Chương 33: Chính Thức Là Gia Đinh


- Thế là thế nào?

Bạch y công tử có vẻ càng hứng thú với chủ đề này, nghiêng người ra phía trước hỏi.

- Hiệu thuốc của Lý gia chiếm ba phần tư địa bàn của Hàng Châu này, ngân hàng tư nhân cũng trải rộng khắp Giang Nam, thực lực rất mạnh, nếu cứ thẳng thừng đấu với bọn họ, tuy tài lực của Chu gia cũng rất lớn mạnh, nhưng một khi đã đấu đá nhau thì cũng sẽ bị tổn thất lớn, nên những cuộc đối đấu đó ta sẽ không bao giờ làm cả.

- Chiến lược ta làm thì coi thường Lý gia, nhưng trên chiến thuật thì rất coi trọng Lý gia, không cần phải dùng cách đấu đá tiền bạc, mà phải dùng cái đầu, cuối cùng khiến bọn họ suy sụp, thậm chí biến mất luôn. Chỉ cần Lý gia dám đưa móng vuốt động tới địa bàn của Chu gia, thì ta sẽ tận dụng cơ hội này để làm việc, cắt hết đường viện binh của bọn họ, khiến bọn họ đến thì dễ nhưng không có đường rút lui, không kịp hối tiếc.

Trần Băng vẫn nằm sấp dưới đất lạnh lẽo mà nói.

Trần Băng nói rất tùy ý, nhưng khi lọt vào tai bạch y công tử thì đó quả là như những tiếng sấm vang dội, hắn ngẩn người ra đó, trong lòng cũng rất thấp thỏm.

Vốn dĩ hắn tự phụ, kiêu ngạo, miệt thị tất cả, cứ nghĩ rằng trên đời này có những người như hắn không có mấy ai cả, luôn tự cảm thán mình là trên hết, nhưng từ hôm trận cờ đó kết thúc, sau khi bị Trần Băng dùng những nước cờ đánh cho thảm bại, thì hắn cũng biết rằng Trần Băng là một nhân tài rất hiếm có.

Với những lối suy nghĩ của hắn hiện tại, với chiến lược cao độ, quả thật khiến người khác phải nể phục, chỉ trong vòng chín ngày mà có thể đưa ra đươc những nhận sét thấu đáo về một gia tộc thế này, trong lòng hắn không khỏi tán thán, đúng là thiên tài.

Lúc này hắn lại nghĩ tới những gánh nặng trọng trách của mình, trước lúc ra đi đã nói những lời rất hùng hồn, phải hoàn thành viên mãn hành trình Giang Nam này, nhưng hiện này thì vẫn cứ loạn cả lên chưa rõ phương hướng thế nào.

- Có thể hỏi kế sách Trần Băng xem sao?

Trong lòng bạch y công tử tính toán, nhưng ý tưởng này lập tức bị hắn phủ định ngay, cảm giác không thừa nhận thua bỗng trỗi dậy trong con người hắn, vẫn nên cố gắng hết sức để tạo ra một sự nghiệp, nếu như thế này thì không được, tự nhiên lại đeo thêm cái gông rối rắm vào cổ Trần Băng nữa. Nghĩ tới đây, rồi lại nói với Trần Băng:

- Trần huynh nhìn xa trông rộng, nhưng có điều lúc làm thì khó khăn gấp bội lần, không đơn giản như nói thế này đâu.

- Bảo kiếm có sắc thì phải do người mài, hoa mai có thơm thì phải trong giá rét, chường quầy đều từ những vị trí thấp hèn nhất mà lên, mọi thứ đều có thể tôi luyện mà thành. Dù sao ta đã lự chọn con đường này rồi, thì tất nhiên phải hướng lên phía trước mà tiến, ai khiến ta phải khổ sở, thì ta phải khiến hắn khó chịu muôn phần.

Trần Băng bình tĩnh nói.

Bạch y công tử nghe vậy nhíu mày lại, trong bốn câu này thì ba câu đầu còn có vẻ tao nhã hậu đạo, chỉ có câu cuối cùng là có vẻ hoành tráng nhất, có một cảm giác thô tục nào đó khó mà diễn tả nổi, nhưng có như vậy mới bộc lộ rõ khí phách của Trần Băng chứ.

- Được, Trần huynh cứ thoải mái mà làm việc, trong thời gian này ta cũng chưa thể rời khỏi Hàng Châu được, tới lúc đó xem những cơn cuồng phong do Trần huynh tạo ra ở Hàng Châu thế nào.

Bạch y công tử lại kích động nói:

- Bằng hữu khó kiếm, tri âm khó tìm, nếu Trần huynh có gì khó khăn, cứ tới tìm ta, ta sẽ cố gắng hết sức mình có thể.

Rồi hắn đưa cho Trần Băng một bọc kim sang dược, vui vẻ nói:

- Thuốc này tên là “ Thiết lê hoa” hiệu quả rất tốt, dùng thuốc này bôi lên chừng ba lần, thì cái mông như đang nở hoa của huynh nhất định sẽ lành như cũ thôi, không biết chừng lại sáng bóng và cứng chắc hơn lúc đầu ý chứ.

- Ngươi đúng là mã hầu tử, người đánh vào mông ta cũng là ngươi, mà người mang thuốc cho ta cũng là ngươi, người tốt người xấu ngươi đều làm cả, ta và ngươi nói chuyện suốt như vậy nhưng vẫn chưa biết quý tính đại danh của ngươi.

