Trần Tiểu Cửu nghe thấy lão già rắc rối giống hệt ăn mày đó nói là người chủ trì nhà họ Phan thì trong lòng có ba phần tò mò, năm phần kinh ngạc, hai phần còn lại thì khâm phục, ngưỡng mộ.
Hắn nhìn khắp một lượt từ đầu đến chân Phan Giao Long mặt mày hồng hào, tươi cười rồi nói: - Phan đại trưởng cự sao lại có ý tao nhã đến tiêu khiển chỗ một tên tiểu gia đinh vô danh như ta vậy?
- Tiểu huynh đệ, câu này của ngươi nói có chút không ổn đó! - Phan Giao Long vừa uống rượu vừa cười phản bác nói: - Thứ nhất, ngươi không phải là một tên tiểu gia đinh vô danh, haha..., lão thái bà của nhà họ Chu đó ta thật rất khâm phục, tài trí hơn người, không lẽ nào lại bỏ phí một nhân tài như ngươi không chút đoái hoài, nếu già này không nhìn nhầm thì không tới nửa năm nữa ngươi sẽ trở thành nhân vật mà nhà nhà ở Hàng Châu đều biết!
- Còn thứ hai! Phan Giao Long chép chép cái miệng trơn nhẫy mỡ béo nói: - Ta là một lão ăn mày, ăn xin là việc chính của ta, đâu có nhiều thời gian để tiêu khiển với ngươi chứ!
- Nếu không phải là tìm ta để tiêu khiển vậy sao ông lại xuất hiện ở đây? Trần Tiểu Cửu đầu óc rối bời, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao Phan Giao Long lại xuất hiện ở đây.
- Oh, việc đó có gì đáng tò mò chứ. - Trên mặt Phan Giao Long bổng lộ nụ cười quỷ dị: - Bởi vì tiệm ăn Phú Vận này là của lão đầu tử ta!
- Tiệm ăn Phú Vận này là của ông? Trần Tiểu Cửu vô cùng kinh ngạc, tuy biết tiệm ăn Phú Vận rất có uy tín, việc làm ăn rất phát đạt nhưng hắn cũng đã từng dò hỏi biết được ông chủ tiệm ăn này không phải họ Phan, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
- Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Trước giờ chưa từng nghe thấy ai nhắc đến phải không? - Phan Giao Long nói: - Đó là vì ngươi không hỏi đúng người, nếu ngươi hỏi Chu lão thái bà, bà ấy là một người rất nhanh nhạy về thông tin, bà ấy chắc chắn biết ông chủ thực sự đứng sau của tiệm ăn Phú Vận là ta lão bất tử này!
- Ta chỉ là một lão ăn mày, ăn mày thì sao có thể mở một tiệm ăn lớn như thế này chứ? Chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải là ảnh hưởng đến thanh danh của ta sao? Bởi vậy phải giả làm kẻ dưới của người khác là chuyện bất đắc dĩ! Phan Giao Long lẩm bẩm, trên mặt lại lộ ra tiếu ý cổ quái khác thường!
Lão đầu này chơi trò cút bắt với ta sao? Trần Tiểu Cửu cảm thấy bất lực, nhưng nghe Phan Giao Long nói như vậy thì cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ về nhà họ Phan.
Nếu tiệm ăn Phú Vận là sản nghiệp của Phan gia, vậy thì có thể suy đoán rằng, nhà họ Phan ngoài những sản nghiệp công khai mà ai ai cũng biết thì sau lưng vẫn còn có những sản nghiệp ngầm khác, trong các sòng bạc và quán rượu khác nhất định cũng có phần của họ.
Nhà họ Phan là một trong một trong tứ đại gia tộc Hàng Châu, xem ra đó không phải là hữu danh vô thực!
Tranh cãi hồi lâu, Túy Hương Lầu là của Phan gia, tiệm ăn Phú Vận cũng là của Phan gia, những chỗ ăn uống đều là của nhà họ Phan, vậy thì hành tung của Trần Tiểu Cửu ta chắc chắn là bị lão đầu này nắm rất kỹ.
Không cần nghĩ, lão đầu này chắc chắn cũng biết chuyện ta cưa được cô hoa khôi Hồng Hạnh, lại còn hạ nhục đứa con ngây thơ của ông ta, lẽ nào lão đầu này đến tìm ta là để hỏi tội?
- Ông kể cho tôi chuyện bí mật như thế là có mục đích gì? Không sợ ta nói ra ngoài rồi mọi người trong thiên hạ đều biết sao? Trần Tiểu Cửu hơi chút hoài nghi hỏi.
- Dù ta có không nói cho ngươi biết thì sau này lão thái bà của Chu gia cũng sẽ kể như thuộc trong lòng bàn tay tất cả những sản nghiệp ngầm của ta cho ngươi biết, hôm nay ta không đánh mà khai, đổi lấy chút giao tình với tiểu huynh đệ, cũng xem như là đã biết nhau một nửa, sau này nếu có cơ hội hợp tác còn tiện để nói chuyện! Phan Giao Long uống rượu, dáng bộ không cần quan tâm đến hậu quả của những gì mình nói.
Trần Tiểu Cửu tự động bỏ qua những lời Phan Giao Long vừa nói, trò cười, ông là tay hòm chìa khóa của nhà họ Phan, sao có thể có liên hệ với một tam trưởng cự của chi nhánh đại lý Thành Tây hữu danh vô thực như ta chứ? Người như ông thật là hiếm.
Nhưng thật sự thì hiện tại hắn rất khâm phục lão đầu tử này, bởi vì tính đến giờ, hắn vẫn chưa thể hiểu ra mục đích thực sự của Phan Giao Long.
Tìm ta kiếm chuyện? Nhìn ông ta cười như thế chắc không phải! Đến để kết giao với ta? Nực cười, chuyện đó càng không thể.
- Phan đại trưởng cự, nói thẳng đi, rốt cuộc ông đến đây là vì việc gì? Nếu ông không nói, tôi sẽ đi vậy! Trần Tiểu Cửu nghĩ mãi cuối cùng quyết định chơi bài ngửa, tránh bị lão đầu tử ngươi vòng vo tam quốc làm ta bị loạn cả đầu.
- E là ngươi đi không được rồi! - Phan Giao Long ánh mắt quắc thước nhìn Trần Tiểu Cửu một lượt nói: - Chà chà..., theo kinh nghiệm nhiều năm ăn mày của ta, tiểu huynh đệ có lẽ là cái túi của huynh đệ đang có chút bối rối, không có tiền để trả rồi!
- Lẽ nào ông sợ ta ăn cơm không trả tiền? Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói, thực sự hắn không ngờ là cái lão đầu tử này lại rắc rối như vậy, mục đích thực sự của ông ta là sợ ta khong có bạc để thanh toán!
Lão già ngươi đúng là chúa keo kiệt, keo kiệt vãi tè.
Bên cạnh đó hắn càng thấy khâm phục Phan Giao Long, đúng là một tên ăn mày thần bí, sao ông ta có thể biết mình không có bạc chứ? Lẽ nào ông ta có bản lĩnh hỏa nhãn kim tinh?
- Hahaa... Cái đó... cái đó gọi là không đi từng bước sao vượt qua ngàn dặm. - Phan Giao Long cười khan nói: - Ta chỉ là một tên ăn mày, hoài bão cũng chỉ nhỏ nhoi như vậy, chỉ biết cái đạo lý tích tiểu thành đại! - Như ảo thuật, Phan Giao Long bỗng lấy ra một cái bàn tính, tay gõ gõ tạch tạch, rất là điêu luyện, miệng thì không ngừng tính toán nói: - Thịt dê hun khói hành tám mươi xu, gà rang muối ớt năm mươi xu, món kiến leo cây chín mươi xu...
Cái này thì Trần Tiểu Cửu chỉ biết cười ngây người, không ngờ rằng nhân vật huyền thoại nhất của nhà họ Phan lại tính toán chi ly như vậy.
Trong lúc hắn đang còn chưa kịp sững sờ thì Phan Giao Long đã cất gọn bàn tính nói: - Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta đã tính kỹ rồi, bàn thức ăn này trị giá năm lượng ba mươi xu, còn vò rượu nữ nhi hồng mười năm giá hai mươi lượng bạc, tổng cộng mười lăm lượng ba mươi xu!
Vẫn thấy Trần Tiểu Cửu nhìn mình chăm chăm, ông ta nghĩ ngợi vẻ khó xử nói: - Thôi thế này vậy, ngươi và ta cũng đã giao lưu với nhau, quý ở tri tâm, ba mươi xu lẻ này coi như miễn phí, ngươi chỉ cần trả ta mười lăm lượng là được rồi!
Chúng ta giao tình cái đít ấy, có ai lại giao tình kiểu như ông không? Trần Tiểu Cửu sửng sốt, nhưng hắn cũng nghĩ cả bàn thức ăn này những hơn mười lăm lượng, không phải lão tiểu tử ông đội giá lên đấy chứ?
Phan Giao Long quan sát từng cử động của Trần Tiểu Cửu, thấy hắn vẫn khí định thần nhàn, thần sắc không có chút gì tức giận hay kích động cả thì cũng thầm bái phục cái mặt dầy của Trần Tiểu Cửu, vội thúc giục nói: - Tiểu huynh đệ, nhà họ Phan ta nhà nhỏ của ít, không thể chống đỡ được sự tổn thất mười lăm lượng bạc này đâu, ngươi hãy mau nghĩ cách đi!
Bị lão già keo kiệt Phan Giao Long thúc ép, Trần Tiểu Cửu chỉ biết ngây mặt ra bất lực, nhưng hắn cũng không sốt ruột, bởi vì hắn biết, cái tên Chung Việt có lẽ cũng sắp đến rồi, hắn cười đểu mặc cả: - Đại trưởng cự, ông tính như vậy có chút không hợp lý, để ta tính cho ông xem!
Hắn chỉ lên bàn thức ăn đầy vập nói: - Cái món thịt dê hun khói hành này của ông thật sự là khiến người ta không dám khen ngon, thịt dê chắc thừa từ nửa năm trước, vị rất là gây, khiến ta phát ngán, đâu có đáng giá tám mươi xu, ta thấy chỉ đáng năm mươi xu; còn món gà rang muối ớt chẳng cay tẹo nào, đâu có được cái vị cay ngon chứ? Theo ta thấy chỉ hai mươi xu; cuối cùng là món kiến leo cây, hừ, cả một bàn rau xanh chẳng thấy con kiến nào, thôi được rồi, để ông tính món này mười xu đi, còn nữa...
Trần Tiểu Cửu chỉ trỏ chỗ thức ăn trên bàn rồi nói linh tinh một hồi không ngừng nghỉ, cuối cùng hắn nói: - Theo ta thấy, bữa ăn này ta trả ông hai lượng bạc coi như là có lợi cho ông rồi!
Hai lượng? Phan Giao Long nghe những lời quở trách của Trần Tiểu Cửu mà há hốc mồm mũi, cái tên tiểu tử này dám ăn nói tào lao, lại còn nói đồ ăn không hợp khẩu vị? Ai không biết tài nấu nướng của tiệm ăn Phú Vận xứng đáng là đệ nhất ở Hàng Châu này chứ? Đến đầu bếp cũng là mời từ Kinh thành về!
- Còn nữa, cái vò rượu nữ nhi hồng này, haha... chẳng thơm chút nào, uống vào như nước thứ hai vậy, chua lèo lèo, ngửi đã muốn ói! Trần Tiểu Cửu ngửi ngửi, làm bộ bịt mũi nói: - Ài da... thối không thể ngửi được, vừa rồi ông đã uống mấy bát? Thôi được rồi, Trần Tiểu Cửu ta chịu lỗ vậy, tính cho ông một lượng bạc nhé!
Trần Tiểu Cửu không thèm nhìn xem ánh mắt của Phan Giao Long lúc này đang sững sờ, tiếp tục thao thao bất tuyệt: - Thôi được, thôi được! Trần Tiểu Cửu ta là người dễ mủi lòng, tuy bữa cơm này ăn vào chỉ hại dạ dày của ta, nhưng ai bảo ta lòng dạ yếu mềm chứ, ta tính cho ông tổng cộng là ba lượng đi, coi như mua cái đại nhân tình của ông đó, ông thấy thế nào?
- Ba lượng bạc? - Phan Giao Long trợn mắt há mồm nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi đang ăn xin đấy à?
- Chẳng phải ông luôn mồm nói ông là ăn mày đó sao? Trần Tiểu Cửu vênh mặt gợi đòn nói, dương dương tự đắc.
Phan Giao Long nghe vậy thì đầu óc như nổ tung, ông ta không ngờ là đã tự rước vạ vào thân, cũng không ngờ rằng một bữa cơm thịnh soạn như vậy mà sau một hồi bị Trần Tiểu Cửu chém đinh chặt sắt lại chỉ đáng giá có ba lượng bạc, lại còn nói là nể mặt mình nữa chứ, tính toán cái kiểu mẹ gì thế!
Nhưng, ta thích! Mặc cả rất hay, nhân tài như vậy sao lại bị Chu lão bà bỏ phí như vậy chứ, Phan Giao Long lắc đầu, thầm tiếc!
- Được, nếu tiểu huynh đệ đã nói là ba lạng thì ta sẽ nể mặt tiểu huynh đệ, vậy cứ tính ba lạng đi! Phan Giao Long cười khan chìa bàn tay ra, từ từ dừng lại trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Cái lão già này, quả nhiên là gian tra! Sao lão biết được ta cả đến ba lạng bạc cũng không có chứ?
Trần Tiểu Cửu thầm lo, sao kéo dài thời gian lâu như vậy rồi mà cái tên Chung Việt vẫn chưa quay lại chứ? Lẽ nào ta đã đoán sai đề?
Nhất thời điệu cười khan của Phan Giao Long và điệu cười hòa của Trần Tiểu Cửu như ngừng lại ở đó!
Đúng trong thời khắc cấp bách, bông nghe một tiến gọi lớn: - Trần huynh, Trần huynh, ta trở lại rồi đây! Một bóng người vội vội vàng vàng bước vào.
Trần Tiểu Cửu nhìn Phan Giao Long với khuôn mặt đỏ hồng, cười nhạt nói: Chung công tử, thanh toán đi, ba lượng bạc!