Đọc


Người đăng: viethungnbk

Lâm Phong từng quyền một đều gây ra chấn động đáng sợ!

Xung quanh đại địa tựa như có động đất, chỉ thấy mặt đất cách Lâm Phong chục
dặm trở lên đều bị nứt toát ra! Mây gió, cây cối cái gì đều bị thổi bay tiêu
tan thành bọt biển hết rồi!

Lâm Phong cứ như vậy đem chính mình đáng sợ sát khí phóng thích hết ra, hắn
thật sự rất ghét những ai nói về cha mẹ mình!

Kiếp trước Lâm Phong là trẻ mồ côi thì đại đa số đồng học đều biết, tất nhiên
ai cũng phỉ báng và cười nhạo hắn.

Nào là chỉ tên này không có cha không có mẹ, leo lên đây học rồi thì làm được
cái trò trống gì?

Nào là đem hắn ra đánh hội đồng, có những đêm về nhà, ước mong trông chờ có
một người cha, người mẹ để có thể an ủi, chăm sóc, động viên mình.

Nhưng ước mong cũng chỉ là ước mong, người chết tất nhiên không sống lại được,
việc hắn là trẻ mồ côi cũng đâu có thay đổi được?

Thế nên hắn luôn căm ghét mấy tên đã sỉ nhục hắn, quan trọng hơn, là đã sỉ
nhục cha mẹ hắn!

Trải qua bao năm trưởng thành và tích luỹ kinh nghiệm sống thì Lâm Phong sớm
đã đè nén những tâm tình này lại, không thay đổi được thực tại thì cũng phải
giấu nó đi, không nhất thiết phải phơi bày ra làm gì!

Nay cái này khốn nạn hệ thống dám chửi phụ thân phụ mẫu của hắn thì làm sao mà
hắn không được?

Lâm Phong hắn nhưng là cũng chưa tự tay mình "giết" sinh vật nào cả, tự thân
gần như sẽ không có sát khí!

Nhưng con người không phải cứ giết một vật là mới có sát khí, trong tâm sát
khí sẽ tự động có khi ta có cảm xúc tiêu cực, chỉ là nó không bạo phát ra
được, cần một chất xúc tác để đẩy nó đi ra, và câu nói của hệ thống đã làm cho
sát khí hắn bạo phát ra, nhờ bao nhiêu năm tích luỹ, nó mới ác liệt như vậy!

Lâm Phong thân hình lúc này dừng lại, quỳ xuống đất, từ khoé hai mắt chảy ra
một dòng lệ, hắn ngơ ngác nhìn cảnh tượng xung quanh.

Lâm Phong sau khi bộc phá cả chục lần thì tâm tình cũng gần như đã trở lại
bình thường, toàn thân hung lệ sát khí đã biến mất, chỉ còn lại một mình hắn
quỳ giữa mảnh thiên địa hỗn loạn.

Lâm Phong không tự chủ được giật mình một cái, miệng lẩm bẩm nói: "Đây là ta
làm sao?"

Hắn lại nuốt một ngụm nước bọt, mở cái bảng thông tin kĩ năng lên:

+Kĩ Năng: Nghiêm Túc Quyền

-Tiêu Hao: Không tiêu hao

-Công Dụng:

±Đem trên thân sát khí bạo phát, đè nặng áp lực lên đối thủ, làm đối thủ không
di chuyển được trong một thời gian!

±Tụ lại một quyền, đem toàn thân sức mạnh bạo phát đến mức tối đa, tạo sóng
xung kích mãnh liệt, gây 2500% sát thương cơ bản, bỏ qua phòng ngự!

-Độ Thuần Thục: Tinh Thông

Lâm Phong trong lòng sóng vỗ ầm ầm, não ngừng hoạt động, tim đình chỉ đập,
huyết ngừng lưu thông, miệng cứ nháy nháy chỉ chỉ chỏ chỏ tựa như muốn nói cái
gì đó nhưng lại không thành tiếng.

Lâm Phong sau nửa ngày trời mới hoàn hồn lại, ba hồn bảy phách trở lại chủ
thể, sinh lý lại trở về bình thường, hắn lúc này miệng run lẩy bẩy, lắp bắp
nói: "Cái này có hay không quá Bug đi? Gây thêm 2500% sát thương cơ bản, mà
còn bỏ qua phòng ngự? Đây chả phải muốn ta đấm phát chết luôn sao?"

Hắn tựa hồ không tin chuyện gì đã xảy ra, vì hắn thật không biết khi nãy hắn
đã đấm bao nhiêu quyền mà đạt đến mức độ này cả, lúc đó hắn đã bị sát khí xâm
nhập thân thể nên chả biết cái gì nữa, việc tung quyền chỉ là theo bản năng!

Lâm Phong nhìn vào phần độ thuần thục thì không thấy số nữa mà thay vào đó là
hai chữ "Tinh Thông", có việc gì kì lạ thì cứ gọi hệ thống, nên hắn liền gọi
hệ thống ra: "Hệ thống, ngươi thử nhìn xem phần độ thuần thục của cái này này,
hai chữ "Tinh Thông" là sao?"

Hệ thống giải thích: "Một bộ công pháp hoặc kĩ năng được tạo ra dựa vào độ cảm
ngộ về một lĩnh vực của người tạo ra nó, khi bản thân đem luyện đến Viên Mãn
kỳ, xem như là bản thân đã cảm ngộ được toàn bộ những gì người sáng tạo cảm
ngộ được!"

"Nhưng khi đến Viên Mãn, mà người tu luyện còn cảm ngộ hơn cả người sáng tạo,
gọi là Tinh Thông cấp bậc!"

"Ngoài ra bên trên Tinh Thông cấp bậc còn có Lô Hoả Thuần Thanh cấp bậc, Đăng
Phong Tạo Cực cấp bậc và Hoán Đạo cấp bậc!"

Lâm Phong trợn mắt ngoác mồm, hoá ra ngoài Viên Mãn còn có cao hơn cấp bậc a!
Ai mà luyện đến những cấp bậc đấy chả phải là vô địch sao?

Coi như ta đem luyện, cũng có thể trở nên vô địch?

Lâm Phong xác thực rất mơ mộng hảo huyền, nếu cứ như hắn nói, vậy chả phải cứ
đem cảm ngộ một loại công pháp đến cuối thôi sao?

Xác thực không hề đơn giản tí nào!

Lô Hoả Thuần Thanh cấp bậc cần cảm ngộ sâu sắc về một lĩnh vực, ngoài ra cần
thuận đạo đắc thời, chỉ có thể xem mệnh.

Đăng Phong Tạo Cực cấp bậc cảm ngộ đã vượt quá những gì bao hàm trong một lĩnh
vực, đến lúc này muốn cảm ngộ thêm cũng không được, đã đến cực điểm, bắt đầu
dần hình thành một giới hạn nhất định, tuỳ định nghĩa của người cảm ngộ!

Hoán Đạo cấp bậc trực tiếp phá vỡ thiên địa pháp tắc, phá vỡ giới cực của một
lĩnh vực, đem lĩnh vực chuyển thành một loại Đạo!

Những thứ này đối với Lâm Phong cực kỳ xa vời, gần như không thể chạm tới, bất
quá tâm hồn Lâm Phong vẫn còn ngây thơ lắm, chưa biết cái gì gọi là mặt xấu
của tu tiên giới cả!

Lâm Phong hôm nay tâm nguyện đã thoả mãn, thậm chí còn hơn cả mong đợi của
hắn, Lâm Phong một ý niệm, hắn giời ý thức sang cơ thể của mình.

Mở mắt ra Lâm Phong phát hiện mọi người đang nhìn mình bằng một cái đáng sợ
con mắt, tựa hồ hắn là một con quái vật vậy!

Lâm Phong cởi mũ ra, tỏ vẻ khó hiểu, hắn lại nhìn xung quanh một lần, khoé
miệng nhất thời co giật, hắn hiểu tại sao lại có cái sự tình này rồi!

Xung quanh cái khoang nằm của hắn, một màu đen đen, mùi khét khét, có mấy đạo
lôi điện chớp giật!

Từ đây hoàn toàn có thể suy ra sự việc, Lâm Phong hắn đem trong quá trình xoát
cấp làm vượt quá sực chịu đựng của cái máy, đem nó làm hỏng, gây chập mạch,
lôi điện cao áp phóng ra, đem mấy vật xung quanh khoang nằm phân rã chỉ còn
than bụi.

Mà điều làm mấy tên kia có biểu cảm như vậy là do cái tên Lâm Phong này nằm
trong dòng điện cao áp thế, không những không chút vết thương mà còn làm một
bộ "có chuyện gì vậy?" dáng vẻ.

Phải biết đây là dòng điện cao áp thế, không phải mấy cái 500kV ở Việt Nam, mà
nếu đổi ra đơn vị Vôn cũng rơi vào khoảng 20,000kV chứ không ít, nó có thể đem
cách điện vật liệu đem điện phân trở thành cát bụi, vậy mà tên mày một chút
cũng không hề mảy may, quá đáng sợ a!

Lâm Phong nhận ra mình đang gây hình tượng không tốt lắm, hắn đứng dậy phủi
phủi quần áo, hướng mấy tên học viên nói: "Nào nào, đừng nhìn ta bằng ánh mắt
như vậy, lại đây cho ta bắt tay một cái nào!"

Hắn vừa nói vừa tiến lên, tay giơ ra định hướng ai đó bắt tay, chỉ là mấy tên
kia lại càng tránh xa hắn ra! Đùa, đem chạm vào ngươi cho lôi điện giật chết
chắc?

Hình tượng của Lâm Phong hiện tại trong mắt của mấy tên đệ tử này chả khác gì
một Đại Ma Vương, bàn tay của tử thần, khuôn mặt âm lãnh đầy xảo trá, chầm
chậm hướng bản thân đi tới, như muốn làm ta tuyệt vọng rồi đem mạng chôn đi!

Thật sự là quá đáng sợ a!


Siêu Cấp Chắp Vá Hệ Thống - Chương #31