Trần Băng cũng trêu ghẹo nói.

- Thân phận của ta cũng không tiện nói cho ngươi biết, sau khi biết thì cũng chẳng có lợi gì với ngươi cả, ngươi mở miệng ra là gọi ta là mã hầu tử, chi bằng về sau gọi là là Mã huynh đi. Ta tuy nay đây mai đó, muốn tìm được ta cũng không dễ dàng gì, ta nghĩ lúc ngươi cần ta, thì ta sẽ xuất hiện bên cạnh ngươi thôi.

Bạch y công tử nói.

Cái tên tiểu tử này còn chơi vẻ thần bí với mình nữa chứ, sớm muộn gì cũng có một ngày ta biết được thân phận thật của ngươi, xem ngươi rốt cuộc là nhân vật thế nào. Trần Băng ngẫm nghĩ vậy.

Ngày hôm sau, mới rạng sáng, đối với Trần Băng mà nói, đây là bước ngoặt của cuộc đời, một hành trình mới.

Ngô Thiên Phát bị người áo đen dọa cho sợ mất mật, ngày hôm sau thả ngay Trần Băng ra, không ngờ tri phủ Hàng Châu Chung đại nhân không hài lòng vì cách hành hình của Ngô Thiên Phát nên đã đích thân thẩm tra lại bản án của Trần Băng, dù biết rằng Trần Băng là người của Chu gia, gửi bên ngoài nuôi dưỡng nhiều năm, trong lúc tức giận đã cách chức Ngô Thiên Phát bảo lưu, rồi gửi thư lên kinh thành xin chỉ thị, sau đó rồi định đoạt sau.

Chuyện này khiến dư luận xôn xao cả lên, như một trận sóng to gió lớn, bách tính Hàng Châu đều tán thưởng Chung tri phủ yêu dân như con, đã trả lại công bằng cho Trần Băng.

Chung Bân cũng biết trong đó sẽ có sự lợi hại nào đó, bên ngoài thì có vẻ phong quang đó, nhưng thực ra là ảnh hưởng tới con đường quan chức của mình, là tốt hay xấu, vẫn rất khó mà dự đoán trước được.

Còn Trần Băng, trong những âm mưu quỷ kế đã trở thành một tên gia đinh nhà họ Chu.

Hắn được bố trí một gian phòng thượng đẳng ở trước Chu gia viện, căn phòng này đã được quét dọn rất sạch sẽ rồi, để Trần Băng làm chỗ trú thân sau này.

Hắn có vẻ sung sướng nằm vật xuống giường, trên mông vẫn cảm thấy đau ê ẩm, khiến hắn không thể nào ngủ ngon được, Chu lão phu nhân và Chu Ngô Năng đều đứng ở trước giường, trong đó Chu lão phu nhân vẫn với vẻ mặt nghiêm nghị, còn Chu Ngô Năng thì có chút hối hận áy náy. Song Nhi cầm khăn mặt, đứng một bên nhìn hắn có vẻ đau lòng.

- Trần công tử, mấy ngày nay khiến người phải chịu ủy khuất rồi, , mấy ngày nay lão bà ta cũng đã vất vả nhiều, hết quan trên quan dưới đều lo lót hết rồi mới tìm ra được phương án hay nhất và hợp lý nhất, trẻ tuổi, chịu chút khổ sở và ủy khuất cũng không đáng gì, ngươi yêu tâm, Trần công tử, tuy ngươi là nô tịch của Chu gia chúng ta, nhưng lão bà ta là người trọng dụng người tài, không bạc đãi ngươi đâu, nhất định đối đãi ngươi như con cháu trong nhà vậy, cần những gì, thì cứ thoải mái đề bạt, chỉ cần trong phạm vi của lão bà ta thì đều sẽ thuận theo ngươi hết.

Chu lão phu nhân quan tâm nói, nhưng trong lời nói cũng mang hàm ý rằng: từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ là một tên nô tài của Chu gia mà thôi, ngươi phải biết thân biết phận của một nô tài.

Đây đều là chiến thuật cả, trong lòng Trần Băng hiểu rõ, Chu lão phu nhân đạt được mình dễ dàng nên cũng tỏ ra ôn hòa, nhưng quả thật cũng là một trong những thương chiến kiêu hùng đương thời đó. Trần Băng lập tức phối hợp nói:

- Đa tạ lão phu nhân lo lắng, ta có thể ra được đại lao, đều nhờ vào sự chỉ điểm của lão phu nhân cả, điều này ta luôn khắc cốt ghi tâm, sau này ta đã là một tên gia đinh của Chu gia rồi, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức làm rạng danh Chu gia, là trâu chó của Chu gia.

Chu lão phu nhân vui mừng nói:

- Nếu Trần công tử nghĩ như vậy, thì lão bà ta mong còn không được nữa là. Bây giờ quan trọng nhất là ngươi chịu khó dưỡng thương, những việc khác, đợi ngươi hồi phục tính sau.

Rồi lại chuyển sang Chu Ngô Năng nói:

- Ngô Năng, mẹ vẫn còn một chuyện rất hệ trọng phải đi làm ngay, con phải ở đây nói chuyện cùng với Trần công tử nhé.

Lão phu nhân thấy Trần Băng dễ dàng mắc mưu đồ của mình, nên trong lòng cảm thấy rất hài lòng, người thông mình thì nhìn ra được ngay, lão cũng chẳng cần nói thêm nhiều làm gì, rồi quay người mà đi.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #33