Trần Tiểu Cửu tâm trạng khoan khoái, dạo chơi men theo con đường nhỏ sạch sẽ trong đình vắng, chốc lát đã tới Cực Lạc Tự, nhìn thấy trước miếu người người đi lại, vô cùng náo nhiệt, người thì làm xiếc, người thì bán thuốc giả, người lại bán kẹo hồ lô, chen chúc lẫn nhau! Rất nhiều thiện nam tín nữ, chị em gái dáng vẻ thành kính đi vào trong tự miếu dâng hương khấn phật, phù hộ bình an.
Trần Tiểu Cửu nghĩ hiện giờ cũng chưa có việc gì, chi bằng vào trong dâng hương khấn phật, xin Bồ Tát phù hộ cho Hồng Hạnh mau mau trở về.
Sân trước là đại miếu Quan Âm, khói hương nghi ngút, người đông như kiến, trước mặt thấy một bức tượng Quan Âm bằng đá đang mỉm cười, hàng mi ngang mày, một đám thiện nam tín nữ đang tranh nhau dâng hương quỳ lạy, cầu xin Bồ Tát phù hộ. Trần Tiểu Cửu nhìn hồi lâu, bất giác cảm thấy buồn cười, bức tượng này là khắc Quan Âm hay là Điêu Thuyền, thần thái khá quyến rũ! Quá là vô vị!
Dọc đường hắn nhìn nghiêng nhìn ngả, từ từ đi vào sân sau, hương khói ở sân sau thực còn kém xa so với sân trước, tượng Phật Tổ Như Lai bằng đá to lớn đứng ngay trước mặt, thần thái tôn nghiêm, sắc mặt trang trọng, có mười tam vị La Hán đứng bên, ai nấy đầu đều to dài, hung thần ác sát.
Nhìn thấy số người ít ỏi dâng hương ở đây trái ngược hoàn toàn so với sân trước, Trần Tiểu Cửu bất giác lắc đầu. Một bức tượng Quan Âm được điêu khắc đẹp đẽ thì có vô số người cúng bái, còn cấp trên của vị mỹ nữ Quan Âm này là Phật Tổ Như Lai, pháp lực không biết cao hơn Quan Âm mấy vạn lần lại chỉ vì thần thái uy nghiêm hơn, với một bộ tóc xoăn và mười tám vị đệ tử được tạo hình hơi quái dị mà bị người ta ghẻ lạnh! Bình tĩnh mà suy xét thì mức độ dân chúng đến thăm viếng Phật Tổ Như Lai ở sân sau đã tăng nhiều hơn so với ở sân trước!
Trần Tiểu Cửu đi một vòng quanh mười tám vị La Hán, cũng thấy bộ dạng của họ trông thật khó coi, thực là không có tâm trạng nào mà chiêm ngưỡng, đang định ra ngoài cho thoải mái thì bỗng phát hiện thấy ở một góc vắng vẻ bên cạnh có một tấm cửa nhỏ, trên cửa sơn son đã phai nhạt, dính đầy bụi đất, hắn tò mò, bước lại gần, phát hiện bên trong có một sân nhỏ, trong đó cỏ dại mọc khắp nơi, một chiếc miếu nhỏ hoang vu, cũ nát đứng trơ trọi giữa cái sân rêu phong, trông cực kỳ hoang vắng, tiêu điều!
Trần Tiểu Cửu thoáng tò mò, lững thững đi vào trong miếu nhỏ, một pho tượng đá bám đầy bụi, nụ cười giả lả, bụng to uỵch đập vào mắt hắn, đó chính là Phật Tổ Di Lặc. Dưới chân tượng phật có một cô gái dáng người mảnh khảnh, đang lẩm bẩm cầu nguyện gì đó! Bên cạnh có một tiểu tỳ xinh đẹp cũng đang nhắm mắt cầu Phật.
Trần Tiểu Cửu thấy khó hiểu, một Đại Phật Di Lặc hiểu rõ hồng trần, biết trước tương lai, có việc gì cũng cười xí xóa, nay lại bị lãng quên thê thảm thế này, thật khiến người ta xót xa.
Phật Di Lặc tuy mặt dính đầy bụi, nhưng nụ cười vẫn như tươi như gió xuân, khiến vạn vật im lặng, Trần Tiểu cửu cảm thấy vô cùng gần gũi, tựa hồ như gặp bằng hữu, người thân chí thân chí cốt vậy. Hắn bỗng nhiệt huyết sôi sục, sải bước lên trước, quỳ bên cạnh người con gái "Bập bập bập" khấu đầu ba cái! Không ngờ vì khấu đầu quá mạnh, trên trán nổi lên một cục máu đọng.
Đúng lúc đó, người con gái mảnh khảnh bên cạnh không biết ma xui quỷ khiến thế nào cũng khấu đầu ba cái! Động tác nhịp nhàng, hai người như một. Hai người bỗng ngây ra, bốn mắt nhìn nhau, bắn ra tia lửa. Điểm khác là ánh mắt Trần Tiểu Cửu từ thành kính chuyển sang cảm thán, còn ánh mắt của người con gái mảnh khảnh kia thì từ ngạc nhiên chuyển sang phẫn nộ!
Cô gái mảnh khảnh có nước da rất đẹp, hình thể thướt tha, khuôn mặt trắng nõn thật là xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ nhắn khá cao, má phấn hồng hồng, đôi môi anh đào khẽ nhếch lên đầy kiêu hãnh, đặc biệt khiến người ta chú ý đó là hàng mi lá liễu phối với cặp mắt phượng khí thế bức người, trong đôi mắt ấy phát ra ánh mắt câu hồn nhiếp phách, khiến người khác không dám nhìn thẳng, cứ như một Lâm Thanh Hà của thời cổ đại vậy!
Cô gái này chắc chỉ trên trời mới có, nhân gian này có mấy khi gặp được! Trần Tiểu Cửu nhìn như si như dại, ngỡ ngàng mê man, hoàn toàn không ý thức được sát khí sắc như đao kiếm phát ra từ trong ánh mắt của Lâm Thanh Hà thời cổ đại ấy! Dưới ánh Phật quang phổ chiếu, hai người cứ nhìn nhau như thế mà quên mất rằng mình đang quỳ làm lễ!
- Ở đâu ra cái tên lưu manh này, không biết phép tắc sao? Dám giở trò trước mặt tiểu thư nhà ta à? Tiểu tỳ xinh đẹp mặt đầy nộ khí, chỉ vào mặt Trần Tiểu Cửu hung hăng hỏi.
- Đâu ra một cô bé dám chỉ tay vào mặt ta thế chứ? Trần Tiểu cửu nghe cô gái nói mình như vậy không khỏi có chút tức giận, dám chửi ta à? Ta nguyền rủa ngươi đời này sẽ làm một trinh nữ già, hắn lập tức đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên quần, hỏi ngược lại.
- Ngươi... cái đồ lưu manh ngươi, lại còn khấu đầu cùng với tiểu thư nhà ta nữa, rõ ràng là coi thường tiểu thư nhà ta, hành cái lễ kiểu phu thê đó. Tiểu tỳ xinh đẹp mặt đỏ như trái ớt, tức tối nói!
- Bình nhi, im miệng! - Người con gái lạnh lùng kiều diễm quay đầu lại, thậm trách Bình nhi ăn nói không biết chừng mực, những lời nói như vậy đâu có thể nói ở chỗ này, khiến người ta thật xấu hổ, nàng không thể dằn được nộ ý, nhìn Trần Tiểu Cửu chòng chọc nói: - Thấy công tử dáng vẻ đường đường, vì sao lại làm cái việc bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy? Công tử có ý gì? Nếu là có chủ ý thì xem ra bụng dạ công tử thật khó lường, trêu chọc con gái nhà lành, không khác gì bọn lưu manh; nếu là vô ý, vậy công tử hẳn là kẻ quê mùa nơi sơn dã không biết gì vè lễ nghĩa, nông cạn vô học. Dám hỏi công tử rốt cuộc là loại nào?
Ta nhổ vào, Trần Tiểu Cửu hít một hơi, cái cô gái này thật không đơn giản chút nào, chỉ qua mấy câu nói trong nhu có cương, chửi người không thương tiếc này đủ biết đây là một cô gái có văn hóa, khó đối phó! Cho ta hai sự lựa chọn, lên giọng, chụp mũ ta không phải là kẻ lưu manh thì cũng là kẻ quê mùa nơi sơn dã, thật là thâm hiểm, ta cũng sẽ không tiếc nói cô!
Trần Tiểu Cửu định đấu lại, nhưng không nỡ, rõ ràng là mình đã thất lễ trước, cùng với đại cô nương nhà người ta tam bái thiên địa. Đại nam nhi cũng phải biết coi trọng phong độ, đâu thể cãi nhau tranh cái lợi miệng với một cô gái chứ?
- Tiểu thư xin chớ trách, ta chỉ là vô ý, đắc tội với tiểu thư rồi, chớ làm tổn hại đến hòa khí, việc này là do bái phật mà ra, nếu nhất định phải làm rõ đúng sai, chỉ có cách hỏi ngài Di Lặc thần thông quảng đại này. Trần Tiểu Cửu sử dụng món võ đẩu chuyển tinh di của Mộ Dung thế gia, đá quả bóng sang cho pho tượng đá! Tính hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có chuyện.
Cô gái mảnh khảnh cười lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trần Tiểu Cửu nói: - Đại nam nhi hành sự, dám làm dám chịu, làm chuyện hủy hoại danh tiết của người khác, lại còn giảo hoạt chống chế như vậy, nói chiếu lệ, đem sự việc đổ sang một pho tượng đá, đó là hành động của kẻ phi quân tử, thật đáng xấu hổ, đáng ghét thay!
- Tiểu thư nhà ta hỏi ngươi đó, ngươi là tên lưu manh hay là gã thất phu miền núi? Trả lời cho thật. Tiểu tỳ xinh đẹp chống nạnh, ép hỏi.
Trần Tiểu Cửu thấy trong nụ cười lạnh lùng của nàng Lâm Thanh Hà thời cổ đại đó lộ chút bỡn cợt, ngay cả tiểu tỳ xinh đẹp kia cũng vênh mặt nhảy dây trên đầu, trên cổ hắn! Hắn hơi buồn rầu, lại thêm món bảo bối công nghệ cao đã không cánh mà bay, tức càng thêm tức. Tức thì hắn mỉm cười nhìn thẳng cô gái mảnh khảnh nói: - Tiểu thư đã đến đây cầu Phật Di Lặc, chắc chắn rất sùng bái sự tôn nghiêm của Di Lặc, ngã Phật Di Lặc đại lượng có thể bao dung những việc mà thiên hạ không thê dung, hiền hòa cười những người đáng cười trong thiên hạ, còn tiểu thư chỉ vì một chút việc riêng của mình mà trút giận lên người khác, không biết bao dung người khác, thực không phải ngã phật từ bi, không đúng với tâm nguyện của Di Lặc. Xem ra lòng hướng phật của tiểu thư chưa đủ thành kính rồi!
- Ngươi, cái tên lưu manh ngươi, mồm mép giảo hoạt, thật là đáng ghét! Cô gái mảnh khảnh tức run cả người, không biết đấu lại như thế nào, nhất thời đứng ngây ra!
Trần Tiểu Cửu nói xong, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều, thầm cảm ơn tượng đá Di Lặc đã vô tư giúp đỡ, hắn móc ra trong tay áo chỉ còn hai mươi lượng bạc thì đem quyên hết vào hòm công đức, nghĩ thầm: - Ông Phật Di Lặc, đây chắc là chút tiền hương hỏa duy nhất mà ngài nhận được trong nhiều năm nay?
Trần Tiểu Cửu cũng không buồn xem thái độ của hai người chủ tớ bọn họ như thế nào, sải bước đi khỏi, khẽ hát khúc Thập Bát Mô, lững thững đi ra ngoài.
Cô gái mảnh khảnh ngơ ngác nhìn theo bóng Trần Tiểu Cửu rời đi, dậm chân mạnh một cái, ngồi phệt xuống đất mà khóc!
Bình nhi thấy tiểu thư khóc không thành tiếng, vội ôm lấy nói: - Tiểu thư, xin đừng khóc, khóc sẽ ốm ra thì làm thế nào? Đại viện nhà ta chỉ biết trông vào tiểu thư lo liệu!
Tiểu thư khóc một hồi rồi nhấc chân bước đi chạy tới trước tượng đá Di Lặc, khiến nha hoàn sợ hãi vội chạy tới ôm chặt lấy tiểu thư nói: - Tiểu thư đừng chạy, tiểu thư không thể nghĩ quẩn mà tự sát được.
- Nha đầu chết tiệt, ngươi nói cái gì? Ta đang sống rành rành đay sao có thể tự sát gì chứ? Cô gái mảnh khảnh lau nước mắt ngạc nhiên nói.
- Nô tỳ cứ tưởng tiểu thư vì cái tên lưu manh đó cùng tam bái thiên địa, mất đi danh tiết mà muốn tự sát kia! Tiểu thư thật biết dọa nô tỳ rồi!
- Nha đầu đáng chết, nói cái gì vậy? Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà ta tự sát, ta còn đáng làm quản sự của đại viện không? Cô gái mảnh khảnh lau hết nước mắt cười nói: - Hơn nữa chuyện này, ngươi không nói, ta không nói thì ai có thể biết được chứ?
- Có khi nào cái tên lưu manh đó đem chuyện nói ra ngoài? Bình nhi lo lắng hỏi.
Tiểu thư chau mày, nghĩ ngợi một hồi, lấy trong tay áo ra một trăm lượng bỏ vào hòm công đức, chậm rãi nói: - Có lẽ là không, hừ..., hắn mà dám nói, ta sẽ không cho hắn được yên ổn!