Chương 167: Mất Chức


- Nhị tiểu thư đáng ghét, phá đám chuyện vui của ta! Chỉ còn một chút nữa là... Trần Tiểu Cửu thầm oán trách, nặng nề đi theo sau Bình Nhi, trong đầu toàn là hình ảnh về sự đáng sợ của nhị tiểu thư khi nổi giông bão, Bình Nhi bụm miệng ngô nghê trộm cười ở phía trước.

- Ngươi cười cái gì? Lẽ nào ngươi lại dậy lòng xuân à? Trần Tiểu Cửu rầu rĩ hỏi.

- Cửu ca, huynh thật là xấu xa, huynh và Song Nhi... Bình Nhi đỏ mặt nói.

- Có xấu xa thế nào cũng không bằng cô, tốt xấu gì thì ta còn làm ở trong phòng, còn cô và tiểu Lục tử lại chơi trò dã chiến, chẹp chẹp..., Cửu ca ta sao sánh kịp chứ! Trần Tiểu Cửu châm chọc nói lại.

- Cửu ca, đừng nói nữa, muội biết sai rồi, không cười huynh nữa! Bình Nhi đỏ mặt nói.

- Cô có biết nhị tiểu thư có chuyện gì quan trọng không? Trần Tiểu Cửu hỏi.

- Bình Nhi là người hầu sao biết được chứ, nhưng là trong phòng nghị sự chờ huynh, lão phu nhân và nhị tiểu thư đang ở đó đợi đó, cả đại thiếu gia nữa! Bình Nhi khẽ nói, tận trách của một mật thám.

Lại còn có cả đại thiếu gia nữa ư? Thế này thì hỏng rồi, Trần Tiểu Cửu lau lau mồ hôi trên trán, nhị tiểu thư rõ ràng là đang bày ra thế trận hội thẩm ba bên, muốn cùng ta và Chu Ngộ Năng đối chất trước mặt lão phu nhân đây.

Trần Tiểu Cửu càng nghĩ càng cảm thấy đáng ngờ, chẳng bao lâu đã đi qua hậu hoa viên, đi xuyên qua góc hành lang, bước vào một cái cổng vòm có bậc thềm rất cao, được sơn son thiếp vàng, rồi cũng đã bước vào phòng nghị sự có cách bài trí đơn giản mà trang nghiêm.

Mọi thứ trong phòng đều rất cổ kính, mấy món đồ văn phòng tứ bảo được bày trên bàn, trên tường treo đủ loại tranh thủy mặc, trần nhà rất cao, đứng giữa phòng có cảm giác vô cùng trống vắng, thấy mình thật là nhỏ bé.

Chu lão phu nhân ngồi ở chính giữa phòng, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng khi nhìn qua vẫn thấy rất uy nghiêm.

Bên trái có người, toàn thân mặc đồ trắng, thân hình thon thả mảnh mai, khuôn mặt trắng đẹp, đôi mắt phượng long lanh có thần, chiếc mũi cao trắng như ngọc, má phấn ửng hồng, đôi môi hơi cong trông rất cao ngạo, chính là nhị tiểu thư mà hôm rồi đã gặp và cùng giao bái ở Cực Lạc tự.

Thấy vậy, Trần Tiểu Cửu mới thả lỏng người, nhị tiểu thư vẫn mặc bộ đồ y như hồi ngày mặc, lại không có trang điểm, tuy khuôn mặt rất mỹ lệ nhưng trong ánh mắt có những tia đỏ như màu của gió sương vậy, có lẽ vẫn chưa phát hiện ra sự khác lạ ở trên chiếc giường.

Hắn mặt dầy bước tới, làm bộ không hề chú ý đến sự có mặt của nhị tiểu thư, hỏi lão phu nhân: - Lão phu nhân, muộn thế này, gọi Tiểu Cửu có chuyện gì quan trọng ạ?

Lão phu nhân trong thần thái uy nghiêm lộ chút tự mãn, giới thiệu nhị tiểu thư với hắn nói: - Tiểu Cửu, giới thiệu với ngươi, đây là nhị muội của Chu Ngộ Năng, con gái bảo bối của ta Chu Mị Nhi, hai ngươi làm quen...

Nhị tiểu thư nãy giờ đang trò chuyện vui vẻ với lão phu nhân đột nhiên đứng phắt dậy, mắt phượng uy nghiêm, đi tới trước mặt Trần Tiểu Cửu cười nhạt một tiếng nói: - Thì ra là ngươi?

Nhị tiểu thư sau khi gặp Trần Tiểu Cửu ở Cực Lạc tự, bị hắn trêu chọc thì tâm trạng buồn bực trở về nhà, vốn định ngỉ ngơi sớm rồi ngày hôm sau mới đến bái kiến lão phu nhân, không ngờ bị lão phu nhân truyền gọi, liền tới thỉnh an.

Lão phu nhân gặp con gái, tâm trạng vui mừng, đem chuyện Trần Tiểu Cửu và Chu Ngộ Năng hôm nay anh dũng đấu chí với Mai Văn Hóa ra khoe. Nhị tiểu thư trong lòng vô cùng thích thú cái tên Trần Tiểu Cửu, bất chấp thân thể mệt mỏi cho gọi hắn đến ngay trong đêm để gặp, xem coi tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà có bản lĩnh ba đầu sáu tay như vậy, có thể bức một Mai Văn Hóa đa mưu túc trí phải thoái vị, nhưng không ngờ rằng tên tiểu tử đó lại chính là gã lưu manh dám xuất ngôn trêu chọc nàng ở Cực Lạc tự, trong lòng lại lên cơn thịnh nộ.

Mị Nhi? Quả nhiên người đẹp như tên. Trần Tiểu Cửu nhìn thẳng nhị tiểu thư mắt phượng nghiêm nghị, nàng đang tức giận, bộ ngực cứ phập phồng, cho người ta cảm giác như sóng tràn bờ, bộ đồ trắng toát càng làm nổi bật cơ thể mảnh mai không một tì vết của nàng, đôi mắt ươn ướt, khóe miệng cong kiệu, một cảm giác kỳ lạ chỉ có thể nhìn mà không thể nảy sinh ý gì khác dâng lên trong đầu hắn.

Cô nàng này, lúc tức giận trông càng xinh đẹp, có một thứ ý niệm không thể chinh phục. Trần Tiểu Cửu lại trơ trẽn, cười nói: - Nhị tiểu thư, chính là ta, ta và tiểu thư thật là có duyên, tiểu thư vừa về tới Hàng Châu hôm nay, chúng ta đã lần thứ hai gặp nhau rồi.

- Có duyên ư? Hừm..., ở trong Cực Lạc tự, ta đã biết uy lực của ngươi rồi! Nhị tiểu thư lạnh lùng cười mỉa mai nói, thấy trên người Trần Tiểu Cửu bốc lên mùi rượu nồng nặc, nàng chau mày, không còn tâm trạng nào để nói chuyện tiếp, đổi lại là sự phẫn nộ và thờ ơ.

- Oh, hai ngươi đã biết nhau từ trước sao? Lão phu nhân cảm thấy giữa hai người có gì đó kỳ lạ, vội cười nói: - Trần Tiểu Cửu là nhân tài hiếm có, đã giúp mẫu thân giải quyết được không ít chuyện đau đầu, chuyến này đến nhậm chức tam trưởng cự của đại lý Thành Tây, chỉ một hiệp đã bức Mai Văn Hóa phải lùi ra sau màn đấu, khí phách và tài năng ấy không ai có thể so sánh, Mị Nhi, con phải gần gũi hơn với Tiểu Cửu mới phải!

Trần Tiểu Cửu vội mượn nước đẩy thuyền nói: - Ý lão phu nhân nói là ta nhất định phải gần gũi nhiều hơn với nhị tiểu thư, gần gũi đến lúc nào không thể gần gũi hơn được mới thôi! Hắn thầm đắc ý, ta và nhị tiểu thư đã cùng nhau bái phật, như thế có tính là gần gũi không.

Lão phu nhân nghe nói vậy thì mỉm cười, cái tên tiểu tử này, hài hước mà không kém phần lanh lợi, biết giữ chừng mực, đúng là một cao thủ chinh chiến trên thương trường.

Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu nói lời rào trước đón sau như vậy, trong lòng lo lắng, nhưng việc giao bái thì quan hệ đến danh tiết của con gái, sao có thể nói ra, chỉ đành bất lực đem chuyện không hay giấu ở trong lòng, nỗi khổ tâm đó không ai có thể hiểu được.

Nàng nhìn Trần Tiểu Cửu hai mắt đang chứa đầy những ý nghĩ xâm chiếm, lạnh lùng cười nói: - Yên tâm đi, sau này cơ hội để chúng ta gần gũi rất nhiều!

Cô nàng này, mắt như mũi tên, miệng như đao kiếm, thật đáng ghét! Trần Tiểu Cửu nghĩ vậy, trong lòng thầm có chút khinh thường.

Chu Ngộ Năng cũng đã tới, hôm nay cùng với Trần Tiểu Cửu đã đại sát tứ phương, tâm trạng rất vui, y vào Túy Hương Lầu ôm ấp ngửa ngang, vô cùng thích thú, sau khi đã say sưa, y muốn nghỉ ngơi nhưng lão phu nhân cho gọi, y đành miễn cưỡng tới.

Mắt thấy nhị muội đã về, y vui mừng khôn xiết, nhưng lại cũng sợ sệt, thường ngày nhị muội đối với hắn còn nghiêm khắc hơn cả mẫu thân, y ngập ngừng bước lên nói: - Nhị muội, muội về rồi à, lần này đi ra ngoài có suôn sẻ không? Vi huynh lo chết đi được!

Nhị tiểu thư thấy bộ dạng lôi thôi của Chu Ngộ Năng, trong lòng không vui, tức thì bao nhiêu giận dữ đối với Trần Tiểu Cửu quay qua trút hết lên đầu Chu Ngộ Năng nói: - Huynh trưởng, sao huynh có thể chà đạp lên bản thân mình như thế? Lẽ nào không biết câu trẻ không xông pha, già hối hận? Nhị muội đi chuyến này là vì cái gì chứ? Chẳng phải là vị có thể để đại ca an tâm học hành sao? Huynh cứ không cầu tiến bộ thế này, thực không thể tha thứ!

- Nhị muội, huynh vẫn luôn nỗ lực, chăm chỉ mà, không tin muội hỏi Tiểu Cửu... Chu Ngộ Năng quay đầu nhìn Tiểu Cửu cầu viện nói.

- Không sai, đại thiếu gia học hành tiến bộ, dốc lòng dốc sức, việc ai cũng biết... Trần Tiểu Cửu nhìn chăm chú vào phần cổ duyên dáng với đường cong tuyệt đẹp của nhị tiểu thư, ba hoa nói.

- Ngươi câm miệng, một tiểu gia đinh như ngươi, sao có thể biết việc huynh trưởng có khổ công học hành hay không? Nhị tiểu thư nổi cơn giông bão nói.

- Ta không chỉ là một tiểu gia đinh, ta còn là thầy dạy của đại thiếu gia, bách kỹ thiên nghệ ta không gì không biết! Trần Tiểu Cửu hai mắt rực sáng, nhìn chằm chằm vào bộ ngực đồ sộ của nhị tiểu thư hùng hồn nói.

- Ngươi tự nhận là bản thân thiên nghệ bách kỹ không gì không biết, vậy chẳng phải là có thể dạy hư huynh trưởng sao? Ai lại to gan dám cho ngươi làm thầy dạy của huynh trưởng vậy? Nhị tiểu thư ép hỏi.

- Lão phu nhân bảo đó! Trần Tiểu Cửu đột nhiên haha cười lớn nói, thần sắc vô cùng quỷ dị.

- Ngươi... Ngươi dám lừa ta vào bẫy... Nhị tiểu thư mặt mày đỏ gay nhìn lão phu nhân, biết mình vừa bị sập bẫy Trần Tiểu Cửu, quay đầu lại nhìn hắn. Tâm lý vô cùng kích động, khiến khuôn mặt nàng đỏ gay, đưa mắt nhìn qua thì thấy lúc trắng lúc đỏ, thật là xinh đẹp.

Trần Tiểu Cửu không giận dỗi mà mỉm cười nói: - Nhị tiểu thư, không phải ta lừa tiểu thư, là tiểu thư lừa ta đó chứ, tiểu thư không lừa ta, thì sao ta có thể lừa tiểu thư chứ? Ta chẳng qua là bị tiểu thư lừa trước nên mới không thể không lừa tiểu thư đó thôi!

Bị hắn liên tục lừa lời, nhị tiểu thư không thể kìm nén được lửa giận nữa, tức khí giậm chân một cái nói: - Câm miệng, ăn nói hàm hồ, phát ngôn bừa bãi, sao có thể làm sư phụ của huynh trưởng chứ? Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không còn là thầy dạy của huynh trưởng nữa!

Lão phu nhân mỉm cười, thấy nhị tiểu thư giương uy cọp mẹ, bà cũng không thể ngăn cản. Chu gia có được ngày hôm nay, cũng là nhờ sự giúp đỡ rất nhiều từ sự quyết đoán, sắc bén linh hoạt của nàng, nhìn chung thì tính cách đó lợi nhiều hơn hại, sao có thể xen ngang vào được?

Trần Tiểu Cửu và Chu Ngộ Năng đưa mắt nhìn nhau, lại hihi cười nhìn nhị tiểu thư nói: - Như vậy thì tốt quá, ta làm tam trưởng cự của đại lý Thành Tây, công việc rất bận rộn, lại không biết thuật phân thân, tự nhiên sẽ làm chậm trễ công việc học hành của đại thiếu gia, nhưng phàm là chuyện lớn thì không thể à ơi được!

- Công việc bận rộn ư? Nhị tiểu thư cười lạnh một tiếng, đi một vòng quanh Trần Tiểu Cửu, tay nâng má hồng, đôi mắt cười ranh mãnh, nhìn chăm chăm vào Trần Tiểu Cửu, nhát gừng nói: - Trần Tiểu Cửu, nói cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, ngươi cũng sẽ không còn là tam trưởng cự của đại lý Thành Tây nữa, ngươi sẽ chỉ là một tiểu gia đinh bình thường, rất bình thường của Chu gia, nghe rõ chưa?

Lão phu nhân nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhị tiểu thư, ánh mắt đầy hồ nghi khó hiểu!

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #167