Chương 122: Bằng Hữu- Kẻ Thù


Tuy rằng đã làm đại sự thì không quả quyết không được, nhưng lạm sát kẻ vô tội tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ được rằng một cô gái nhỏ bóe này mà lại ra tay ác độc và quả quyết như vậy, trong lòng vừa khâm phục vừa không hài lòng!

Thôn cô kia nhìn thi thể của ngục tốt rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị, nàng vung tay lên, rồi kêu lớn:

- Các huynh đệ, đừng ham chiến, mau chóng giết rồi lui.

Nói xong nàng xông lên đầu tiên, vung đao kiếm, gặp người giết người gặp ma giết ma.

Hơn chục gã đàn ông lần lượt theo sau nàng, tên nhãi La Đồng cũng nằm trong số đó, hai tên cao lớn tháp tùng bên cạnh hắn, những tên còn lại vung đao kiếm lên chém giết tất cả những tên ngục tốt không sợ chết kia, đàu rơi là liệt, máu đổ thành sông.

Bọn họ nhưng hổ đang dồn đàn dê vậy, mỗi một chiêu thức, mỗi một lần vung đao là đều những oan hồn lìa khỏi xác.

Bọn họ giết người như giết lợn, bọn họ máu lạnh vô tình, chính bọn chúng mới chính là những đám thổ phỉ thực thụ.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu lúc này mới thật sự rung động và chết lặng, lẽ nào nhân sinh đời người lại phải dùng những thủ đoạn cực đoan này để giải quyết sao?

Đang lúc đám hảo hán này chém giết những tên ngục tốt liều mạng, như đang xả sự phẫn nộ trong lòng bấy lâu thì bỗng nhiên nghe thấy những tiếng vó ngựa và tiếng hí thanh rất mãnh liệt.

Một đám hảo hán đều đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác toát hết mồ hôi hột vậy.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm kêu, không hay rồi, không hay rồi, không ngờ những binh lính ở Huyền Vũ doanh lại tới nhanh như vậy.

Trong lòng hắn không khỏi thầm thán phục, người đứng đầu Huyền Vũ doanh nhất định là một vị trị quân rất nghiêm nghị, nếu không thì khó mà huyến luyện được những đội ngũ có thể phản ứng nhanh như vậy được.

Đám ngục tốt nghe thấy những tiếng thiết mã đang gấp rút tiến tới, đều vô cùng vui mừng kêu lớn, vẫn tỏ ra khí thế tiếp tục lao vào đám thổ phỉ tàn nhẫn này.

Những tiếng vó ngựa và hô hào khưng ngừng vang lên, cùng với những tiếng vó ngựa là những tiếng kêu tựa như đòi mạng truyền tới tai thôn cô, nàng tỏ vẻ hiên ngang oai hùng quay đầu nhìn đám huynh đệ có vẻ hoảng sợ kia, lớn tiếng thúc giục nói:

- Các huynh đệ, không phải sợ, không nên ham chiến quá, theo ta cố hết sức mà xông ra ngoài mau!

Nói xong, rồi nàng đưa mắt nhìn về phía bóng đêm đen tối phía trước.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu có chút an ủi, cô nàng này không phải là một nhân vật đơn giản, không ngờ cũng nghĩ ra được con đường rút lui.

Cùng với những tiếng huýt sáo của thôn cô, phái rừng cây cách đó chừng một dặm bỗng chốc xuất hiện hơn chục bóng dáng tuấn mã.

Các vị hảo hán thấy tuấn mã lao tới, trong lòng thấy rất vui sướng, phía sau lưng những tiếng đao búa vẫn đang truy sát, một khi có chiến mã trợ giúp, thì bọn họ nhất định sẽ vượt qua được vòng vây này.

Đang lúc bọn họ tha thiết hi vọngm liền nghe thấy vù vù những mũi tên như mưa bay về phía bọn họ, tuy binh mã của Huyền Vũ doanh chưa tới, nhưng những mũi tên sắc bén đã lao tới rồi, phá vỡ thế chém giết của đám hảo hán.

