Người mặc đồ đen mặt mày ủ dột, nhìn lên. trời sao bàng bạc, mắt ngọc mày ngài, đôi môi mắt mèo gợi cảm, xinh đẹp. Lâu lâu lại thở dài một tiếng, bộ ngực hơi phập phồng, cặp chân thon dài tròn trịa phách nhịp theo từng nhịp đập loạn của trái tim, dưới ánh trăng bạc thấp thoáng vẻ thần bí và cảm thương vô vàn.
- Tiểu Cửu thối tha, huynh không cho ta sống một cách vui vẻ, ta cũng không cho huynh sống được thoải mái! Thấy được cơ thể của ta rồi thì bỏ quên ta luôn, huynh đừng có tưởng bở! Nàng cười giảo hoạt, một nụ cười khiến núi băng phải tan, ánh trăng phải lẩn trốn, sau đó nàng chợt đứng dậy, sử ra chiêu lăng ba vi bộ, hướng về phòng nhị tiểu thư chạy đi.
Trong khuê phòng của nhị tiểu thư, không khí ấm áp, hơi nước nóng dập dờn, những tiếng ào ào khiến lòng người rộn rạo, mơ màng, ánh nến mờ ảo được bố trí ở các góc phòng lặng lẽ tỏa hơi ấm, trông thật là huyền bí và lãng mạn.
Từ khi mười tuổi, nhị tiểu thư đã được lão phu nhân dạy dỗ rất chu đáo, hình thành một tính cách độc lập. Những việc có thể tự mình làm được, nàng quyết không để người khác làm thay.
Chuyện tắm rửa đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Bình Nhi chuẩn bị nước ấm cho nàng, rồi ngáp ngắn ngáp dài cáo lui, chỉ còn lại mình nhị tiểu thư cô đơn tận hưởng cảm giác thư thái do nước ấm mang lại.
Nhị tiểu thư đã bôn ba ròng rã suốt một tháng trời, trên đường đi chịu vô vàn khổ cực, đường xa lặn lội, hao công tổn sức. Nàng phải gánh vác sự vất vả mà một tiểu thư nhà giàu ngay cả nghĩ còn chưa dám nghĩ tới, nhưng nàng lại không hề cảm thấy vất vả, ngoan cường cho rằng việc đi xa là một thứ cảm giác mà cuộc đời một con người không thể thiếu.
Phải tắm nước nóng cái đã! Hơi ấm ngập tràn, một cảm giác mơ man, diệu vợi. Nàng vô cùng thích thú, nhẹ nhàng giuỗi lưng, lại nghe thấy tiếng lách tách, cơ thể nõn nà tiền hô hậu ủng của nhị tiểu thư lộ ra dưới ánh nến, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười quyến rũ hiếm thấy, cặp chân mịn màng nhẹ nhàng bước vào thùng nước tắm ấm áp với những cánh hoa dập dờn.
Chỉ khi tắm nàng mới có thể trút bỏ được sự căng thẳng của cả một ngày vất vả, bước vào trạng thái vô duy vô ngã, nhưng hôm nay, dù làm cách nào nàng cũng không thể làm như trong lòng không có gì.
Nghĩ tới sự bối rối khi cùng với Trần Tiểu Cửu bái phật, trong lòng nàng lại vô cùng oán hận, càng tức giận hơn là khi ở nghị sự phòng hắn lại chẳng thèm ngó tới nàng, thậm chí còn tự cao tự đại, trêu chọc nàng. Nghĩ tới khuôn mặt với nụ cười ranh mãnh của tên lưu manh đó, trái tim kiên cường của nhị tiểu thư bỗng đập mạnh.
Qua lời những lời khen ngợi không dứt của mẹ, nàng biết Trần Tiểu Cửu là một nhân tài hiếm có, cũng biết rằng việc cách chức tam trưởng cự của Trần Tiểu Cửu là quyết định hoang đường nhất của nàng từ trước tới giờ, nhưng khi nàng bắt gặp ánh mắt đăm chiêu đầy tiếu ý, sự xâm chiếm cũng như châm chọc của Trần Tiểu Cửu, nàng không thể kìm được lòng mình, lôi đình bạo phát, truất phế triệt để Trần Tiểu Cửu.
Nàng chỉ là muốn thể hiện quyền lực chí cao vô thượng của nàng trước mặt hắn thôi, để hắn cảm thấy sự vĩ đại của chủ nhân và sự thấp bé của một tiểu gia đinh, cho hắn cảm nhận một chút đau khổ và bàng hoàng khi mất đi quyền lực.
Và sau khi nếm mùi đau khổ cái tên lưu manh này sẽ cố gượng cười, khom lưng quỳ gối ngoan ngoãn vẫy đuôi với nàng, thừa nhận việc hắn khinh nhờn nhị tiểu thư của Chu gia là một sai lầm lớn không thể tha thứ. Sau đó nàng sẽ vênh mặt lên cao ngạo, giơ ra cánh tay cao quý, cứu vớt, khôi phục lại thân phận tam trưởng cự cho hắn.
Đây mới là một ván cờ hay làm sao!
Vừa có thể thể hiện được cái mánh khóe của nhị tiểu thư, lại có thể khiến tên Trần Tiểu Cửu đáng ghét ấy cúi đầu nghe theo. Nhưng, khi nàng hùng hồn nói ra những lời ấy và bắt gặp ánh mắt không hề có chút dao động ấy của Trần Tiểu Cửu, nàng bỗng cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn.
Trong ánh mắt của tên tiểu tử xấu xa đó không hề có một chút gọi là kinh ngạc và phẫn nộ, mà ngược lại chứa đầy sự thương hại và thất vọng đối với mình, cứ như chút quyền lực và hư vinh ấy chỉ là khói mây đối với hắn.
Điều đó rốt cuộc là vì hắn thờ ơ với quyền lực, hay là vì hắn như một vị thần lớn xem thường chút hương hỏa nhỏ mọn ấy?
Nhưng ván đã đóng thuyền, lời nhị tiểu thư đã nói ra, đâu thể dễ dàng rút lại? Ta không tin, thiếu một Trần Tiểu Cửu ngươi, ta lại không thể đấu lại với lão thất phu Mai Văn Hóa kia!
Trần Tiểu Cửu, cái tên lưu manh này, dám xem thường ta, ta sẽ cho ngươi biết ta là ai!
Nàng không thoát khỏi những suy nghĩ phiền toái ấy, nàng tắm trong tâm trạng không hề cảm thấy chút thư thái nào, không có tâm trí nào để tắm tiếp, nàng dội nước liên tục lên thân thể trắng mịn của mình. Kỳ cọ một hồi rồi đứng dậy lấy khăn mềm lau khô người, sau đó nàng đến đứng trước chiếc gương đồng lớn, khóe miệng nở nụ cười sảng khoái, trong nụ cười ấy chứa đựng sự cao ngạo, đắc ý và thẹn thùng.
Tấm thân tuyết trắng đứng dưới ánh nến, ngay cả cửu thiên huyền nữ cũng phải thua kém, bộ ngực mịn màng ương bướng cong lên, hai hạt đậu đỏ tinh nghịch điểm xuyết cho bộ ngực căng đầy sức sống, cặp chân dài tròn trịa như minh châu, mịn màng như mỡ đông, vô cùng gợi cảm. Những đường cong lả lướt, chiếc cằm đầy đặn, chiếc cổ cao cao, bầu vú cao ngất, cái eo tròn lẳn thon nhỏ, cái mông cong ve, tất cả những thứ đó dưới ánh nến huyền ảo tạo thành một bức tranh khỏa thân có một không hai.
Người mặc đồ đen xinh đẹp bên ngoài cửa sổ đang thưởng thức cơ thể mỹ miều của nàng, cô nhìn nhị tiểu thư, lại rờ lên bộ ngực mỏng manh của mình, trong lòng xót xa.
Cái tên khốn nạn đó thì ra là không thích bộ ngực nhỏ bé của mình sao? Aiz..., con thỏ trắng nhỏ bé của ta chừng nào mới to lớn như của Chu Mị Nhi đây?
Mị Nhi ơi là Mị Nhi, thân thể quý giá của nàng rốt cuộc sẽ thuộc về công tử nhà nào đây? Nhị tiểu thư thả lỏng tâm trạng, bướng bỉnh nhìn mình ở trong gương cười cười, khoác lên chiếc áo ngủ bằng vải bông, chuẩn bị đi nằm.
Nàng là một người rất cẩn thận và sạch sẽ, trong mắt nàng một hạt bụi nhỏ hay một vết bẩn đều là những thứ quỷ quái không thể chấp nhận được, trước khi ngủ nàng phải quét sạch hết bọn đầu trâu mặt ngựa ấy mới có thể ngủ ngon được.
