Chương 120: Nham Hiểm


Trần Tiểu Cửu rất muốn cùng với La Đồng tán gẫu vài câu, nhưng lại nghĩ tới sự việc sắp xảy ra, nghĩ tới bản thân mình là Tín sử của Chung Bân, nên cố gắng không để xảy ra thị phi, tránh cho Chung Bân rơi vào vũng bùn.

Suốt dọc đường hắn có nghĩ đi nghĩ lại cái mưu mẹo này, dần dần đi tới phòng của Trương ngục đầu, thấy bên trong ánh nến rất sáng, sương khói lượn lờ, cái cô nương bát thốn kim kia vẫn đang hát hò, nhưng dù là kỹ thuật hát và giọng điệu thì hoàn toàn trái ngược với Hồng Hạnh cô nương, nhưng trong đại lao xa xôi như vậy, đây cũng được coi là một lạc thú hiếm có rồi.

Trương ngục đầu tuy bị Trần Tiểu Cửu dạo toát hết mồ hôi hột, nhưng cứ nghĩ tới tờ ngân lượng năm mươi lượng bạc trong tay, trong lòng rất vui sướng, có nhiều ngân lượng như vậy, đủ để hắn ăn uống cờ bạc gái mú, tiêu xài cũng được một thời gian dài đó.

Hắn dựa vào ghế tựa, ngậm một cây thuốc cứ phì phào thở khói thuốc ra, rượu lên não rồi nên mặt mũi đỏ bừng lên, đôi mắt thì vẫn chứ nhìn chằm chằm vào thôn nữ đang hát kia.

Cô thôn nữ này có bàn chân hơi to một chút, ăn mặc hơi thô kệch một chút, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy rất khí chất, mấy lần hắn định dựa vào rượu mà tiến tới sờ sờ mó mó, ôm ôm ấp ấp, nhưng trong ánh mắt của cô nàng lúc lại hiện ra vẻ rất đáng sợn, khiến Trương ngục đầu rùng hết cả mình.

Thôi, thôi thôi, đợi chút nữa ta cho nàng uống chút thuốc, xem nàng có ngoan ngoãn mà phục vụ ta không nào?

Hắn đang tính toán kế sách đó, rồi cười nụ cười rất dâm đãng, tên Trần Tiểu Cửu này tiến vào phá tan đại mộng tuyệt vời của hắn.

Vừa nãy câu cuối cùng của Trần Tiểu Cửu nói ở trong nhà lao khiến hắn vô cùng sợ hãi, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hoàn hồn, thấy bóng dáng Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu ưỡn ngực, uỳnh một cái ngã lăn từ trên ghế tựa xuống đất, rồi chạy nhanh tới trước mặt Trần Tiểu Cửu rồi cúi người nói:

- Tín sử đại nhân, ngài thẩm vấn xong rồi ạ, có chút tiến triểu gì không? Có cần tiểu nhân giúp đỡ gì không, ngài cứ việc nói ra.

Mấy tên ngục tốt thấy Trương ngục đầu cung kinh với Tín sử đại nhân như vậy, bọn họ cũng không dám oai phong nữa, cũng vội vàng đứng phía sau Trương ngục đầu cúi rạp người xuống.

Trần Tiểu Cửu cũng không thèm trả lời câu hỏi của Trương ngục đầu, mà dùng đôi mắt trêu đùa nhìn thôn cô có đôi chân bát thốn kim kia đang đàn hát, nhìn vẻ mặt đó quả thực rất kinh ngạc và trào phúng khó mà nói nên lời được.

Tên tiểu tử thối này sao lại đáng ghét như vậy chứ, thôn cô tức giận, nhưng trong thời khắc quan trọng này, bản tính hổ cái đành phái gác lại, nàng giả bộ xấu hổ thẹn thùng, rồi hướng về Trần Tiểu Cửu hành lễ rồi nhẹ nhàng nói:

- Đại nhân, tiểu nữ bái kiến đại nhân.

Nhưng nàng chưa bao giờ được học qua những lớp lễ nghĩ nên nhìn cách hành lễ của nàng sao mà cứng nhắc vậy, khiến người khác nhìn mà buồn cười.

- Không cần đa lễ!

Trần Tiểu Cửu cười hi hí, chỉ qua những thao tác hành lễ này, Trần Tiểu Cửu càng tin vào sự phán đoán của mình hơn.

- À, Trương ngục đầu, vừa nãy ngươi hỏi gì ta vậy, ngươi nói lại một lần nữa đi, bản Tín sử không nghe rõ.

Trần Tiểu Cửu giả vờ giả vịt nói.

Trong lòng Trương ngục đầu rất tức giận, ngươi xem ta nói chuyện giống như đánh rắm sao? Hắn bị cây đại thụ như Chung đại nhân đè bẹp rồi, chỉ dám nghĩ trong đầu như vậy thôi không dám nói năng lỗ mãng với Trần Tiểu Cửu.

Hắn lại cười nói:

- Tín sử đại nhân, ngài thẩm vấn xong rồi ạ, có gì tiến triển không? Có gi cần tiểu nhân giúp đỡ thì ngài cứ nói ra!

- À, ta với thân phận là Tín sử của Chung đại nhân, lẽ nào cần phải bảo báo tính tiết vụ án cho ngươi sao?

Trần Tiểu Cửu ngoảnh đầu lại cười lạnh lùng nói.

- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!

Trương ngục đầu vội vàng phủ nhận, trong lòng thầm trách bản thân lắm mồm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mình hỏi người ta nhiều chuyện thế làm gì chứ? Ăn no rồi rửng mỡ rồi sao?

- Nhưng, bản Tín sử ta có một yêu cầu, không biết các ngươi có nể mặt ta không!

Trần Tiểu Cửu chuyển giọng cười hì hì nói.

- Đại nhân, ngài cứ việc dặn dò, tiểu nhân sẽ cố hết sức!

Trương ngục đầu cúi đầu đáp, trong lòng vẻ bất đắc dĩ, cái thằng nhãi nhà ngươi chứ, ở trong chốn lao ngục này ta là ngục đầu, ngươi là cái thá gì mà chỉ huy ta chứ, đúng thật là...!

- Tuy giam giữ ở đây đều là phạm nhân, nhưng Trương ngục đầu cũng không nên lạm dụng hình phạt riêng nhé!

Trần Tiểu Cửu lại trầm ngâm nói:

- Nhất là những người như La Đồng, tuy hành vi phóng hỏa giết người của hắn không ít, nhưng người ta dù gì cũng là một nam tử hán, sao ngươi có thể lạm dụng cực hình chứ, nếu làm như vậy chẳng phải là đã bán rẻ khí chất anh hùng rồi sao.

Tuy Trần Tiểu Cửu đang nói chuyện với Trương ngục đầu, nhưng đôi mắt thì đang liếc nhìn trộm về thôn cô đang đàn hát.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Trần Tiểu Cửu, lúc hắn nói ra cái tên đó, người của thôn cô bỗng run bắn lên, đôi mắt cứ nhìn về bốn phía, trong ánh mắt đó có một phong thái oai hùng khó mà diễn tả nổi.

Một ông lão bên cạnh phát hiện sự khác thường của nàng, khẽ vỗ nhẹ vào vai nàng, dường như nàng cũng đã hiểu ra điều gì đó, hồi phục lại trạng tháng ban đầu.

Quá đẹp, quá đẹp, Trần Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thôn cô, trong lòng không ngừng tán thưởng, ánh mắt là cửa sổ của trái tim, cô nhân quả thật nói không sai chút nào.

Nhìn dáng vẻ cô nàng này tuy rất đẹp, ngũ quan rất tinh tú, làn da trắng ngần, nhưng nếu so với Hồng Hạnh cô nương thì còn kém xa.

Nhưng, ánh mắt của nàng sao mà trong suốt, sao mà sáng ngời thế, trong ánh mắt ngẫu nhiên lại toát lên một sự oai hùng nào đó, quả thật khiến người khác phải mê hồn.

Trần Tiểu Cửu cứ nhìn chằm chằm vào mắt nàng, thậm chí trong lòng cứ nghĩ lẳng lơ, hắn hận là không thể ôm nàng vào lòng ngay bây giờ, hận là không thể hôn một cái vào đôi mắt đẹp kia.

Trương ngục đầu thấy vẻ mặt mê đắm của Trần Tiểu Cửu, trong lòng thât khinh bỉ, vội vàng nịnh hót lấy lòng:

- Đại nhân cảm thấy cô bé này thế nào? nếu ngài thích, cô bé này đêm nay sẽ tặng cho đại nhân để người hưởng thụ.

Thôn cô nghe thấy câu này, khẽ nhíu mày lại, sự tức giận lại trực chờ trên đôi mắt.

Trần Tiểu Cửu vô cùng thông minh sắc sảo, đã thấy được sự tức giận đang giấu ở trong đáy lòng nàng, vội nghiêm nghị khiển trách Trương ngục đầu:

- Trương ngục đầu nói gì vậy? Người ta là con gái nhà lành, băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể làm những chuyện bẩn thỉu như vậy được chứ, ngươi đã nhục mạ sự trong sạch của cô nương này rồi đó!

- Hơn nữa, ngươi cũng coi thường bản Tín sử này quá rồi, ngươi cho rằng ai cũng hạ lưu giống như ngươi sao?

Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu ưỡn ngực nói tiếp:

- Ta là người hoài bão, quang minh lỗi lạc, tấm lòng lương thiện, bình dị gần gũi, dáng vẻ tuấn tú, làm sao mà có thể làm những việc xấu xa như vậy được chứ?

Ta khinh, mẹ kiếp, mèo khen mèo dài đuôi, nếu ngươi không phải là hạng người hạ lưu, thì ta sẽ mua đậu phụ để đập đầu chết rồi! Trương ngục đầu bị Trần Tiểu Cửu nói như vậy, mặt mày đỏ bừng lên, , cười ngượng ngùng nói:

- Tín sử đại nhân, ta... ta lỡ mồm, nói sai mong ngài đừng trách!

Trần Tiểu Cửu lại vẻ ôn hòa nói với thôn cô:

- Vị cô nương này, nàng không cần phải lo lắng, lòng nàng đang nghĩ gì, ta cũng biết rồi, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi!

Sau khi nói xong, Trần Tiểu Cửu lại nháy nháy với cô nàng đó một hồi.

Thôn cô thấy bộ dạng cợt nhả của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vô cùng tức giận, cái tên Tín sử nhà ngươi chó giả người còn tỏ ra cao thượng cái gì chứ.

Nhưng khi nghe thấy những lời này của Trần Tiểu Cửu, trong lòng nàng dường như đã ngộ ra một điều gì đó, nàng ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút sợ hãi bất an.

Trong lòng ta đang nghĩ gì, sao hắn lại biết được chứ, lẽ nào tên tiểu tử này lại nhìn thấu tâm tư của ta sao? Nhưng nếu hắn nhìn thấy được tâm tư của ta, vì sao lại không đi báo tin lại còn dùng lời nói để ám chỉ ta nữa chứ?

Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt cô bé mờ mịt, thoáng có chút suy nghĩ, đôi mắt kia chớp chớp thật đẹp, trong lòng hắn rất thích, lại đùa giỡn nói:

- Đêm nay gió độc trăng tàn, hát xong ca khúc này, tối cô nương đi về nhất định phải cẩn thận đó! nếu gặp phải sơn tặc thổ phỉ thì quá nguy hiểm rồi!

Trương ngục đầu nghe thấy nói vậy, trong lòng thầm vui, cũng rất vô tư phụ họa:

- Tín sử đại nhân nói rất đúng, đêm tối như mực thế này, nhỡ gặp phải sơn tặc thổ phỉ, thì một tiểu cô nương như nàng sẽ gặp nguy hiểm, đêm nay cứ ở tạm đây, Trương ngục đầu ta sẽ bảo vệ nàng được bình an, hí hí hí...

Tuy Trương ngục đầu nghe không hiểu hàm nghĩa trong câu nói của Trần Tiểu Cửu, nhưng, thôn cô nghe thấy vậy cảm thấy giật bắn mình, hiện tại nàng có thể xác định được rằng, cái tên Tín sử đại nhân này chắc chắn đã tìm được chút dấu vết manh mối nào rồi.

Trong chốc lát, thậm chí nàng nghĩ tới hành động giết người diệt khẩu, nhưng lại thấy tên Tín sử đại nhân này không hề có ác ý gì, trái lại còn có thiện ý nhắc nhở mình nữa.

Nàng thoáng do dự một lát rồi cứng rắn nói:

- Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở, tiểu nữ đã hiểu rồi.

Trần Tiểu Cửu thấy hàm ý của mình đã đạt được, liền đứng dậy cáo từ, vừa đi tới cửa, lại quay đầu lại nhìn thôn cô tám thốn kim một lần nữa, cười hí hí nói:

- Cô nương, chậc chậc, đôi giày thêu hoa này đẹp quá!

Siêu Cấp Gia Đinh - Chương #120