Đám hảo hán vội né tránh, một cảnh hỗn loạn bao trùm lên nơi này.

Mưa tên vô tình.

Trong cảnh hỗn loạn này, chẳng phân biệt được đâu là địch đâu là ta, từng trận tên lao về phía hộ, không ít những hảo hán đã bị thương, nhưng bên bị thiết hại về người nhiều hơn cả đó là đám ngục tốt kia.

Trước khi trận mưa tên này được bắn ra, đám ngục tốt tỏ ra rất vui sướng, nhưng khi tên được bắn ra thì vang lên những tiếng kêu rên thảm thiết.

- Mẹ kiếp, ta chửi cả đám Huyền Vũ doanh kia!

Có những ngục tốt văng tục chửi, nhưng mũi tên sắc nhọn xuyên qua ngực hắn, bỗng dưng hắn không nói được lời nào nữa mà ngã gục xuống đất, máu me bê bết.

Đám ngục tốt kia thấy những binh sĩ của Huyền Vũ doanh không chút để ý tới sinh mạng của bọn họ, đều tỏ ra hết sức sợ hãi, ai nấy đều ôm đầu mà trốn tránh, không còn ai dám tiếp tục chiến đấu với đám thổ phỉ kia nữa.

Chiến trường đúng là thay đổi trong nháy mắt, lúc trước thì hắn thấy đám thổ phỉ kia giết người như giết lợn, nhưng lần này thấy những trận mưa tên của Huyền Vũ doanh, những tên ngục tốt lần lượt gục ngã xuống, hắn bỗng nhiên cười chừ một tiếng.

So với sự độc ác tàn bạo của đám binh sĩ Huyền Vũ doanh, thì những tên thổ phỉ kia chẳng đáng là gì cả.

Hừ..., những thổ phỉ thực thụ chính là những tên lính ẩn náu trong quân đội kia.

Đồng thời, hắn lại thầm khâm phục những tên thống lĩnh đám binh sĩ bắn tên của Huyền Vũ doanh, những tên đó quả thật cũng dám xuất ra chiêu này, lẽ nào hắn lại không biết, một khi quân lệnh được đưa ra sẽ sát hại biết bao người đồng chí của chúng không?

Lẽ nào giữa bọn họ có mối thâm thù huyết hải gì chăng?

Trần Tiểu Cửu không khỏi nghĩ ra những điều khó tin này.

- Các huynh đệ, mau chạy nào, phía trước có tuấn mã, chỉ cần chúng ta lên được ngựa, thì không còn sợ hãi gì nữa rồi!

Thôn cô thấy tình thế vô cùng cấp bách, bóng dáng nhỏ nhắn đó ngang nhiên đi yểm trợ phía sau để bảo vệ cho cách huynh đệ của nàng.

Những bước tiến của Huyền Vũ doanh càng ngày càng gần, chỉ trong chốc lát, một lượng lớn nhân mã đã xuất hiện trong tầm nhìn của Trần Tiểu Cửu rồi.

Trên người bọn họ mặc chiến giáp, trên tay cầm giáo mác, quân trang chỉnh tề, tuy cấp tốc hành quân, nhưng không hề thấy sẽ hỗn loạn nào, trái lại rất khí thế và chuẩn chỉ.

Trần Tiểu Cửu ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, bỗng phát hiện trọng đội ngũ dường như mơ hồ xuất hiện một bóng dáng màu trắng, nhìn bóng dáng đó có vẻ quen quen.

Trong đầu hắn bóng dánh đó nhẹ nhàng lướt qua, lẽ nào đó chính là bạch y công tử thần bí sao?

Chỉ có điều đội ngũ tiến tới vô cùng nhanh chóng, bóng dáng vừa lướt qua đã biến mất, Trần Tiểu Cửu lại nhìn cho kỹ nhưng bóng dáng đó không thấy nữa rồi.