Nàng chuẩn bị chăn mền, lúc chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ thì bỗng phát hiện dưới chiếc gối có một sợi lông xoăn xoăn, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng kinh ngạc, sững người nhìn cái thứ kỳ quái đó hồi lâu, trong lòng cả kinh, đột nhiên hét toáng lên, ôm lấy cơ thể mềm mại của mình, kinh hoàng nức nở khóc.
Cái này, rõ ràng là một sợi lông...
Lúc đầu, nàng tưởng rằng sợi lông đó chỉ là sợi lông của mình vô ý rụng ra từ lúc nào thì thấy hơi xấu hổ, cho đến khi nhặt lấy nó, nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện ra sợi lông đó có màu đen tím, dưới ánh nến trông nó vừa to vừa dài, lại rất là xoăn, hoàn toàn không phải thứ lông của các cô gái.
Nàng tâm thần hoảng loạn, vội thò tay vào bụng dưới, nén đau dứt một sợi lông của mình, thấp thỏm đem soi dưới ánh nến, đặt hai sợi lông đó gần nhau rồi so sánh, nàng cả kinh, lửa giận bốc lên.
Sợi lông của mình thì mềm mại, màu đen tuyền, nhỏ nhắn, còn nhìn sang sợi lông kia thì vừa to vừa dài, bóng loáng đầy bá khí.
Giường của ta sao lại có người nằm rồi chứ? Nghĩ tới khuê phòng của mình bị kẻ lưu manh nào đó nằm lên, mắt nàng tối sầm xuống, suýt chút nữa thì ngất. Nàng tức tối trở lại đầu giường ném cái chăn trải giường xuống đất mà giẫm đạp, cấu xé, nhưng chẳng đủ để nguôi cơn bực tức, nàng lôi ra cây kéo đau khổ cắt nát nó.
Ta giết ngươi! Ta giết ngươi! Nhị tiểu thư cầm cây kéo không ngừng chọc cắt chiếc chăn, sợi bông bay tứ tán, lơ lửng trong không trung. Trong lòng nàng cực kỳ bi phẫn, từ khi sinh ra tới giờ, tính cả lần bị lão phu nhân ép hôn trước đây thì đây là lần thứ hai nàng giận giữ như vậy.
Không, giết ngươi thì dễ dàng cho ngươi quá, ta sẽ thiến ngươi, giày vò ngươi sống không bằng chết, sau đó cho ngũ mã phanh thây rồi ném cho chó ăn.
Tên lưu manh đáng chết!
Nàng nghiến răng trèo trẹo phát nộ, điên cuồng hồi lâu mới có thể trấn tĩnh trở lại, sau đó lại hằm hằm nhìn sọi lông đó, trong lòng không ngừng run rẩy, cái này rốt cuộc là do ai làm?
Là Chương quản gia? Hay là Lý quản gia? Hay là...
Đột nhiên nàng nghĩ tới Trần Tiểu Cửu với khuôn mặt cười cợt quỷ dị. Không phải là tên lưu manh đó làm chứ? Nhị tiểu thư rùng mình một cái, suy đi tính lại, nàng cứ thấy rằng cái tên lưu manh tuy thâm hiểm xảo trá nhưng không đến mức có thể làm cái chuyện xấu xa bỉ ổi này!
Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, bên ngoài bỗng nhiên vọng tới một tiếng cười lạnh lùng: - Chu Mị Nhi, ngươi có muốn biết ai đã làm chuyện đó không?
Nhị tiểu thư kinh hãi, không ngờ chuyện này còn có người thứ ba biết được.
- Trần Tiểu Cửu! Người ở bên ngoài nhẹ nhàng nói: - Nếu ta nói dối, trời tru đất diệt!
- Ngươi là ai? Nhị tiểu thư im lặng hồi lâu, nghiêm nghị hỏi.
- Ta cũng là một người khốn khổ, suýt chút nữa đã bị cái tên lưu manh Trần Tiểu Cửu đó cưỡng dâm đó! Âm thanh từ bên ngoài tự nhiên vọng đến: - Chu Mị Nhi, ngươi yên tâm, chuyện này ta tuyệt không nói ra ngoài, còn cái tên Trần Tiểu Cửu..., còn chờ xem thủ đoạn của ngươi thế nào!
Bóng người bên ngoài cửa khẽ động, không còn nghe thấy tiếng gì nữa, xem ra đã đi xa rồi.
Nhị tiểu thư trân người nhìn ánh nến leo lét, trong đầu lại nổi cơn thịnh nộ vô bờ, hừm..., Trần Tiểu Cửu, quả nhiên là ngươi! Uổng công ta nhìn nhầm ngươi, phen này, đừng có trách ta ra tay độc ác!