Người đăng: viethungnbk
Lâm Phong đang đứng ở trên đỉnh ngọn núi, phía xung quanh là mây xanh bồng
bềnh lơ lửng, ngoài ra xung quanh không có cái gì khác cả, xem ra hắn đang
đứng trên ngọn núi cao nhất.
Lâm Phong đang ngắm trăng, không phải vì sở thích hay cái gì cảm ngộ nhân
sinh, thuần tuý chỉ vì thích.
Hắn mơ mơ màng màng tìm được nét đẹp của mặt trăng, nét đẹp của ánh trăng, nét
đẹp của vầng trăng...
Lâm Phong thật ra chẳng có ngắm cái đếch gì hết, hắn chỉ đang tự hỏi trên cái
kia mặt trăng có Hằng Nga tiên tử hay là mấy con thỏ ngọc trong truyện hay
không mà thôi.
Tất nhiên, thắc mắc thì phải giải đáp, hắn lấy cuốn bách khoa toàn thư ra,
viết vài dòng chữ vào, nó lại hiện ra một yêu cầu: "1/5,000,000 cực phẩm linh
thạch"
Lâm Phong sắc mặt cứng đờ, hắn chỉ hỏi trên mặt trăng kia có cái gì thôi, tại
sao lại như vậy khủng bố số lượng linh thạch?
Lâm phong thật sự rất bất ngờ, xem ra trên cái kia mặt trăng có bí mật gì đó
rất quan trọng mà Lâm Phong không biết, hắn cũng không đủ linh thạch, đành
đóng cuốn sách bỏ vào hệ thống.
Lâm Phong dùng linh lực bao phủ thân thể, bay lên, du lượn nguyên một đêm!
. ..
Sáng hôm sau...
Kim Hạo là người thức tỉnh đầu tiên, vì hắn trước kia đã có tập tính thức dậy
sớm từ nhỏ rồi, đương thời là tam hoàng tử, luôn phải mang những đặc tính tốt
trong mọi tình huống, kể cả cử chỉ hay hành động.
Kim Hạo nhìn một chút xung quanh thì thấy mấy đứa trẻ khác vẫn còn ngủ khò
khò, đứa nào đứa nấy vẻ mặt đều có chút hoà hoãn, chắc là do hôm qua Lâm Phong
đã giải toả tâm sự của bọn nó, lại thêm một nơi an toàn thì ai mà chả vui.
Kim Hạo nhẹ nhàng rời xuống phiến đá, bước ra khỏi hang.
Xung quanh là một khung cảnh có chút hùng vĩ, vì nơi này cũng khá cao, lại một
phần nằm chính giữa các ngọn núi khác, địa hình rất thích hợp để làm căn cứ.
Kim Hạo hít một hơi thật dài, lại ngước lên phía bên trên bầu trời, mây trắng
hữu tình, trời xanh hữu nghĩa, thương nhật hữu toạ, thật là làm cho bản thân
cảm giác mình chả là gì giữa một mảnh thiên địa này cả.
Hắn định quay vào thì lại nghe một tiếng vang vọng từ đâu đó, lại quay lại một
lần nữa, liền xạm mặt lại.
Hắn thấy một người thanh niên, khuông mặt vui vẻ hăng hái, hướng nơi này đang
bay tới.
Có điều người thanh niên này tay đang cầm một con yêu thú, chỉ là hình thái...
có chút lớn.
Lâm Phong bay đến bên ngoài hang động thì hướng phía trong hét to: "Dậy đi các
bé, mau ra đây anh cho ăn sáng này!"
Trong động rất nhanh có động tĩnh, chỉ thấy một đoàn đứa trẻ đi diễu hành ra,
cái này là do Lâm Phong chỉ dạy.
Bọn chúng xếp thành một hàng ngang, đứng trước mặt Lâm Phong, nghiêm túc vô
cùng, tựa như quân đội một dạng.
Lúc này Lâm Phong liền đem cái kia yêu thú, cắt xẻ ra làm 50 miếng, tương
đương cho 50 đứa trẻ ở đây khẩu phần.
Lâm Phong đem chúng nướng lên, bỏ thêm chút muối biển, vị hồng thuỷ, sương
gió, bỏ thêm chút tảo, đăng đắng vị tật, mặn mà giản dị
Hắn đem cái kia quay đều trong vòng 10 phút, cái kia khối thịt liền chuyển
vàng, một cỗ hương mỹ vị toả ra, một chút mặn, một chút dịu, lại có một chút
vị của gió, kì diệu vô cùng.
Cái kia tảo biển tựa như dung nhập vào lớp da, lớp da lại có chút sền sệt màu
vàng nước mỡ, đem chảy ra rớt vào ngọn lửa bốc hơi tạo một loại hun khói mùi
vị, thật là đem người ta thèm đến chết a!
Bọn trẻ nhịn không được lại nuốt một ngụm nước miếng, cái này món ăn như vậy
mùi thơm ngào ngạt, chắc chắn là sẽ không thua món ngày hôm qua!
Lâm Phong đem mấy cái này cho xiên lại thành một cục, trước sự chờ mong của
bọn trẻ, dõng dạc nói ra: "Các em có thể ăn cái này, nhưng với một điều kiện!"
Bọn trẻ liền biến sắc, chiều hôm qua bọn nó chạy đến muốn què giò, thật sự quá
mệt mỏi a!
Lâm Phong bình tĩnh nói tiếp: "Các em nội trong buổi sáng này mỗi đứa đều phải
chạy đủ 15 km cho ta, nếu không nhịn đói!"
Bọn trẻ liền xạm mặt lại, có chút phiền muộn, hôm qua chạy 10 km đã là đến
giới hạn của bọn nó, chân của bọn nó còn rất mỏi, hầu như không có sức để
chạy, nay vừa mới nghỉ một ngày, lại bắt chạy thêm năm thành? Đây là địa ngục
sao?
Bọn trẻ đành phải xuống con đường mòn ra bãi trống chạy, Lâm Phong vẫn như thế
tiếp tục động viên, ngày nào cũng như ngày nào, lặp đi lặp lại, nào là bắt đầu
tập tu luyện, rồi còn xây dựng căn cứ, tập huấn thực chiến với cấp thấp yêu
thú và các thành viên khác trong nhóm, bọn nó đã học được rất nhiều!
Nhất là cái kia Kim Hạo, tên này thật sự có thiên phú rất tốt, Lâm Phong nỗ
lực bồi dưỡng, định đem tên này làm Phó Bang Chủ, quản lý công việc cũng như
bảo hộ Thánh Thượng Bang giúp hắn, hắn thật sự có chút lười nên không muốn làm
mấy cái kia nhàm chán sự tình!
Bọn trẻ tất cả đều có linh căn, đều có thể tu luyện, dù có đứa nhanh đứa chậm
nhưng cộng với việc sử dụng Lâm Phong Hoàn Mỹ Tụ Linh Đan, bọn nó tốc độ tu
luyện liền như thổi không sai chút nào!
Lại dạy cho bọn trẻ về các loại nghề nghiệp, hướng nghiệp cho bọn chúng sau
này, một cái thế lực đầy đủ các loại nghề nghiệp, thực lực chắc chắn phải
phong phú!
Cứ như vậy một thời gian...
. ..
5 năm sau...
Hoả Đế Thành!
Hoả Đế Thành là đế đô của Hoả quốc, nơi này là nơi vương triều trung tâm,
hoàng cung đều ở nơi đây, là nơi Hoả Vương thống lĩnh!
Nơi này người người ồ ạt đi trên đường, bởi vì lần này có một sự kiện vô cùng
quan trọng, chỉ một trăm năm mới tổ chức một lần, gọi là Đại Tỷ Võ
Sự kiện này được Hoả Vương tổ chức nhằm chiêu mộ những tài năng, nhân tài trẻ,
đem về trong triều đình làm quân binh tướng sĩ, giúp hắn chế ngự cũng như phát
triển đất nước.
Cái này Đại Tỷ Võ thực ra không chỉ có mỗi tỷ thí võ công, mà nó chia ra làm
nhiều hạng mục, tuỳ theo sở trường của mỗi người, như tỷ thí võ, phép thuật,
thơ ca câu đối, liền nhạc lý cũng có!
Sau mỗt đợt thi đấu, có thể kiếm giá trị điếm, chúng có thể dùng để đổi lấy
quý giá vật phẩm từ trong triều đình bảo khố.
Còn trăm người đứng đầu sẽ trở thành trong triều đình tinh anh binh sĩ, 20
chục người đầu sẽ được làm đại quan hoặc tướng sĩ, 5 người đứng đầu trực tiếp
được làm Viện Hàng Lâm viện sĩ!
(Tiến sĩ là đỗ bằng mới có được, ngoài ra phải có đóng góp to lớn, còn Viện sĩ
là được chiêu mộ bởi người tiến sĩ giỏi nhất trong một lĩnh vực, một Viện Hàng
Lâm chỉ được phép có một Viện sĩ của mỗi lĩnh vực mà thôi!)
Cái này sẽ tổ chức tại nội thành bên trong, muốn tham gia chỉ có thể đăng ký
hoặc có danh phận đặc biệt, mà đăng ký thì phải đạt một vài cái cao hơn tiêu
chuẩn bình thường điều kiện!
Muốn vào xem cũng chỉ có trung lưu trở lên thế gia mới được phép cho vào xem,
nên số lượng cũng không phải là quá lớn.
Lúc này tại một cái cửa khẩu, có một cái chừng 17,18 tuổi thanh niên đứng
trước mặt tên chấp, cũng cao hơn người thường một đoạn, đặc biệt là khuôn mặt
tuấn mã, sáng lạng!
Tên chấp sự ngạc nhiên, tên này cũng có vẻ ưu tú, chắc cũng phải có chút
cường, hắn nói ra: "Ngươi tên? Tu vi?"
Tuấn mã thanh niên đáp: "Ta tên Phong Lâm, Kim Đan Trung kỳ!"
Nói xong hắn liền toả khí tức ra, là của Kim Đan Trung kỳ khí tức, không sai
chút nào.
Tên chấp sự có chút xạm mặt, tên này mới có Kim Đan Trung kỳ, mặc dù thiên phú
đúng là tốt nhưng vẫn chưa đủ để tham vào top 100, chắc vào kiếm điểm giá trị
rồi vào bảo khố đổi, cũng không phải là cái gì mới mẻ sự tình.
Hắn cho người tên Phong Lâm này bước qua cửu khẩu, người phía sau lại bước
lên, tên chấp sự lại hỏi: "Tên? Tu vi?"
Người này có cái đầu tóc màu đen, nhưng tựa hồ không tự nhiên cho lắm, độ tuổi
cũng khá giống cái trước người, nhưng người này lại toả ra một cái khó hiểu
thánh thượng khí chất, rất bí ẩn.
Tên này liền đáp lại: "Ta tên Hạo Kim, Nguyên Anh Sơ Kỳ!"