Điều này khiến Trần Tiểu Cửu vô cùng rung động, tuy hắn không thể khẳng định nhân vật mặt áo trắng kia có phải là bạch y công tử thần bì kia không, nhưng có nghĩ tới những binh sĩ của Huyền Vũ doanh kia không màng tới sự sống chết của những ngục tốt, coi tất cả mọi thứ phía trước đều là bia đỡ đạn, đột nhiên trong đầu hắn quả quyết, hành sự tàn ác, quái đản như vậy, thì bóng dáng áo trắng kia tuyệt nhiên là bã bạch y công tử biến thái kia rồi.

Sao tên biến thái này lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Lẽ nào hắn lại có quân hệ với quân đội sao?

Đang lúc hắn thấy khó hiểu, chỉ nghe một tiếng kêu gào trong trẻo, Trần Tiểu Cửu nhìn theo tiếng kêu đó, thôn cô kia không kịp tránh tên, vai bị trúng một mũi tên, nàng cố tỏ ra kiên cường, cố chịu đau đớn, nghiến răng rút chiếc tên trên vai ra, cố gắng chạy thoát.

Phía sau Huyền Vũ doanh đang sát khí chỉ còn cách bọn họ rất gần.

Tuy cô bé thôn cô kia bị thương, nhưng không hề bối rối, lúc này, chiến mã của bọn họ đã lao tới bên người bọn họ rồi, trong lòng nàng chợt vui sướng, vẫy tay ra hiệu cho các huynh đệ lên ngựa, nàng ở sau cùng yểm trợ cho bọn họ, muốn các huynh đệ của mình thoát khỏi những loạn tiễn phân thây của Huyền Vũ doanh.

Tuấn mã của bọn họ rất to lớn và cường tráng, đôi chân rất nhanh, mặc dù những thiết mã của Huyền Vũ doanh cũng rất dũng mãnh nhưng càng đuổi theo thì khoảng cách giữa hai bọn họ càng xa nhau hơn.

Thấy đám hảo hán này chuẩn bị thoát khỏi sự truy đuổi, bỗng nhiên thấy đôi ngũ của Huyền Vũ doanh phân thành hai nhóm, từ giữa xuất hiện một đội ngũ rất nghiêm nghị, toàn thân mặc bộ giáp màu đen, trên đầu cũng được bố trí mũ mão rất cẩn thận, trên tay mõi người đều cầm một cây cung bằng sừng trâu rất to lớn.

Chỉ thấy bọn họ cưỡi trên ngựa, dùng sức căng cánh cung to lớn đáng sợ đó lên, rồi ngắm chuẩn vào những tên hảo háo ngồi trên ngựa phía xa xa.

Bỗng nghe thấy một tiếng hiệu lệnh, vù vù vù vù..., những mũi tên trên những chiếc cung to lớn đó được phóng ra, những mũi tên như phẩn nộ muốn đoạt mệnh bay ra.

Tuy cự ly rất xa, nhưng sức bắn của những chiếc cung này rất lớn, chỉ nghe những tiếng hí của tuấn mã kêu lên liên tiếp, cuối cùng những tên hảo hán phía sau dùng đao kiếm của mình tránh được loạt tiễn phân thây này, nhưng tuấn mã của bọn họ đã bị trúng tên rồi gục ngã, ngựa của thôn cô cũng nằm trong số đó.

Tất cả những điều này, đều xảy ra trong nháy mắt, vốn Trần Tiểu Cửu hi vọng thôn cô sẽ chạy thoát được, nhưng không ngờ loạt tiễn phân thây của đội quân này đã ngăn đường tháo chạy của bọn họ.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng rung động, nếu những chiếc cung tiễn này lại được lệnh phóng ra lần nữa, thì thôn cô và đám hảo hán kia chắc chắn phải chết.

Điều càng khiến hắn kinh động là, tiếng phát lệnh bắn cung vừa rồi hắn nghe thấy rất quen, rõ ràng là giọng nói của tên bạch y công tử biến thái kia rồi.

Hắn đã quả quyết, gã bạch y công tử kia đang ở trong đội ngũ kia, hơn nữa Trần Tiểu Cửu còn cảm thấy, tên biến thái này còn biết sự tồn tại của hắn ở đây nữa.

Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý tưởng rất kỳ quái!

Một ý tưởng vô cùng to gan lớn mật.

Đó chính là---- châu chấu đá xe!

Hắn nhớ rõ bạch y công tử đã từng nói, bạn bè của hắn đều sống rất tốt còn địch nhân của hắn thì phải trả giá đắt!

Trần Tiểu Cửu hi hí cười, hắn muốn đánh cuộc một phen, hắn muốn xem tên biến thái kia nói có phải là sự thật không!

Ánh mắt của thôn cô khiến hắn không muốn đánh mất nó, vì đôi mắt đó, ta cũng phải đánh cuộc một lần. Hắn lại nhìn thấy tuy thôn cô bị ngã ngựa nhưng vẻ mặt vẫn rất kiên nghị, sau đó thở dài.

Trong nháy mắt này, đang lúc những xạ thủ kia giương cung lên chuẩn bị bắn ra lượt thứ hai, Trần Tiểu Cửu như một con chó hoang chạy ra đứng khoảng cách giữa thôn cô và đánh xạ thủ kia.

Thôn cô và đám người đều ngẩn người ra, nàng nhìn thoáng qua đã nhận ra tên tiểu tử đang đứng giữa hai chiến tuyến chính là Tín sử đại nhân đã báo tin cho nàng trong đại lao lúc trước.

Đôi mắt nàng nhìn hắn vẻ rất khó hiểu, với lập trường của nàng, thì nàng không thể nào hiểu được chiêu “ châu chấu đá xe” của Trần Tiểu Cửu, đó cũng chỉ là một kế muốn lưu lại đôi mắt xinh đẹp trong suốt này, để sau này còn có cơ hội nhìn ngắm nữa chứ.

Những xạ thủ cũng đã căng cung ra hết cỡ rồi, bọn họ chẳng cần quan tâm cái tên điên khùng muốn tìm cái chết kia, trong mắt bọn họ, Trần Tiểu Cửu chỉ là một con chó hoang lạc đường mà thôi.

Bọn họ chắc chắn sẽ không nương tay, chỉ đưa mắt nhắm thẳng vào mục tiêu, bởi vì lãnh tụ thần bí của bọn họ đã từng nói, đối đãi với kẻ địch, không thể lưu lại chút nhân từ nào, nếu không sẽ bị kẻ địch phản lại tàn bạo hơn mà thôi.

Mà trước mắt, chính là kẻ thù của bọn họ.

Bọn họ kéo căng cung hết cỡ. Chỉ chờ khẩu lệnh của nhân vật thần bí kia thôi, như vậy là bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể rút quâ và về uống rượu ăn mừng, và ngủ bù một giấc thoải mái mới được.

Nhưng, điều khiến các xạ thủ không hiểu được là, khi đôi tay kéo cung của bọn họ đã mỏi nhừ rồi, mà vẫn không thấy khẩu lệnh của nhân vật thần bí phía sau kia.

Có chuyện gì vậy? Những xạ thủ này chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này, trong đầu bọn họ, nhân vật thần bí kia vô cùng quả quyết, ý chí kiên định, bất cứ điều kiện khách quan nào đều không ảnh hướng tới mục tiêu đã định của hắn.

Lẽ nào hôm nay thay đổi bản tính rồi sao?

Thôn cô cũng ngẩn người ra, nàng không hề sợ chết, dưới ngọn đao của nàng không biết đã chém giết bao nhiêu vong hồn rồi, nàng trọng nghĩ chứ không trọng tính mạng mình.

Tóm lại, nàng có thể thản nhiên mà đối mặt với tất cả mọi nguy hiểm, thậm chí có chết cũng không màng.

Vừa nãy nàng thấy kế châu chấu đã xa của Trần Tiểu Cửu cảm thấy coi thường, một tên văn nhân cỏn con, tỏ ra oai phong thì được cái gì chứ, cuối cùng cũng chỉ là một oan hồn vất vểu đâu đây thôi.

Nhưng, điều khiến nàng không thể hiểu được là, các xạ thủ kia lại bị một tên Tín sử nhỏ nhoi này ngăn lại, không ngờ không dám xuống tay, chỉ giương cung lên như vậy thôi, có vẻ đang chờ mệnh lệnh!

Tất cả mọi thứ này đều rất kỳ lạ, mọi thứ vừa nãy đang diễn ra một cách rất ác liệt, nhưng khi có một tên văn nhân này đứng ra thì mọi thứ trở lên quá yên tĩnh.

Trần Tiểu Cửu nhìn những xạ thủ kia rồi nở nụ cười, nói thật đối diện với những xạ thủ máu lạnh này khiến hắn cũng run lên bần bật, sự sợ hãi đó phải đối diện thực tế mới cảm nhận được.

Đây chính là liều mạng, đó cũng chính là một ván bài đánh cược với sinh mạnh của con người.

Hắn đánh cược cũng thật đáng sợ, hắn tin câu nói trước kia của bạch y công tử: bằng hữu của ta có cuộc sống rất tốt! còn câu sau hắn lược bỏ đi.

Ngươi có cho ta là bằng hữu không? Hay là ngươi cho ta là kẻ địch?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu vẻ không yên, đưa đôi mắt sắc bén nhìn về nhân vật thần bí đứng sau đám xạ thủ này.

Cảnh tượng yên tĩnh này diễn ra cũng rất lâu, một trận gió lạnh thổi qua, trên người hắn thấy lạnh run lên, đang lúc hắn đấu trí, thì một binh sĩ trong đội xạ thủ chạy tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, đưa cho hắn một tờ giấy.

Sau đó hắn chợt nghe thấy một tiếng phát lệnh thu binh, sau khi những xạ thủ này nghe xong, toàn thân nhưng rung lên, nhưng quân lệnh như sơn, sau đó bọn họ đều buông cung xuống, rồi nhập vào với đoàn quân, vẻ rất kỳ luật nghiêm minh rồi nhanh chóng rút lui.

Cuối cùng Trần Tiểu Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn lại quay đầu nhìn vẻ bình tĩnh của thôn cô, rồi mỉm cười với nàng.

Trong lòng thôn cô vô cùng rung động, nàng không thể ngờ được rằng lại có một kết quả như vậy, những xạ thủ máu lạnh kia không ngờ chỉ vì một tên văn nhân nhỏ nhoi này mà tha cho mình.

Đây chẳng lẽ là kỳ tích sao? Hay đây là một nhân vật lớn ẩn sau một văn nhân nhỏ sao?

Nàng thấy Trần Tiểu Cửu đang nở nụ cười ngây ngô với mình, trong lòng có vẻ buồn cười, giang hồ nữ nhi, đâu dễ dàng để người khác thương hại như vậy chứ?

Lúc này, đồng bọn của nàng dắt một con ngựa tới, nàng nhìn vẻ sửng sốt của Trần Tiểu Cửu một lát rồi lên ngựa lao đi, trước khi lao đi, thôn cô buông một câu khiến Trần Tiểu Cửu như mở cờ trong bụng.

- Đại ân không thể dùng lời nói, hẹn một ngày khác sẽ báo đáp!

Trong lòng Trần Tiểu Cửu như được an ủi vậy, có câu nói này, hôm nay mạo hiểm sinh mạng cũng đáng lắm.

Hắn thở phào một cái, rồi chậm rãi mở tờ giấy đó ra, chỉ thấy bên trên viết:

- Kẻ địch của ta rất nhiều, còn bằng hữu của ta rất ít, ngươi hãy tin ta, ngươi là bằng hữu của ta, mãi mãi sẽ là vậy, hãy bảo trọng!

Trong lòng Trần Tiểu Cửu thấy ấm áp, ha ha cười lớn, rồi đem tờ giấy xé ra thành từng mảnh nhỏ rồi tung lên trời.

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #122