biết gây sự một cách vô lý thôi, không phân biệt đúng sai gì hết, như vậy thì còn mặt mũi nào để sống trên cõi đời này chứ, lão mau chóng nhắm mắt lại rồi tìm nơi tuẫn tiết đi.
Lập tức Lão Hán bị những lời kinh thiên động địa của Trần Băng trấn áp, lão há hốc mồm ra, rồi nhìm chằm chằm vào Trần Băng đang nổi giận đùng đùng, lúc này không biết phải nói thế nào mới phải.