Thực ra là sau khi rời khỏi chỗ Chung Bân, Chung Việt đã chạy một mạch đến đây, còn chưa kịp trả tiền gã đã vội quay sang cười với Trần Tiểu Cửu đầy thiện chí, ai bảo hắn giở trò thừa nước đục thả câu với mình chứ, không nói sớm với mình về cẩm nang diệu kế.
Nhưng không ngờ là tự tay bê đá thả vào chân mình, kết cuộc là vẫn phải đến mời Trần Tiểu Cửu về Chung phủ!
Là hiểu lầm a, hiểu lầm, gã vừa bước vào cửa liền nhìn thấy vẻ mặt hai người Trần Tiểu Cửu và Phan Giao Long trông rất buồn cười thì thở dài nhẹ nhõm, lại đang diễn trò gì đây?
Chung Việt đường đường chính chính là một đệ nhất đại quyền quý, và là khách quen của Túy Hương Lầu, còn Phan Giao Long thân là người đứng đầu Phan gia, tuy đã không còn quan tâm đến những việc vặt vãnh nhưng nhiều năm nay ở Hàng Châu cũng đã quen biết với Chung Việt, nhưng hai bên cũng chỉ là quen biết sơ sơ.
Chung Việt cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Tiểu Cửu và Phan Giao Long hai người này chẳng liên quan gì đến nhau sao lại có thể ngồi đây chén tạc chén thù như vậy chứ.
Gã chào hỏi Phan Giao Long rồi quay qua hỏi Trần Tiểu Cửu đầu đuôi câu chuyện.
Đợi nghe Trần Tiểu Cửu thuật lại đầu đuôi câu chuyện xong thì hắn rất vui mừng, không khỏi khen thầm, cái tên tiểu tử này đúng là một bảo bối sống, một bàn rượu thịt như vậy, lại thêm một vò rượu nữ nhi hồng mà lại bị hắn huyên thuyên bát nháo như thế nào mà chỉ đáng giá có ba lượng bạc, chuyện này nghe qua thật khiến người ta ngạc nhiên cứ như truyện "Nghìn lẻ một đêm vậy".
Tuy đường đường là đại quyền quý, không thiếu gì tiền bạc, nhưng việc phải móc bạc trong túi ra vốn chẳng có gì hay ho cả, gã không chút do dự, hào phóng móc ra ba lượng bạc đặt vào tay Phan Giao Long lúc này mặt đang nghệt ra, rồi lôi Trần Tiểu Cửu chạy mất dạng, cuối cùng nghe vọng lại một câu: - Chỉ ba lượng bạc thì có gì to tát chứ, bổn công tử có cả mớ!
Phan Giao Long nhẹ nhàng nắm lấy chỗ bạc lẻ trong tay, trong lòng không khỏi chửi thầm.
Với kinh nghiệm buôn bán nhiều năm của ông ta, đây rõ ràng chỉ có hai lượng rưỡi, sao dám nói là ba lượng.
Cứ làm quan là có thể lừa lọc dân chúng sao? Ta khinh ngươi!
Ông ta nhìn theo bóng hai người vội vàng bước đi, lòng đầy ấm ức.
Tả khuynh, hữu khuynh, trung lập?
- Cha, cha đang nghĩ gì vậy? Đang ngồi bần thần do dự, một bóng người cao to tuấn tú xuất hiện trước mặt Phan Giao Long. Người này thấy Phan Giao Long đang nhập tâm suy nghĩ thì khom lưng tiến lại gần, không làm kinh động đến ông ta.
Người tới dung mạo đoan chính, vầng trán hao hao giống Phan An, tuy không tuấn tú bằng Phan An, nhưng lại có sức hấp dẫn của sự từng trải và lão luyện hơn Phan An.
Hắn chính là anh ruột của Phan An, cũng là đối thủ lớn nhất tranh chấp quyền nắm giữ gia tộc trong mắt Phan An - Phan Dương!
Phan Giao Long đang mê mẩn nghĩ ngợi, rất lâu sau mới trở lại thực tại, thấy Phan Dương đứng bên cung kính thì ân cần nói: - Cha con với nhau chứ đâu phải người ngoài, lễ nghĩa nhiều như vậy mà làm gì?
Phan Dương cười cười, đứng thẳng người lại đứng bên Phan Giao Long, thần thái vẫn rất lễ độ.
Phan Giao Long uống một ngụm rượu nữ nhi hồng lúc nãy còn thừa, chép chép miệng, bất đắc dĩ nói: - Cái thứ rượu xái này uống vẫn ngon thật!
- Nữ nhi hồng cũng được, rượu xái cũng được, con thấy cũng đều là rượu cả, không cần phải phân biệt kỹ càng như vậy! Phan Dương lạnh lùng đáp.
- Vừa rồi con cũng đã đứng ngoài nghe lén lâu rồi, con thấy cái tên tiểu gia đinh đó thế nào? Phan Giao Long vuốt vuốt bộ râu, hoài nghi hỏi.
- Cha, Dương nhi muốn nghe cách nghĩ của cha trước! Phan Dương vẫn đứng thẳng như cây bút, thành kính nói.
Phan Giao Long nhìn hai lượng bạc rưỡi trong tay, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: - Trần Tiểu Cửu, người này thông minh lanh lợi, da mặt cực dầy, lại có chút tố chất của dân buôn, hơn nữa còn nghe nói lão thái bá kia đã bổ nhiệm hắn làm tam trưởng cự của chi nhánh đại lý Thành Tây của Chu gia.
Ông ta nhìn bộ dạng cung kính của Phan Dương, lắc lắc đầu nói: - Gã Mai Văn Hóa, đại trưởng cự chi nhánh đại lý Thành Tây của Chu gia nắm trong tay đại quyền, uy danh cực cao, tất cả đám người trong điếm đều được ông ta rèn luyện chắc chắn như thép trui, không thể lọt được một cây kim.
- Trần Tiểu Cửu tạm thời xem ra không có quyền lực gì, nhưng năng lực của hắn không thể xem thường, đợi một thời gian nữa, ta tin rằng cũng không quá nửa năm, đại danh của hắn sẽ truyền khắp Hàng Châu!
- Cha, xin cha hãy nói tiếp ạ! Phan Dương vẫn ôn tồn nhã nhặn nói, đầy vẻ tôn kính.
- Thế cho nên giữa đại trưởng cự Mai Văn Hóa của Chu gia và Trần Tiểu Cửu tất sẽ xảy ra tranh chấp quyền lực, Mai Văn Hóa thâm căn cố đế, Trần Tiểu Cửu thông minh lanh lợi, ai có thể thắng ai, việc này rất quan trọng!
Phan Giao Long lại trầm ngâm nói: - Mấy năm nay Phan gia làm ăn phát đạt, phân hiệu rải khắp Giang Nam, tiệm ăn và hoa lâu chiếm phần lớn sản nghiệp của Phan gia, nhưng những tiệm ăn và hoa lâu này, chỉ tính riêng việc xây dựng đã hao phí rất nhiều, nhất là hoa lâu, muốn xây dựng sao cho hữu tình, có đẳng cấp thì chỉ riêng phần ngói đã tiêu tốn mấy ngàn lượng bạc, lại còn y phục cho mấy ả kỹ nữ nữa, đều phải là loại tơ lụa, đồ dệt thượng hạng, tính ra thì chi phí bỏ ra rất lớn, mà chúng ta cũng chỉ biết dựa vào quan hệ với Mai Văn Hóa mới có thể có được mức giá ưu đãi một chút, còn hiện giờ, Mai Văn Hóa và Trần Tiểu Cửu đấu nhau, cũng chưa biết thắng bại thế nào! Nếu đặt sai cửa thì sẽ là một thất sách lớn.
- Phụ thân cho rằng ai mạnh ai yếu? Phan Dương thấy phụ thân vẫn chưa hé lộ ẩn ý, cười ngô nghê hỏi.
- Phan Giao Long ta tung hoành thương trường nhiều năm rồi, tự cho rằng có hỏa nhãn kim tinh, nhưng vẫn chưa nhìn ra con bài mà Trần Tiểu Cửu sẽ sử dụng, con nói hắn biết chuyện buôn bán, ta cảm thấy hắn không hề có kinh nghiệm gì đáng kể, nhưng nếu nói hắn không biết buôn bán cũng không phải, hắn có chút thông minh là thường, cha nghĩ mãi mà cũng không biết nên quyết định thế nào! Phan Giao Long phân vân, cuối cùng cũng chưa nói ra suy nghĩ của mình.
Phan Dương thấy phụ thân vẫn chưa quyết định, trong lòng cũng đã hiểu rõ tâm tư của phụ thân liền nhẹ nhàng nói: - Mai Văn Hóa có thiên thời địa lợi nhân hòa, có quyền chủ động tuyệt đối, người thường trông vào thì thấy tuy Trần Tiểu Cửu thông minh hơn người, có chỗ độc đáo. Nhưng so với Mai Văn Hóa thì vẫn còn cách một trời một vực, không chịu nổi một chiêu!
Hắn khẽ gại giọng rồi nói tiếp: - Nhưng, con thấy, đây là một quyết định cực kỳ sai lầm, người bình thương chỉ nhìn thấy được sự dũng mãnh của cường giả mà không chú ý đến quỷ kế của kẻ yếu!
- Dương nhi, như vậy là ý gì? Phan Giao Long khẽ nheo mắt lại, haha cười hỏi.
Phan Dương suy xét rồi nhẹ nhàng nói: - Mai Văn Hóa tuy thế mạnh, nhưng kiêu hoành bạt hỗ nhiều năm như vậy không khỏi đắc tội với không ít thương nhân và dân chúng, những thương nhân đó chỉ là che giấu suy nghĩ ở trong lòng, không ai dám đụng chạm đến con hổ đó mà thôi, nhưng chỉ cần một người dám đứng ra và cho bọn họ thấy một tia hy vọng có thể lật đổ được Mai Văn Hóa thì bọn họ sẽ không chần chừ mà lao lên cắn xé Mai Văn Hóa, cho đến khi ông ta bị cắn chết mới thôi!
- Còn Trần Tiểu Cửu, người này tuy không có căn cơ gì, nhưng lại có khả năng bốn lạng đỡ ngàn cân, biết dùng nhu khắc cương, chỉ cần sau lưng có người ngầm giúp đỡ hắn thì lật đổ Mai Văn Hóa chỉ là vấn đề thời gian!
- Vậy ai có thể sẽ giúp hắn một tay đây? Phan Giao Long thắc mắc hỏi.
- Phụ thân biết rõ rồi còn hỏi sao! - Phan Dương bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: - Người khác thì con không biết, nhưng cái tên đại quyền quý Chung Việt có quan hệ rất thân thiết với Trần Tiểu Cửu, điều này chưa đủ chứng minh sao?
- Vậy ý con là chúng ta vừa phải thân cận với Mai Văn Hóa, vừa phải xây dựng quan hệ với Trần Tiểu Cửu ư? Phan Giao Long hỏi.
- Phụ thân đang kiểm tra con đấy sao? Phan Dương lắc đầu cười gượng nói: - Lấy lòng cả hai chẳng khác nào chọc tức cả hai, hai chân đứng hai thuyền, đó là cách làm kém sáng suốt nhất, chúng ta biết rõ Mai Văn Hóa tất sẽ bại, Trần Tiểu Cửu tất sẽ thắng, vậy thì còn do dự gì nữa ạ?
- Hơn nữa, Mai Văn Hóa ỷ thế lớn, liên tục ép giá với nhà họ Phan ta, muốn ăn mảnh chút bạc, lòng tham cá nhân cực lớn, về lâu dài sẽ không có lợi cho nhà họ Phan chúng ta, vừa hay mượn cơ hội này cho ông ta nghỉ luôn, cũng phù hợp với lợi ích của Phan gia, vậy thì cớ sao lại không làm?
Phan Giao Long nghe Phan Dương phân tích xong, trong lòng rất đắc ý, không khỏi gật đầu lia lịa nói: - Dương nhi, ta sinh được con và em trai con, chỉ có con là giống ta nhất, lạnh lùng, cơ trí, và vô cùng quyết đoán!
Phan Dương cung kính đứng một bên, không nói lời nào!
Phan Giao Long thở dài nói: - Con và đệ đệ con Phan An đã lớn rồi, trong lòng mỗi đứa cũng có tâm tư riêng, lòng cha rất rõ, nhất là đệ đệ con, muốn nhanh chóng lập công, lén lút làm không ít chuyện gây khó khăn cho con, nhưng con trước sau vẫn âm thầm chịu đựng, không có chút ý niệm báo thù, điểm này cha rất lấy làm vui mừng!
Phan Dương vẻ mặt rầu rĩ, chần chừ hồi lâu rồi nói: - Cha, đệ đệ còn nhỏ, không hiểu hết mọi sự sắp xếp của Phan gia, nóng lòng muốn cầm quyền, chuyện có thể bỏ qua, con không hề để bụng, huynh đệ với nhau, tình thân vẫn là quan trọng.
Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài nói: - Hơn nữa, cha cũng biết, con vốn không có hứng thú với chuyện này, buôn bán cũng chỉ là cha ép con làm, con không hề để ý đến chuyện sau này có thể tiếp quản Phan gia hay không, nếu đệ đệ đã có chí tiến thủ, vậy thì cứ theo tâm nguyện của đệ đệ đi, con không có ý kiến gì cả!
- Như vậy đâu có được! - Phan Giao Long vội phản bác nói: - Nam nhi phải biết phấn đấu vị gia nghiệp, em trai con tuy có ý năm quyền, tuy cũng đã làm cho Túy Hương Lầu được hưng thịnh, nhưng đó đều chỉ là mấy trò khôn vặt, không thể dùng lâu được. Cha cũng đã già rồi, không còn như năm xưa, gia nghiệp lớn của Phan gia vẫn nên để con đứng ra làm chủ đại cục, những chuyện thị phi khác, cha tự có cách giải quyết, con cứ yên tâm mà làm là được rồi!
- Cha, con... Phan Dương phân bua.
- Con không cần chối từ, gia nghiệp nhà họ Phan quan trọng hơn hứng thú của con nhiều. - Phan Giao Long vỗ vỗ vai Phan Dương lúc này đang khó xử, ý tứ sâu xa nói: - Em trai con không biết phấn đấu, chỉ vì một Hồng Hạnh cô nương mà dẫn đến có chút hiểu lầm với Trần Tiểu Cửu, vốn dĩ có thể dựa vào cơ hội này mà kết giao với hắn, nhưng em trai con lại đã làm hỏng rồi, thật là làm được thì ít mà phá hoại thì nhiều. Bây giờ, chuyện đại sự này phải giao cho con làm, cha tin rằng con nhất định có thể làm tốt!
Phan Dương bất đắc dĩ thở dài, khom người vấn an phụ thân rồi hờ hững lui ra.
- Tay mặt tay lưng đều là cốt nhục a! Chuyện này ta phải làm thế nào? Phan Giao Long nhìn hai lượng bạc rưỡi trong tay, than thở một tiếng, lại uống chỗ rượu nữ nhi hồng còn thừa.
Chỉ có điều, trong lúc tâm trạng đang rối bời như thế này, cái rượu nữ nhi hồng kia uống vào quả thật rất giống với cái thứ rượu xái, chua lèo lèo!